Máu Của Bầu Trời


Ngày hôm sau, Hải An tìm đến điểm tập trung với một bộ đồ thể thao trắng khác.

Trong tủ quần áo của cậu còn tận 3 bộ đồ y hệt như vậy.

Tất cả quần áo của Hải An đều là đồ được may thủ công, với chất liệu là vải mềm cao cấp.

Mẹ đã chi rất nhiều tiền vì lo cho bệnh tình của cậu.
Hải An sẽ không thể mặc được những bộ đồ từ sợi vải tổng hợp*.

Da của cậu rất nhạy cảm.

Việc phải tiếp xúc với những bộ đồ được sản xuất công nghiệp sẽ khiến cậu cảm thấy như đang bị lũ côn trùng bò khắp cả người.
May những bộ độ đó rất tốn kém nên để giảm bớt chi phí thì tất cả vải đều là một màu trắng cơ bản.
Hải An nhìn vào nhóm người trước mặt.

Chỉ cần liếc mắt sơ qua là cậu liền hiểu được tình hình lúc này.

Khu vực tập trung được phân ra làm ba tổ nhỏ.
Tổ nổi bật nhất chính là những thành viên của đội Du Hành Giả “Mặt Trăng” có tất cả 6 người hết Thảy.

Người đang đứng ở trung tâm ắt hẳn là nhóm trưởng Lê Hải - Một Du Hành Giả bậc 6 sao (6).
Tổ thứ hai cũng nói chuyện rất tự nhiên.

Có 4 người và tất cả bọn họ đều quen mặt nhau.

Đây chắc là những người mà Hiệp Hội đã sắp xếp cho vị trí hậu cần.
Tổ còn lại là một tổ… chắc không thể gọi là một tổ đâu vì bọn họ chỉ riêng phần mình mà đứng chờ.

Vậy đây chắc là “Tổ” của Hải An rồi, những người đến vì tiền công gấp ba.
Hải An tìm đến một trong số những Du Hành Giả để báo danh.

Du Hành giả đó lướt nhìn từ đầu đến chân cậu một Lần.

Vẻ mặt của người đó có chút hoang mang.
- Cậu chắc là đến đây ứng tuyển cho vị trí hậu cần chứ?
Hải An thấy khó hiểu khi người này lại hỏi ngược lại cậu.

Những Du Hành Giả khác cũng đang ngóng đầu sang hóng hớt.
Thật ra thì, việc người kia không thắc mắc mới là chuyện lạ.

Với tầm nhìn của một người ngoài thì Hải An trông không giống với một người sẽ lao động tay chân.
Hải An có chiều cao phổ thông, cậu chỉ cao 1m71.

Kết hợp với cơ thể gầy gò, biểu cảm chậm chạp lại nhẹ nhàng.

Rồi nào là mắt kính ngả màu, nào là khẩu trang, nào là tai nghe chống ồn.


Thậm chí còn mặc bộ đồ với chất liệu cao cấp màu trắng nữa.

Ai nhìn cũng cảm thấy Hải giống như đến để tham gia đi chơi là kiếm tiền.
Hải An chậm rãi gật đầu.

Nếu bây giờ cậu có thể bỏ tai nghe ra, thì cậu sẽ nhận thấy giọng nói của người vừa đặt câu hỏi rất quen tai.

Đó là giọng của chàng trai đã liên lạc với cậu vào tối hôm qua.
Ánh mắt của mọi người nhìn Hải An.

Ánh mắt săm soi* như đang nhìn thấy một kẻ lừa đảo.
Tốt rồi, cậu không nghĩ bọn họ lừa đảo thì thôi đi, giờ ngược lại, họ lại nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ.
- A! Không lẽ cậu là người ở trung tâm dịch vụ đó?
Chàng trai đang trò chuyện với cậu thốt lên với vẻ bất ngờ.

Hải An cũng lờ mờ đoán được thân phận của người này.
- Uhm,… tôi được một người tên là Gia Bảo giới thiệu đến đây.
Mặc dù cậu đã đoán được người tên Gia Bảo kia là ai, nhưng mà cũng chẳng có lý do gì để cậu tự thừa nhận điều đó.

Thay vì thế, thì cứ để mọi người tự giới thiệu nhau sẽ dễ dàng hơn.
- Whoa,… không nghĩ tới đó ! Tôi cứ tưởng cậu là một người đang thiếu tiền?.
Hải An gật đầu, cậu nhìn người trước mặt với ánh mắt thừa nhận “Thì đúng là vậy mà.”
‘Không chỉ thiếu tiền mà còn là cực kỳ thiếu nhiều tiền.’
Hải An thầm kêu trong lòng.

Chàng trai trước mặt cậu thích thú trước cái gật đầu dứt khoát đó.

Cậu ta bắt đầu tự giới thiệu mình.
- Tôi là Gia Bảo, là người đã liên hệ với cậu.

Tên cậu là?
- Hải An.

