Mau Cởi Quần Tôi Giúp Cậu Thoa Thuốc

  “…Uy, anh có thể đi ra ngoài được không, anh mà ở đây sao tôi dọn dẹp được a.” An Triệt Nguyên có chút tức giận nói, vừa xấu hổ lại 囧, theo thời gian trôi qua, cậu từ mới vừa khiếp sợ đến chết lặng cho tới bây giờ thì đã chẳng còn gì để mất, một lần trọng đại trong lòng đã vượt qua .

   Khang Thần hiếu kỳ mà chuyển sang nhìn dược xuyên trong tay, vật này nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, —— nãy thực sự bị người này nhét vào cái địa phương kia sao?

   Anh lại cúi đầu nhìn An Triệt Nguyên, người này khi sinh ra đa một bộ trắng nõn, lại do đi học sớm, nên so cùng với bạn cùng cấp thoạt nhìn trẻ hơn, bình thường luôn là một bộ dáng không biết sợ là gì, làm cho anh thực rất muốn ăn nhưng rồi lại không đành lòng xuống tay.

  “Đứng lên đi” anh nói.

   An Triệt Nguyên mê hoặc không hiểu “… Cái gì cơ? ”

  “Làm thế nào lại để dược xuyên dính đầy trên người như vậy, cậu đứng lên, tôi giúp cậu xem một chút.” Khang Thần xắn tay áo lên, dáng vẻ một bộ nghiêm túc.

   An Triệt Nguyên lần này đã hiểu, mặt lại càng nóng hừng hực, nếu là người khác, cậu sẽ cho rằng người nọ đang cố ý trêu chọc mình, nhưng là Khang Thần, anh bây giờ ở cái tư thế kia rõ ràng chính là nói thật.

  “ A, cái đó, cái kia, cái này, anh… anh… anh , không cần anh đâu, tôi… tôi tự mình làm được! Anh đi ra ngoài trước tránh một chút đi.” Cậu bi thúc mà nói, hình tượng này đã đủ lạn rồi, giờ lại còn phải ở trước mặt anh ta làm cái chụp X quang sao! Dứt khoát giết cậu đi!

   Khang Thần hướng cậu lộ ra nụ cười ôn hòa của một vị sư huynh thức nụ cười “Thượng cái thuốc này rất là phiền toái, sau này cậu vào bệnh viện cũng không phải làm như vậy sao, thuốc không đồ (bôi) hảo liền không có cách nào phát huy hiệu quả, vạn nhất không trị hết, sau này cậu không muốn cũng phải vào bệnh viện lên bàn mổ, khi đó làm phẫu thuật cũng không chỉ có một người đâu a.”

  “A, phẫu thuật?” An Triệt Nguyên hai mắt mở to, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng trên TV những hình ảnh lạnh như băng, xung quanh một đám người cầm đủ loại dụng cụ hướng về phía hoa cúc của cậu mà tiến hành nghiên cứu…

   Cậu không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng, suy nghĩ hai ngày nay mỗi lần bôi thuốc rất vất vả mà vẫn không được, tay trái sờ sờ cúc oa, tay phải cầm dược xuyên , cộng thêm hốt hoảng lúng túng, nếu không phải trong lòng gấp gáp nhét vào không được ngược lại còn bị thuốc rắn đâm vào thì cũng lại là trượt tay, đem chất thuốc nhét vào cúc hoa xung quanh đánh mấy vòng, xức lên cái mông toàn dược thuỷ.

   Thế nhưng… hiện tại muốn cho cậu hướng về phía người trước mắt phơi bày thấy cái chỗ thầm kín mà sau khi con người ta thành niên đều không cho người khác nhìn thấy, cậu vẫn không thể tiếp nhận nhanh như vậy được.

  “Tôi… tôi…” An Triệt Nguyên bất an dịch dịch cái mông, cậu muốn cử động một chút, nhưng bộ dạng này muốn đứng dậy còn không xong, người này lại còn chắn ngay trước mặt, rốt cuộc là có ý tứ gì đây! Cố ý muốn nhìn thấy cậu phải xấu hổ sao?


   An Triệt Nguyên sắc mặt của biến hóa một hồi, hiển nhiên vô cùng mâu thuẫn.

   Chuyện dùng dược xuyên như vậy, thật đúng là chưa từng nghe nói qua là dùng người thứ hai hỗ trợ, có lẽ có, nhưng cái chuyện riêng tư như vậy người nào lại đi nói lung tung ra a.

  “Đừng có tôi tôi dài dòng nữa, tới đây nằm xuống nào.” Khang Thần bình tĩnh ngồi ở bên cạnh cậu, một tay cầm dược xuyên, một tay vỗ xuống đùi mình.

  “??? ”

  “Nhanh lên một chút” Khang Thần ở một khoảng cách gần đối với cậu cười, nụ cười kia thực mê hoặc lòng người, làm cho cậu không khỏi cảm thấy rất an toàn… thật ấm áp…

  “Ai ——”

  —— Cho đến khi cậu cảm giác được phía sau bị dị vật chậm rãi cắm vào, đầu óc cậu mới thanh minh, tiếp theo ảo não đem mặt vùi vào trong chăn, thật muốn chủy giường quá.

   Thế quái nào mà lại đáp ứng nhanh vậy trời!

  “A ——”

   An Triệt Nguyên không nhịn được lại kêu lên, nhưng lần này vấn đề không phải là do dược xuyên.

   Khang Thầndùng tay mở hai cánh mông của cậu ra, nhíu mày, người này cả ngày nằm lỳ ở trên giường chẳng thèm đi học, làm bộ dáng giống như bệnh tình thật sự nguy kịch đến không thể dậy nổi, còn tưởng rằng cái bệnh trĩ này nghiêm trọng lắm chứ, chẳng qua là bên ngoài mọc ra một tiểu cầu thịt mà thôi.

  Anh mới vừa thử kiểm tra một chút, bất quá chỉ mới nắn hắn một cái, liền đã kêu thành cái bộ dáng kia, người này rốt cuộc là có bao nhiêu yếu ớt đây?

   Dược thuỷ chậm rãi xâm nhập, Khang Thần lại chậm rãi rút dược xuyên ra, quá trình này đối với anh mà nói quả là một khảo nghiệm lớn lao, anh cố gắng dời đi suy nghĩ của mình, nghiêm túc nghiên cứu bệnh tình của cậu, sau đó anh lại đột nhiên nghĩ tới người này có lẽ bên trong cũng có trĩ nói không chừng ……


   “Cậu trong lúc đi nặng, bên trong có thấy đau không? Có hay không cảm thấy bị dị vật ngăn cản?” anh mặt nghiêm túc hỏi.

   An Triệt Nguyên suy nghĩ một chút nói “… Bên trong không có, chỉ là lúc đi ra bên ngoài… cảm giác có chút đau… nhưng lại thấy ngứa nhiều hơn… a ——!!”

   Lời còn chưa dứt, cậu lại kêu thêm một tiếng, phía sau lại cảm thấy bị một vật thể lạ xâm nhập, nhưng so với dược xuyên cảm giác không giống nhau, lần này thế nào có chút cong cong xoay chuyển…

  “Ngô…”

   Vật thể kia rất nhanh rút ra, cảm giác vừa rồi rất kỳ quái.

   ‘Ba.’

   Mông bị vỗ một cái, hoa cúc không khỏi căng thẳng co rút, dịch thuỷ một chút tràn ra ngoài, giang môn khẩu một mảng ẩm ướt.

  “Cậu bị như vậy là do thượng hoả gây ra, đừng mỗi ngày thức đêm cày game nữa, còn có, cậu buổi trưa cơm lại ăn gà cay phải không? ”

  Vừa rồi anh đưa tay vào trong sờ thử qua một vòng, không cảm giác có cái gì khác thường, xem ra không phải là trĩ bên trong (trĩ nội).

  “A? Làm sao anh biết?”

  “Trong căn tin thường thấy cậu ăn.”

  “Nga… tôi rất thích ăn cay.”


  “Vào thời điểm này mà cậu không ăn kiêng sao? ”

  “…Ăn ít đi một chút là được rồi… không cay mất ngon, không có hạt tiêu như vậy có thể gọi là món ăn sao…” An Triệt Nguyên gãi gãi đầu, thật đúng là lại trong cái tư thế này mà cùng anh nghiêm túc thảo luận.

  “Sau này cùng với tôi đi ăn cơm, buổi tối không cho phép thức đêm nữa, với cả mỗi ngày uống tám chén nước.” Khang Thần nói.

   ?

   An Triệt Nguyên trừng mắt nhìn, không phản ứng kịp rằng anh là có ý gì.

  Quay đầu lại nhìn, đối diện với ánh mắt của Khang Thần, mặt cậu lại nóng lên “Đã biết…”

  “Đứng dậy mặc quần áo tử tế vào, tôi dẫn cậu đi ăn cơm tối.”

   An Triệt Nguyên kể từ khi lên đại học không còn bị quản giáo quá nhiều nữa, muốn chơi cái gì thì chơi, muốn ăn gì thì ăn, bây giờ, chỉ vì một cái trĩ sang, cuộc sống của cậu bắt đầu bị cái tên cùng phòng nhiệt tâm quá mức kia giam quản.

   Tuy nói có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng cậu cầu còn không được nữa là, vẫn luôn là chưa có cơ hội cùng Khang Thần hảo hảo tiếp xúc, dù sao người đó cũng có ý tốt, cậu cũng không thể không có đạo lý mà từ chối thiên lý chi ngoại với người ta được.

   Cho dù cái loại tiếp xúc này cũng không phải là khởi đầu tốt đẹp gì cả, nhưng cũng coi như tàm tạm, cứ cho đó như là “bước tiến vượt bậc”… đi?

  Đến cúc hoa cũng bị anh nhìn thấy rồi! Khẩu hồ*!

  Hôm nay là thứ tư, buổi chiều chính là thời gian dành cho môn học tự chọn, trường học từ năm hai đã bắt đầu có môn tự chọn, trước khi tốt nghiệp qua được bốn cửa liền OK, cho nên chọn môn học thường là năm thứ hai cùng năm thứ ba xen lẫn một chỗ đi học.

   Vừa vặn Khang Thần cùng cậu học chung một lớp, tuần trước cậu không đi học, còn hỏi lão sư có hay không điểm danh.

  Môn học này hai người lần đầu tiên ngồi chung một chỗ, chẳng qua là vị trí lệch phía sau thật kỳ lạ, An Triệt Nguyên buổi trưa không ngủ đủ, ngây người ở chỗ ngồi nhìn chằm chằm tấm bảng đen.


  Chỉ chốc lát sau, cái bảng đen này càng tới càng… tối đi, cậu liền cái gì cũng không còn biết nữa…

  Chờ đến lúc cậu tỉnh lại, phòng học đã không còn một bóng người, cậu có chút kinh ngạc, rất nhanh bình tĩnh lại, thản nhiên lau đi khóe miệng, cảm thấy chán nản chuẩn bị đứng dậy rời đi ——

  “A? ”

  “A cái gì mà a.”

  “Anh thế nào ở nơi này?”

  “Đến để xem cậu có thể lưu lại bao nhiêu nước miếng.”

  “……” An Triệt Nguyên ngượng ngùng gãi gãi đầu “Tan học rồi, trở về đi thôi.”

  “Ừ”

  Hai người cùng nhau trở lại túc xá, An Triệt Nguyên thay quần áo, cậu gần nhất toàn phải học nguyên một ngày, không làm thế nào đi ra ngoài được, vừa trở về ký túc xá liền thay đồ cho thoải mái.

  Cậu đang kéo quần lên, bất thình lình một bàn tay tiến vào khiến cậu chấn kinh quay đầu lại.

   Khang Thần mặt bình tĩnh nói “Ngô, đã nhỏ đi một chút rồi này, gần nhất chữa bệnh rất tốt đấy. ”

  … Đó là dĩ nhiên! Cậu bây giờ bị người này giam quản vừa đến mười giờ rưỡi liền dứt khoát phải tắt đèn đi ngủ, sáng sớm dậy là uống một chén nước, một ngày ba bữa đều lấy thanh đạm là chính, trong miệng nhạt nhẽo vô vị kinh khủng!

  Còn có… người này sờ cúc hoa cứ tự nhiên như là chụp lấy bả vai cậu vậy, có thể hay không không cần tỏ vẻ cùng với cúc hoa của cậu rất quen thuộc như vậy a!

——————————————

*Khẩu hồ – 口胡 “kǒu hú” là một từ chỉ dùng âm điệu. Dùng giống như là để biểu đạt sự tức giận hoặc bức xúc của bản thân


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui