Sáng hôm sau khi Dư Thần Dật tỉnh lại, anh phải nằm trên giường chừng vài phút mới nhận ra hôm qua mình ngủ sâu một cách bất ngờ, vừa nhắm mắt một cái khi mở mắt ra đã trực tiếp ngủ tới trời sáng, ngay cả mơ cũng không có luôn.
Chỉ là không biết có phải do ngủ quá lâu hay không, ngược lại đầu anh có cảm giác hơi nặng.
Anh chống giường ngồi dậy cho tỉnh một lát, sau khi lắc lắc đầu thì mới có thể hoàn toàn tỉnh táo, đứng dậy đi rửa mặt.
Anh sống trong nhà này còn lâu hơn sống ở nhà Cố Châu Lâm, nhưng lúc định đi vào phòng tắm không biết tại sao đầu óc lại mơ hồ, vừa ra khỏi phòng ngủ liền quẹo phải, suýt nữa đã đập mặt vào vách tường.
Dư Thần Dật thắng gấp lại, tay vịn vách tường đứng khoảng hai giây, mới nhận ra đường ban nãy mình đi chính là đi theo thói quen khi sống ở nhà Cố Châu Lâm.
Anh yên lặng thở dài một hơi, sau khi vỗ vỗ mặt mình xong mới xoay người đi đúng hướng.
Từ sau khi Dư Thần Dật dọn ra khỏi nhà Cố Châu Lâm, Cố Châu Lâm cũng không hỏi anh có muốn cùng đi làm rồi tan làm như trước không, hai người giống như tự hiểu trong lòng, một mình ra ngoài, một mình về nhà, quan hệ của hai người một lần nữa quay về điểm bắt đầu chỉ có thể gặp nhau vào giờ ăn trưa,
“Sắc mặt của anh hình như tốt hơn trước thì phải.”
Cố Châu Lâm trong lúc đợi đồ ăn liền cẩn thận quan sát sắc mặt của Dư Thần Dật một lát, mắt miệng cong cong, cười nói: “Là vì dùng nến thơm đó sao?”
“Hửm? Thật vậy à?” Dư Thần Dật dùng mu bàn tay chạm lên mặt mình, “Có lẽ là vậy đi, sau khi dùng ngọn nến kia thì anh ngủ rất sâu, không có tỉnh lại giữa chừng nữa…….Nến đó em mua ở đâu vậy?”
Cố Châu Lâm lắc đầu nói: “Em nhờ một người bạn bên nước ngoài gửi cho em, trong nước không có bán đâu, nếu anh muốn thì em sẽ nhờ bạn mua giúp một hộp là được.”
“Vậy thì không cần đâu.”. Đọc 𝑡r𝑢𝐲ện 𝑡ại == Т𝐑U𝗠Т 𝐑U𝘠Ệ𝗡﹒vn ==
Dư Thần Dật ngả người ra sau một chút để tiện cho phục vụ bưng đồ ăn lên, “Nó dùng cũng bền lắm, mấy ngày nay anh đều xài mà ngọn nến thứ nhất vẫn chưa cháy hết một nửa nữa.”
Cố Châu Lâm cười nói: “Vậy không phải là tốt lắm sao, anh cũng không cần tiết kiệm đâu, mỗi ngày đều dùng thì sau này chất lượng giấc ngủ sẽ trở nên tốt hơn, nếu có thời gian thì anh có thể để mùi hương khuếch tán hết mức, cố gắng mỗi ngày đều dùng, kiên trì dùng hết đi.”
Dư Thần Dật nghe ra sự quan tâm trong lời nói của Cố Châu Lâm, trong lòng nhất thời có chút phức tạp, vừa cảm thấy ấm áp, vừa càng ham muốn nhiều hơn.
Anh chuyển động ngón tay, gật đầu nói: “Được.”
Sau khi Dư Thần Dật biết hộp nến này là Cố Châu Lâm cố ý nhờ người mua cho anh, bây giờ ngay cả hộp ngoài anh cũng thấy nó đẹp hơn nhiều.
Dư Thần Dật nhớ tới giữa trưa hôm nay Cố Châu Lâm có bảo mình đốt nến sớm một chút, anh nghĩ dù sao bây giờ mình cũng không có gì làm nên dứt khoát vào phòng đốt nến lên trước, rồi đóng chặt cửa số, cầm quần áo và khăn tắm treo lên giá áo trong phòng tắm.
Chờ khi anh treo quần áo xong mới phát hiện mình quên lấy quần lót, lại vòng về trong phòng, khi kéo ngăn tủ chuyên cất quần lót của mình ra, anh chợt nghe thấy một tiếng “Lộc cộc” vang lên.
“Hửm?” Dư Thần Dật ném quần lót lên giường, đẩy ngăn kéo vào lại lần nữa, phát hiện âm thanh đó không phải là ảo giác của anh, không biết tại sao ngăn kéo lại bị lỏng, không có cách nào đóng lại hoàn toàn, còn có phát ra mấy tiếng vang nữa.
Anh sợ buổi tối sẽ bị âm thanh này làm cho thức giấc nên kiên nhẫn nghiên cứu một hồi, cuối cùng cắt một miếng nhỏ bìa cạc tông kê xuống bên dưới ngăn kéo, ngăn kéo bị kẹt rốt cuộc cũng chịu yên lặng lại.
Dư Thần Dật phủi tay đứng lên, treo quần lót vào trong phòng tắm rồi đi cầm laptop xử lý công việc, đợi khi anh đóng tài liệu lại thì đã gần 11 giờ khuya.
Anh đứng lên duỗi thắt lưng, xoa xoa cái vai đau nhức, chuẩn bị đi tắm một cái rồi quay về phòng ngủ.
Đợi khi anh ra khỏi phòng tắm, mùi thơm của nến đã phủ khắp phòng ngủ, mùi hương còn nồng hơn mấy ngày trước, nhưng cũng may mùi hương của loại này nhè nhẹ, sẽ không làm người khác cảm thấy khó chịu.
Dư Thần Dật thuần thục dùng dụng cụ chụp tắt tim nến đang cháy, sau khi tắt nến xong thì lên giường ngay, mùi thơm nhè nhẹ chuyển động trong không khí, cả người anh đều bị bao phủ trong hương thơm, trong hơi thở tràn ngập mùi thơm của nến.
Vốn dĩ anh không buồn ngủ lắm, còn định lướt điện thoại một lát rồi mới đi ngủ, nhưng nằm trong mùi thơm này lại khiến anh rất buồn ngủ, ý thức dần tan rã, mí mắt cũng từng chút trở nên nặng nề.
Tuy trong trạng thái ý thức không rõ ràng nhưng anh vẫn nghĩ, hiệu quả của ngọn nến này hình như có chút mạnh.
Sau đó anh nghiêng đầu, triệt để lâm vào giấc ngủ sâu.
Đêm khuya, đèn đường mờ mờ len qua tán cây chiếu xuống đường, có một bóng người ở phía xa xa nhẹ nhàng đi tới, tiến gần đến đèn đường, rồi lại đi ngang bỏ qua nó.
Bóng đen trên mặt đường chuyển động theo động tác của người đi tới, rất nhanh liền quẹo vào một tòa nhà rồi biến mất.
Trong không gian tĩnh lặng, cửa thang máy ở lầu một như cái miệng lớn sâu thăm thẳm của thú dữ mở ra rồi đóng lại, những con số màu đỏ hiển thị bên trên cực kỳ chói mắt, nhảy lên một tầng rồi lại một tầng.
Thang máy dừng lại, có người bước ra khỏi thang máy, trong miệng hắn còn khẽ ngâm nga một bài hát, lay động trong cái im lặng của tầng lầu, nhưng người ngủ say lại không hề tỉnh giấc.
Hắn dừng lại trước một cánh cửa, trên ngón tay thon dài treo một chùm chìa khóa.
Chìa khóa xoay hai vòng rồi cắm vào ổ khóa.
“Cạch.”
….
Khi Dư Thần Dật bị đồng hồ báo thức gọi dậy, anh cảm thấy đầu mình nặng hơn thường ngày, cơ thể cũng đình trệ không nhanh nhẹn.
Anh theo bản năng vươn tay sờ trán mình, nhiệt độ bình thường, cũng không có dấu hiệu bị cảm, có lẽ là do ngủ say quá.
Anh đứng dậy đi rửa mặt, cầm bàn chải khi cúi đầu nhìn xuống chuẩn bị đánh răng thì bỗng nhiên anh nghi hoặc “Hửm?” một tiếng, anh đặt kem đánh răng lên lại bồn rửa, ngón tay sờ lên phần lông của bàn chải.
Có chút ướt.
Thường thì sáng hôm sau khi anh tỉnh lại bàn chải đánh răng sẽ khô ráo, nhưng hôm nay lông bàn chải lại có dính nước.
Dư Thần Dật sờ lên vách tường, khô ráo.
Kỳ lạ…..thời tiết miền Nam* vẫn chưa đến mà.
*Tên gọi của một hiện tượng thời tiết ở miền nam Trung Quốc, thường dùng để chỉ hiện tượng nhiệt độ bắt đầu ấm lên và độ ẩm tăng dữ dội vào mỗi mùa xuân.
Anh khó hiểu nhíu mày, nhưng cũng không tìm hiểu đến cùng, khi anh dùng tay phải mở nắp kem đánh răng ra, anh lập tức thấp giọng rên “A” một tiếng.
Lúc này mới phát hiện cổ tay mình vừa đau vừa xót, giống như đã lao động cả một đêm vậy.
Anh xoa xoa cổ tay, khi mở bàn tay ra, vị trí gang bàn tay có chút đau, làn da hơi mỏng đỏ ửng lên, giống như bị ma sát lâu với cái gì đó.
Dư Thần Dật nhớ lại xem hôm qua mình đã làm gì, mười giây sau mới bừng tỉnh hiểu ra — tối hôm qua trước khi tan làm anh có đổi bình nước cho máy lọc nước trong văn phòng, có lẽ gang bàn tay bị cọ vào lúc đó.
Anh thầm tự mắng bản thân có lẽ vì ngồi văn phòng lâu quá mà tay chân không linh hoạt nữa, chỉ một chuyện nhỏ là đổi có bình nước mà cũng có thể để lại di chứng đau nhức tay.
Anh xoay xoay cổ tay mình, nghĩ thầm, đợi lát nữa ra ngoài phải tìm thuốc mỡ bôi lên mới được, anh bóp kem đánh răng ra bàn chải vẫn chưa khô, cúi đầu bắt đầu đánh răng.
Giữa trưa khi cùng ăn cơm với Cố Châu Lâm, Dư Thần Dật tinh ý phát hiện ánh mắt của Cố Châu Lâm dừng trên cổ tay mình.
Dư Thần Dật vén ống tay áo lên, hào phóng để lộ miếng thuốc dán trước mặt Cố Châu Lâm, cười khổ nói: “Tối qua văn phòng không có nước, anh liền tiện tay đổi sang bình mới, kết quả sáng nay cố tay đau đến mức suýt nữa không bóp kem đánh răng được luôn.”
“Đổi bình nước?” Cố Châu Lâm kinh ngạc nhướng một bên mày, duỗi tay xoa xoa miếng thuốc dán trên cổ tay Dư Thần Dật, ngón tay cái như cố ý lại như vô tình bóp hai lần lên phần xương gồ ra ở cố tay anh, “Cổ tay rất đau sao?”
“Đúng vậy…..” Dư Thần Dật xoay cổ tay, mở lòng bàn tay hướng về phía Cố Châu Lâm, lại giống như bắt lấy bàn tay của Cố Châu Lâm đặt dưới lòng bàn tay mình, “Đến cả gang bàn tay cũng đau nữa, nhưng bây giờ tốt hơn nhiều rồi, mới hồi sáng nó còn đỏ lên như bị rách da vậy.”
Cố Châu Lâm nắm tay Dư Thần Dật nhẹ nhàng xoa cho anh hai cái, cúi đầu mỉm cười một tiếng, ngón tay gõ gõ vào lòng bàn tay Dư Thần Dật, “Vậy sau này….”
Hắn nói được một nửa, đột nhiên không nhịn được buồn cười, tiếng cười khàn trầm thấp bay vào tai Dư Thần Dật khiến anh cảm thấy cả người đều ngứa ngáy.
Dư Thần Dật bất giác sờ vành tai, giọng điệu có chút nén giận, vô cùng thân mật trách: “Em cười gì chứ!”
“Không có gì….” Cố Châu Lâm đè lại khóe miệng đang nhếch lên trên của mình, lắc lắc đầu, cố nén cười nhìn miếng thuốc dán trên cổ tay Dư Thần Dật, mở miệng như muốn nói gì đó, kết quả lời còn chưa nói ra, liền nhịn không được phụt cười một tiếng.
Dư Thần Dật bị cười đến đầu đầy dấu chấm hỏi, anh vừa cảm thấy Cố Châu Lâm đang cười mình tay chân không linh hoạt, vừa cảm thấy hình như hắn không phải cười vì chuyện này, hắn giống như đang cười vì chuyện khác hơn nhưng đúng thật là đang cười chuyện liên quan anh.
“Em đang cười gì vậy chứ….” Dư Thần Dật có chút buồn bực, anh đẩy bàn tay của Cố Châu Lâm còn đang đặt trong lòng bàn tay của mình ra, “Em đang cười nhạo anh sao?”
“Không có, không có.”
Cố Châu Lâm vội vàng chen tay mình vào lại, tiếp tục cầm tay Dư Thần Dật xoa bóp cho anh, khóe miệng còn hiện lên ý cười rõ ràng, “Em chỉ cảm thấy anh thật đáng yêu…”
Dư Thần Dật lập tức nheo mắt lại: “Từ đáng yêu là dùng như vậy hả?”
Lần này Cố Châu Lâm không có sửa miệng theo Dư Thần Dật, ngược lại còn nghiêm túc gật đầu, nhìn thẳng vào hai mắt của Dư Thần Dật, trong mắt đâu cũng là ý cười sáng rực: “Ừm, trong lòng em, anh thật sự rất đáng yêu.”
Dư Thần Dật không ngờ Cố Châu Lâm sẽ nghiêm túc nói anh đáng yêu như thế, vành tai lập tức nóng lên, ánh mắt đảo đi một lát mới tiếp tục nhìn Cố Châu Lâm.
Cố Châu Lâm xoa xoa cổ tay anh, vẻ mặt rất chuyên chú, khóe miệng khẽ động, giọng nói cực kỳ nhỏ: “Lần sau sẽ không làm tay anh đau như vậy nữa.”
Dư Thần Dật không nghe rõ, anh ghé sát vào một chút: “Hửm? Em nói cái gì?”
“Em nói….” Cố Châu Lâm cười nói: “Lần sau đừng tự mình đổi bình nước nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...