Lê Hải An.
Gia Bảo ngẩn người ra, cậu ta nghiêng đầu và nhìn về phía thanh niên đang đứng giữa đám người.
Hải An biết cái nhìn đó có nghĩa là gì.

Ừ thì, tên của cậu và nhóm trưởng Lê Hải có hơi hao hao nhau.
- Haha.

Chắc chắn đây là định mệnh! Mọi người đều đã đến đông đủ rồi thì lại đây, lại đây, tôi sẽ nói sơ về công việc mọi người cần làm.
Chàng trai trên Gia Bảo kêu gọi mọi người trong sự thích thú.
Công việc hậu cần mà cậu nghĩ nặng nhọc thật ra cũng khá đơn giản.

Cậu chỉ cần mang đống hành lý và đi theo họ.

Nhìn mớ hành lý cần phải xách, cậu cũng hiểu tại sao bọn họ lại thiếu nhân lực.

‘Cái này là đang đi mở tiệc à?’
Trong đống hành lý thì chiếm hơn hai phần ba đều là thực phẩm.

Hải An được phân một balo và hai túi xách.

Tất cả đều là trái cây còn tươi.
Tám giờ, đó là thời điểm mà cả nhóm bắt đầu di chuyển.

Chuyến đi này sẽ phải rời khỏi thành phố và tiến về khu rừng phía Đông Bắc.

Họ sẽ tìm tới một con sông được đánh đấu và cắm trại ở đó trong hai ngày, một đêm.
Giữa ngày, hình đáng của con sông cuối cùng cũng được nhìn thấy.

Đó là một con sông chỉ rộng cỡ 10m.

Nước hơi dục và chảy siết.

Cả nhóm hậu cầu bắt đầu dựng lều.

Còn những Du Hành Gia thì đang… giả vờ câu cá.
Sao lại nói những Du Hành Giả đó đang giả vờ câu cá? Bởi vì sự thật là thế, bọn họ chỉ thả dây câu rồi để đó.

Chẳng quan tâm đến vị trí, địa hình hay hướng gió.

Cũng chẳng kiểm tra, thay đổi mồi thường xuyên.

Tệ hơn là bọn họ đùa giỡn, nói chuyện ồn ào, thậm chí còn có người ngâm chân ngay tại chỗ… Như thế thì những con cá còn không dám lại gần chứ nói gì đến việc cắn câu.

Nhưng mà nó cũng chẳng gây ảnh hưởng gì mấy, vì thức ăn mà họ chuẩn bị đã “quá đầy đủ” rồi.

Vậy nên chỉ cần bọn họ thấy vui là được.
Mặt trời đang lặn, từng nhóm hai người bắt đầu thay phiên nhau canh lửa trại.

Đêm nay cũng là một đêm ồn ào không khác buổi sáng là bao.
Mặc dù cả nhóm đã rời thành phố và tiến vào rừng nhưng nơi này vẫn nằm trong khu vực an toàn.

Vậy nên dù có đốt lửa trại cũng sẽ không thu hút thứ gì nguy hiểm đến.

Ngay khi cả bọn đang ồn ào, một cô gái cười khúc khích lên tiếng.
- Khu rừng tối như thế này, lỡ có mấy con thú nguy hiểm đến thì không biết phải làm sao.
Lời nói thì giống như đang lo sợ nhưng thái độ của cô gái đó lại tỏ ra đầy hưng phấn.
- Haha.

Sợ cái gì? Không phải có anh Lê Hải đang ở đây sao?
Những người còn lại cũng hùa theo nhau, mỗi người một câu, nịnh nọt Lê Hải.


Vị nhóm trưởng đó cũng chỉ biết cười trừ*.
Ngay giữa bầu không khí đang vui vẻ.
/Lộp bộp… lộp bộp/
Âm thanh của những giọt mưa rơi lên tán cây.

Đám lửa phát ra những tiếng xì xèo.

Mọi người cảm thấy hụt hẫng.
- Sao lại mưa rồi?
Một chàng trai trẻ trong nhóm lên tiếng với vẻ thất vọng.
- Nhanh chóng gom đồ đạc vào lều thôi, trước khi mưa trở nên lớn.
Nhóm trưởng Lê Hải bình tĩnh lên tiếng.
Thế là cả đám lục dục dọn dẹp rồi mang hết đồ đạc vào trong lều.

Hải An cũng nhanh chóng tìm tới một căn lều để trú.

Vì phải sắp xếp cả đồ đạc nên lều của nhóm hậu cần nhanh chóng chật.

Vậy là cần có người phải sang lều của nhóm Du Hành Giả để trú tạm.
Mắt một số người trong nhóm hậu cần lóe lên.

Đối với họ, đây có lẽ là một cơ hội tốt để xây dựng mối quan hệ.

Cả bọn đều nhao nhao tranh nhau muốn chuyển sang lều của các Du Hành Giả.

Hải An vào lều trước mà không suy nghĩ gì.
Cho đến khi phát hiện ra ánh mắt của vài Du Hành Giả ánh lên sự khó chịu, cả bọn mới giảm lại âm lượng giọng nói.
Gia Bảo đại diện tiến tới, cậu chỉ điểm một người và gọi tên Hải An.
- Cậu và Hải An, chuyển qua lều bọn tôi.
Đã cố hết sức tránh né nhưng Hải An vẫn bị lôi vào.
Ngay khi Hải An bước vào lều, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu.

Cả ngày, cả một ngày Hải An đều đeo khẩu trang, đến giờ trời đã tối cậu vẫn mang một cặp kính ngả màu.
Mọi người có ấn tượng với Hải An khá tốt.

Cậu ăn mặc chỉnh tề và sạch sẽ, cũng không nhiều truyện như những người kia.

Vậy nên họ cảm thấy tò mò nhiều hơn là ghét bỏ.
Hải An chỉ giải thích sơ rằng mắt, mũi và tai cậu đều có sức chịu đựng kém.

Sau khi nghe về lý do thì họ lại chuyển sang tò mò về khuôn mặt của Hải An.
Sự tò mò của đám Du Hành Giả cũng không khiến Hải An khó chịu lắm.

Vì là cậu thì cậu cũng sẽ tò mò nếu bên cạnh cậu xuất hiện một người như thế.

Vậy là Hải An cũng tháo kính cùng khẩu trang ra.

Chỉ cần không phải bị đè nén âm thanh lên hai lỗ tai là được.
Cặp mắt của Hải An mang một màu đen thuần.

Mái tóc đen cùng với làn da trắng.

Khuôn mặt cậu thon thả và ngũ quan hài hoà.


Khí chất lại điềm tĩnh, đôi khi còn phát ra một nguồn năng lượng hiền lành.
Điều đó khiến mọi người trong lều trở nên im lặng.

Nếu đem đi so sánh cho dễ hiểu thì có mười nhóm trưởng Lê Hải cũng không thể bằng một Hải An.
Đám Du Hành Giả nhìn nhau với ánh mắt ngớ ngẩn.

Bọn họ tự nhủ rằng bản thân đã bỏ qua một người như thế này Cả.Một.Ngày!
Hải An mang lại khẩu trang và đeo lại kính.

Ánh mắt cậu nhìn mọi người vẫn bình thản như thế.

Tên hậu cần đi qua chung với cậu nhìn thấy điều đó mà tỏ ra đầy hâm mộ.
Gia Bảo nhìn mọi người đần mặt ra, cậu ta mở lời để hoà giải bầu không khí.
- Cậu bao nhiêu tuổi rồi?
- Vừa bước qua 15 tuổi được vài ngày thôi.
Lần này thì đến Gia Bảo cũng câm nín.

Cậu nhìn mặt Hải An rất trẻ nhưng không ngờ là cậu ấy trẻ thật.

Phải biết trong nhóm nhỏ nhất cũng là 23 tuổi.

Tiếng cười khúc khích của hai thiếu nữ vang lên.
- Vậy là em út nha… em có muốn nhận một người chị gái không?
- Phải là hai chị gái chứ.
Mọi người xung quanh cũng nương theo bầu không khí mà cười đùa.
Thời gian dần trôi qua, cả đám lại lôi ra đủ loại trò chơi.

Nào là đánh bài quỳ, rồi Uno, còn có cả Ma sói.

Sau một hồi chơi thì cả bọn lại trầm ngâm nhìn Hải An.

Người mà được gọi là em út này,… cậu ta chưa từng thua một lần nào cả, sự thật thì cậu ấy còn là người giành chiến thắng nhiều nhất.
Đặc biệt là trò Ma sói.

Không hiểu bằng cách gì mà chỉ qua một đêm đầu, đứa em út này liền có thể nhận biết tất cả vai trò của mọi người.

Nói cậu ấy là tiên tri thì nhẹ quá.

Nói bật hack thì có vẻ hợp lý hơn.
Hải An thật sự chẳng làm gì nhiều đâu, hai trò đầu thì cậu còn phải đếm bài rồi ghi nhớ.

Nhưng trò Ma sói thì chỉ cần bỏ tai nghe ra một lúc liền có thể đùa giỡn với cả làng trong tay.
Hải An cười khúc khích.

Nụ cười đó khiến những người thua liên lục cũng không thể nổi giận.

Vì gương mặt đó, nụ cười đó,… nó cực kỳ sạch sẽ và hiền lành.
Đây là lần đầu tiên Hải An được chơi những thứ này với người khác.

Là những trải nghiệm cực kỳ vui vẻ của cậu sau sinh nhật lần thứ 15.
—————————— Chú thích ——————————
- Vải tổng hợp: Là loại vải với nguyên liệu ban đầu được tổng hợp có nguồn gốc xuất xứ chủ yếu là từ các nguồn như than đá, khí đốt, dầu mỏ.
- Săm soi: tức là cố soi mói, bới móc, tìm kiếm thông tin, bình phẩm người khác.
- Cười trừ: cười thay cho câu trả lời, nhằm để lảng tránh một điều gì đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận