Vĩnh Long và Tiểu Long tuy là dân gian hồ nhưng lại rất tin vào phong thủy. Thầy phong thủy bảo Sky High chỉ hợp xây 14 tầng. Nếu sau này số mạng của anh em họ và phong thủy đổi hướng thì có thể xây thêm hoặc bớt đi. Vĩnh Long và Tiểu Long nhìn nhau rồi cũng đồng ý, quyết định xây 14 tầng lầu.
Tầng 14, trên cùng, thường được dùng dành riêng cho anh em của Hitman nghỉ ngơi, hợp hành. Vì tin vào phong thủy, do đó bọn chúng rất kỵ con số 13. Như rất nhiều người trên thế giới, chúng tin rằng số 13 tượng trưng cho điềm xui và bất lành. Vậy nên cho dù Sky High có tầng 13 nhưng không ai dùng đến nó. Nó thường bị bỏ trống nhưng vẫn được lâu dọn hằn ngày.
...
22:00
Thanh Hà và Cindy đang ngồi trang điểm thì hai tên Tóc Vàng đi đến sát bên. Một bên mắt của một tên Tóc Vàng đã thâm đen, dấu vết bị đánh. Thấy vậy nhưng không ai dám hỏi thăm vì sợ hắn giận cá chém thớt.
- Hà, trang điểm lẹ lên. Có khách! - Tóc Vàng ra lệnh.
- Sắp xong rồi, đợi chút đi! - Cindy thấy Thanh Hà vẫn còn trang điểm thì nhăn nhó, lên tiếng dùm.
Thanh Hà đang dậm thêm lớp phấn hồng cuối cùng, ngước lên, nhíu mày hỏi Tóc Vàng:
- Ủa, chỉ có mình em thôi sao?
- Hay em đi cùng? Đông người thì thêm vui thôi mà - Cindy nói với Tóc Vàng. Thật ra khi đã hiểu Thanh Hà mới vào nghề, cô muốn đi theo. Nếu lỡ gặp chuyện tương tự lúc nãy thì có thể tương trợ lẫn nhau.
Tóc Vàng xua tay khó chịu, nói:
- Khách chỉ cần 1 người! Mà phải là gái mới! Cindy bà coi bà đi, mặt cũ như cái mền rồi mà còn ham hố! - Hắn nhìn Thanh Hà, giọng gay gắt - Không đi thì không có tiền! Giờ có đi không?
Cuối cùng thì mật vụ này cũng cần kết thúc. Cô cười giả lả.
- Đi chứ anh, có tiền sao lại không đi..
Hai tên Tóc Vàng nghe vậy nhìn nhau rồi ra ngoài hút thuốc, chúng nói với lại trước khi đóng cửa phòng trang điểm.
- Lẹ lẹ đi. 5 phút thôi nha!
Cindy thấy chúng đi khỏi rồi thì quay qua khều Thanh Hà:
- May quá! tưởng hai thằng ôn thần đó vô gây chuyện về vụ hồi nãy chứ. Chắc hai thằng biến thái kia sợ quá chạy mất rồi. Tụi nó không dám đi mét đâu hả?
Hai tên Tóc Vàng nhân cơ hội Tiểu Long và Vĩnh Long không có ở Sky High định bụng kiếm thêm chút đỉnh. Bọn chúng nhận khách trước giờ mở cửa với quy định khách phải trả tiền cò riêng cho chúng, sau đó chúng sẽ chia lại cho cô gái.
- Ừhm! chắc vậy! nếu chuyển đổ bể ra thì hai đứa nó cũng không được yên mà. Dám nhận tiền của khách rồi làm chui sau lưng Vĩnh Long. Nếu gây ầm ĩ không khác gì tự tố cáo mình! - Thanh Hà nghe Cindy kể, lý do lúc nãy cô tiếp khách sớm thì đưa ra kết luận.
- Hehe, cũng hên! nếu không hai mình đứa bị quính bầm mặt rồi! - Cindy nhe răng cười rồi thúc Thanh Hà. - Thôi đi đi rồi về!
Ban đầu khi gặp Cindy thì thấy cô thật khó gần. Nào ngờ khi đã quen lại thấy cô ấy là một người thật thà, nghĩ gì nói nấy. Nếu tóm được trọn ổ, Thanh Hà định tâm sẽ khuyên Cindy trở thành nhân chứng, rồi nói giúp cho cô ấy được giảm nhẹ tội khi ra tòa. Nhưng khi biết thân phận thật của Thanh Hà, liệu Cindy có trở mặt với cô không?
...
22:05
Hai tên Tóc vàng đi theo Thanh Hà vào tháng máy. Hôm nay tại sao biểu hiện của chúng lại nghiêm trọng vậy? Sao như áp giải tù nhân? Chắc vị khách này phải quan trọng lắm đây mới khiến chúng phải cẩn thận đi theo để an bài. Thanh Hà đi ra phía cuối thang máy, dựa lưng vào bức tường, suy nghĩ.
Tóc vàng đưa tay nhấn nút tầng 13.
*Tính Tong*
Cánh cửa thang máy chưa kịp đóng thì chợt mở ra.
Thanh Hà theo phản xạ, ngước lên nhìn. Thấy đám người trước mặt mình thì sắc mặt cô thay đổi ngay tức khắc.
Một đám người, một màu đen, một sắc mặt.
Tối tăm. Lạnh lẽo.
ơ..cô ngơ ngác, ngay lập tức, sự chú ý của cô hướng vẻ kẻ cao lớn nhất, khuôn mặt sắc lạnh nhất đám.
Lại là ả..
Lại là người của Darknite, nhưng kẻ cầm đầu lần này không phải là Kỳ Du. Họ an nhiên bước vào thang máy trong sự khúm núm của hai tên Tóc Vàng.
- Còn không tránh ra?! - Một người trong đám Darknite la lớn.
Cô và hai tên Tóc Vàng đang đứng ở phía cuối thang máy hoảng hồn, tách ra hai bên.
- Dạ, anh Long đã về, đang chờ các anh ở trên lầu. - Tóc Vàng thấy người của Darknite thì không khỏi run sợ.
- Không cần mày nói. - Tư Hói gằng giọng.
Người của Darknite đúng là ngang ngược, đến địa bàn của Hitman mà tự tiện như nhà mình.
Chiếc thang máy cỡ lớn, nhưng vì bọn người của Darknite khá đông nên chiếm hữu gần như toàn bộ không gian. Đại Vinh đứng ở phía cuối. Thanh Hà nép lưng vào tường bên phải. Cô hướng mặt ngang cửa, còn ả thì hướng mặt thẳng vào cửa thang máy, đứng trước Đại Vinh và sau Thanh Hà. Không biết vì vô tình hay cố ý mà cô lại đứng trước ả. À không! phải nói là ả có ý đứng đằng sau cô mới đúng, cô đứng ở đó trước mà!
Không khí của chiếc thang máy trở nên nặng nề và im ắng như tờ.
Ả vẫn vậy, bảnh bao và cao lớn.
Bộ vest đen thẳng tắp và cặp kính mát càng làm ả thêm phần oai phong và băng lãnh. Một tay bỏ hờ vào túi quần, tay kia lững thững bên người. Phong thái lạnh lùng, bất cần, rất riêng ở ả vô cùng cuống hút người đối diện.
Ả thật khác với người nằm trên giường tối qua. Mặt ả lạnh tanh, khóe môi sắc lẽm, không biểu lộ chút cảm xúc nào. Lãnh đạm và kiêu kỳ đến mức không thèm nhận ra sự tồn tại của cô, chứ cô đừng mơ đến việc ả sẽ nhìn cô một cái hay mở miệng chào hỏi.
Vậy sao tối qua còn gần người ta, rồi sờ sờ vuốt vuốt, làm như quan tâm, tốt bụng lắm vậy! cô ấm ức nghĩ thầm.
..Hình như ả đã quên rồi..ả dửng dưng với cô như chuyện tối qua chưa bao giờ xãy ra. Tự nhiên cô cảm thấy hụt hẫng. Cảm thấy giận cái ả vô tâm, đáng ghét này vô cùng. Cô nghĩ vậy rồi ngún ngoảy, xoay mình ra phía trước, hướng lưng về phía ả. Bây giờ không phải ả không nhìn cô, mà cô không thèm nhìn ả nữa!
Ả cười khẩy, mặt vẫn ung dung, người vẫn hướng về phía trước.
Kể cũng lạ, vì ả cao lắm nên cô chỉ đứng đến vai ả. Ả lại đeo kính mát, che mắt, thì làm sao cô biết được là ả có nhìn cô hay không? Mới vậy mà đã giận lẫy người ta rồi! Với lại, là ả vô tình hay cô quá để tâm đây..Không phải luật chơi hiển nhiên giữa gái bao và khách là tiền trao, cháo múc sao? Ăn xong thì chùi miệng đi về, không ai nợ ai chứ!
Cô dư sức hiểu điều đó, nhưng không hiểu vì sao mình lại hành sự như vậy.
- Hà - Tóc Vàng kêu cho cô chuẩn bị vì đã sắp đến tầng 13.
- Hả? - Cô đang bận giận, khi bị gọi thì bất ngờ xoay người, ngó ra phía sau.
*BOOMM*
Sau âm thanh to đùng như xé trời đó thì đột nhiên thang máy ngừng chạy, bắt đầu lung lay mạnh. Bị chạp điện, ánh đèn trên nóc cũng tắt hẳn. Thang máy cứ thế, như con lật đật, cứ lắc lư không ngừng. Mọi người nhốn nháo, bất chợt bám víu vào tất cả mọi thứ họ có thể để không té lên nhau.
Cô bất ngờ cũng như họ, cộng với đôi guốc cao gót khiến cô dễ dàng mất thăng bằng, té nhào ra phía sau. Cô quờ quạn, chới với, chuẩn bị đập cả thân người xuống đất.
Trong phút chóc, có một vòng tay nhanh như chớp đỡ lấy cô.
Cô ngã vào người ấy.
Trước khi lý trí của cô nhận ra là ai, trái tim cô đã mách bào bằng cách nhịp lên rộn ràng.
Vòng tay cứng cỏi, nhưng cũng quá đỗi dịu dàng.
Lại là ả.
Cô bất ngờ, bối rối, định đẩy ả ra...
*BOOOMMMM*
Lần này chiếc thang máy còn xoay động mạnh hơn ban nãy.
Trong bóng tối, mặt cô chúi vào ngực ả. Một tay của cô bất giác nắm lấy vạt áo vest của ả. Trong loạn lạc, cánh tay ả choàng lấy lưng cô, nép cô chặc vào người mình. Tay còn lại thì nắm giữ thành thang máy, giữ cho cô thăng bằng giữa sự vô định của mọi thứ xung quanh.
Hành động của ả quá nhanh. Cô bất giác không phản kháng kịp, lại một lần nữa.. nằm gọn trong lòng ả.
Cái ả lạnh tanh này...vòng tay sao lại ấm áp như vậy?
Bờ ngực cứng nhắc, sao lại cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối thế này?
Lúc này đây, trong vòng tay ả, cô lại quên mất mình là ai.. đang làm gì. Cô lại quên mất ả là người xấu, là tội phạm mà đáng ra cô phải tránh xa, phải thẳng tay bắt giữ..
.. cô chỉ có thể nhận ra rằng, giây phút này, khoảng cách của cô và ả thật gần. Gần đến nỗi cô có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng ở hõm cổ ả. Cảm giác được hơi ấm của ả...và còn nghe cả được nhịp tim của ả nữa kìa..
..không hiểu vì sao mỗi khi ở gần ả như thế này thì người cô như có một luồn điện ngầm, hễ ả va chạm đến đâu thì cô khẽ run rãy đến đó. Bàn tay cô toát mồ hôi, tim cô lại nhảy tung tăng trong ngực, bướm lượn lả lướt trong lòng.
..
..nếu thời gian cứ đọng lại ở đây, ngay trong thang máy này.. thì cô có thể thôi phân vân, đấu tranh tư tưởng giữa những cảm xúc và lý trí của mình.
Tri thức hối thúc cô mau rời xa ả, trong khi những cảm xúc hỗn độn lại quyến luyến, muốn níu giữ con người ấy lại để tiếp tục chở che cho mình.
..
.. cô hiểu.. khi cửa thang máy kia mở ra, ánh đèn trên nóc bật sáng.. ả sẽ trở lại là ả, một đại ca giang hồ, xa lánh và băng lạnh. Còn cô cũng sẽ trở về vị trí của mình, một thanh tra cao cấp đang thi hành nhiệm vụ, để buộc tội những kẻ tội phạm như ả, buộc tội ả...
Đã biết vậy thì trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, cô còn đắng đo làm gì? sao cô không một lần nghe con tim mình mách bảo, không một lần ..cho phép bản thân mình được quyền tận hưởng cảm giác bình yên ..trọn phút giây này ..bên con người này.
...
Khi mọi người vẫn bàn hoàng thì thang máy cũng ngừng tăng động. Lý trí cô một lần nữa lại thắng cuộc. Cô định thần lại, vừa kịp đẩy cánh tay ả ra. Ngay phút đó, ánh đèn trên nốc thang máy cũng phụt sáng trở lại. Cũng may! lúc thang máy mất điện tối om, lại nhốn nháo nên không ai thấy những gì vừa xãy ra giữa cô và ả.
Chung quanh, bọn người của Darknite đang lòm còm đứng dậy. Một số đứng quanh tường, nếu phản ứng nhanh thì có thể vịnh vào thành tường. Nhưng phần lớn không biết bám víu vào đâu nên ôm nhau mà té, mặt mày nhăn nhó vì bị giẫm đạp lên. Cả bọn ai cũng mạnh miệng chửi rủa chiếc thang máy thậm tệ. Có người còn đánh vào đầu Tóc Vàng cho bớt giận về tội làm ăn sống nhăn, dù thang máy trở chứng là lỗi ngoài ý muốn chứ đâu phải tại chúng.
Cô thì thẹn thùng, chỉ muốn kiếm chỗ nào chui xuống. Cô bất giác lại xoay ngang người, tựa lưng vào tường. Đầu cô cuối thấp, tránh ánh nhìn của ả. Tay cô vòng ra phía sau, bấu chặc thành thang máy.
Ả khẽ tằng hắn một tiếng. Bỏ tay vào túi quần, vẫn hướng thẳng về phía trước, bình thản như chưa có chuyện gì xãy ra.
...
- Thanh Hà, người của Darknite lại đến.. Nhưng em không cần quan tâm quá, nên nhớ nhiệm vụ của em là lấy tiền để có chứng cứ buộc tội. Anh đã mai phục ở lối thoát ngầm rồi. Lần này chúng ta nhất định sẽ tóm trọn ổ. Understand?- Liam hỏi cô trong earphone.
...
Cô nghe thấy rồi. Bình thường cô sẽ họ nhẹ, ra hiệu cho Liam. Đêm qua ả đã phát hiện ra chứng ho sản của cô. Lúc này lại có mặt ả nên tự nhiên cô cảm thấy ngại ngùng.
- Em còn đó không? Sao em chưa ho?- Liam thắc mắc.
..lại phải ho nữa sao?.. không ho có được không?..
Phải ho thôi, nếu không Liam lại tưởng cô gặp chuyện gì rồi xông vào thì hư chuyện mất.
Thanh Hà cuối đầu, che miệng:
- *ho ho*
Vẫn không dám ngẩn mặt lên nên, một ý nghĩ xuyên qua đầu khiến mặt cô đỏ ửng..
cô cứ ho không lý do như vậy..có khi nào ả sợ cô bị cúm gà, cúm vịt gì đó ..nên tối qua mới không dám đụng vào cô không trời?? :O :(((
..sau vụ này cô và Liam phải tìm một ám hiệu khác mới được!! >.<
Cô thoáng nhăn mặt rồi thở dài.
Cái ả đáng ghét không hiểu vì sao lại tủm tỉm cười.
..
22:15
*Tíng Tong*
Tầng 13.
Cửa thang máy rộng mở. Tiếng chuông báo hiệu khiến cô choàng tỉnh.
- Đi thôi! - Tóc Vàng nắm cánh tay, kéo Thanh Hà ra khỏi thang máy.
Trước khi thang máy đóng lại, cô chỉ vừa kịp xoay đầu nhìn mặt ả một lần.
Ánh mắt cô chất chứa điều gì đó...
..có lẽ, là một lời cảm ơn..
..cũng có lẽ, là những gì chính bản thân cô cũng chưa hiểu, nên không thể diễn tả bằng lời..
Ả thoáng nhíu mày trước hành động của Tóc Vàng, khi hắn kéo cô đi. Khoẳnh khắc khuôn mặt cô nhìn lại, ánh mắt của cô.. dù chỉ thoáng qua thôi, cũng khiến lòng ả bỗng nhiên nhói lên rất lạ. Tay ả muốn dang ra để níu cô lại, rồi đập cho tên Tóc Vàng kia một trận vì tội dám lôi kéo cô mạnh bạo như vậy.
Một cái chớp mắt, cửa thang máy đóng lại.
Ả ..ả đang nghĩ gì vậy?.. cô là gái bao, thì phải tiếp khách chứ?
..vậy tại sao có gì đó trong ả.. lại không nỡ nhìn thấy cô bước đi?
..
*Ting Tong*
Tầng 14.
- Kiều! Còn đứng đó làm gì ?! - Tiếng Đại Vinh khó chịu khi thấy ả vẫn đứng thừ người trong thang máy, trong khi mọi người đã đi ra hết.
Ả chưa bao giờ mất cảnh giác như vậy!
...
Cô vừa đi theo Tóc Vàng, bất giác đưa tay lên ngực trái của mình. Lạ thật, nhịp tim mới ban nãy còn loạn xạ nay đã bình thường trở lại...trái tim yếu ớt này, có phải mày lại trở chứng, sắp bệnh nữa rồi không? cô tự hỏi mình.
Đột nhiên cô nhận ra một điều. Lúc này nép vào lòng ả.. hình như nhịp đập của ả cũng đã không theo quy trình..
cô nghĩ về những gì vừa xãy ra rồi chợt mỉm cười.
...
- Ủa Đại Vinh! hôm nay có chuyện gì mà rồng đến nhà tôm đây!! - Vĩnh Long đang ngồi chễm chệ trên ghê sofa, ngước lên thấy Đại Vinh và người của Darknite thì làm bộ bất ngờ. Thật ra, hắn đã được thông bao từ trước rằng người của Darknite sẽ đến nhưng vẫn diễn như không. Mỗi tay Vĩnh Long ôm một cô gái. Cô gái bên phải đang mồi thuốc phiện cho hắn. - Ngồi, ngồi đi! Tụi bay đâu, kêu mấy em vào đây phục vụ Đại Vinh coi! - Vĩnh Long đon đả, mời mọc.
Đại Vinh và ả ngồi xuốn chiếc ghế sofa đối diện Vĩnh Long, xua tay.
- Không cần! tao hôm nay đến để bàn chuyện với chú mày, chứ không phải để chơi.
- Toàn là người mình thôi mà Đại Vinh, có gì thì từ từ nói. Lâu qua anh em mình không gặp nhau rồi! - Vĩnh Long nhe răng cười ha hả. Hắn chỉ qua ả, dù đã biết nhưng vẫn làm tỏ ra ngây thơ - còn đây là?
- Kiều. Đàn em của tao. - Đại Vinh nói ngắn gọn.
Ả khẽ gật đầu, chào Vĩnh Long.
- Àhh...thì ra đây là Anh Kiều. Phạm Anh Kiều. Ở cái thành phố Saigon này ai lại không biết Đại Vinh và Kiều Ca chứ! Vậy mà hôm nay Vĩnh Long này mới được thọ giáo. Hắn tâm đắc rồi xoay qua Đại Vinh, xuýt xoa - Có lẽ anh em mình đã già rồi Đại Vinh à, cái lúc chúng mình đi đánh đông dẹp bắc thì có lẽ Kiều Ca đây vẫn còn nằm trong nôi, bú sữa mẹ ấy chứ. Thấm thoát đã gần 30 năm rồi. Nhiều lúc nghĩ lại cảm thấy cuộc đời thật vô chừng! - Vĩnh Long tiếp tục đánh tróng lãng, nhân tiện mỉa mai ả.
Ả bỏ mặt hắn lời hắn chăm chít, chỉ nhếch miệng, không thèm trả lời.
- Thôi chú dẹp ba cái chuyện tào lao đó đi! Hôm nay tôi đến để bàn chuyện với chú về Sky High! - Đại Vinh cắt ngang câu nói của Vĩnh Long. - Tại sao chú lại cho người xây nó ngay chính giữa ranh giới của chúng ta? Vậy chú có coi Đại Vinh, có còn coi Darknite ra gì không?! - mắt Đại Vinh đanh lại.
- Đại Vinh, đừng nóng! Có gì từ từ bàn thảo nha.. - Vĩnh Long đưa tay kêu một cô gái đi qua ghế Đại Vinh. - Đây là hàng mới về đó, thơm ngon vô cùng! - Vĩnh Long đưa qua cho Đại Vinh một ống đếu đã mồi sẵn.
- Tao không phải thằng Du! Mày đừng giở ba cái trò vô vị đó ra với tao! - Đại Vinh lấy tay hất ống đếu ra.
Thấy tình thế căn thẳng, nụ cười trên môi Vĩnh Long tắt hẳn. Hắn đưa cần thuốc lên hít một hơi. Không có gì phải hấp tấp, hắn nhắm mắt hưởng thụ, rồi mới chậm rãi phả khói. Làn khói trắng ma mị, chiếm lĩnh một phần không gian, rồi hòa quyện vào với bầu không khí như chưa bao giờ tồn tại.
- Vậy bây giờ, anh muốn sao? - Vĩnh Long nhìn vào mặt Đai Vinh, hỏi thẳng.
- Mày làm sao cho đẹp mắt thì làm! Đóng cửa chỗ này đi! Nếu không chỗ này đừng hòng được yên! - Đại Vinh răng đe.
Vĩnh Long nghe vậy lại thay đổi thái độ, giả lả cười cợt.
- Đại Vinh, anh đang làm khó em sao? Sky High đang làm ăn ngon lành bây giờ kêu đóng là đóng? Đàn em của em lấy gì ăn chứ?
- Mày nên nghĩ đến đều đó trước khi mở nó ra ở đây!
Vĩnh Long đưa ống cần lên hút một ngụm, rồi than thở.
- Đại Vinh ơi Đại Vinh, làm như vậy coi sao được!
Đại Vinh thấy Vĩnh Long vẫn giữ khuôn mặt điềm tĩnh thì hét lớn.
- Không được thì mày cứ chóng mắt lên coi tao xử chỗ này ra sao!
Vĩnh Long cũng không vừa.
- Nếu anh muốn, thì tôi sẽ chờ xem anh làm được gì!
Khi không còn cách cứu vãn nữa ả mới lên tiếng.
- Vĩnh Long, vậy thì chúng ta sẽ ôm nhau chết chung.
Vĩnh Long nhướng mắt về phía ả, hắn hỏi:
- Nói vậy là ý gì?
Ả nân ly trà trước mặt, nhâm nhi:
- Nếu người của Darknite đến đây thanh toán mỗi ngày, tôi chắc rằng sẽ không có ai dám đến đây chơi gái. Anh sẽ bị thua lỗ, cuối cùng cũng phải đóng cửa mà thôi. Lúc đó sẽ mất cả chì lẫn chài. Nhiều anh em của anh cũng sẽ phải hy sinh.
- Các người dám!? - Vĩnh Long nghe vậy thì sừng sộ.
- Mày nghĩ Đại Vinh này là ai mà không dám?! - Đại Vinh cũng nói lớn.
Ả vẫn điềm tĩnh, tiếp tục nói:
- Trong địa bàn tranh chấp mà các anh lại mở khách sạn thế này, theo lý thì đã có lỗi rồi.
- Đúng vậy! - Đại Vinh gật gù.
Ả lại tiếp.
- Nhưng nếu kêu các anh đóng cửa ngay thì cũng không phải tình!
- Từ nãy đến giờ chỉ có câu này là nghe hợp tai nè! - Vĩnh Long chỉ chỉ vào ả, đắc chí.
Ả nhếch mép.
- Tôi nghĩ, mấy tháng nay các anh kiếm cũng bộn tiền rồi. Thôi thì từ đây, Darknite sẽ bỏ 1/2 phần hùng vào Sky High này. Anh là người sán lập, anh lấy 6, chúng tôi chỉ lấy 4 thôi. Đại Vinh có lại mặt mũi, còn anh thì vẫn tiếp tục kiếm tiền. - Thấy Vĩnh Long đã diệu xuốn bớt, suy ngẫm thì ả nói thêm - Số tiền vốn của Darknite chuyển qua, anh có thể đầu tư ở địa bàn của mình. Chúng ta đi chung một con thuyền, tại sao không cùng nhau kiếm tiền, tại sao lại phải đạp đổ lên nhau để rồi chết chung chứ?
Ả nói có cái lý của ả. Nếu Vĩnh Long cứ tiếp tục lì lợm, thì đám người của Darknite sẽ không bao giờ bỏ qua cho hắn và Hitman. Dù thế lực của hai băng nhóm là một 9 một 10 đi nữa, khi đụng độ, chắc chắn phải có kẻ gẫy tay, người què giò. Hắn hiểu, Đại Vinh không phải vì tiền mà đến đây. Đại Vinh cần phong độ. Nếu để Hitman an nhiên mở động điếm ngay trong địa bàn tranh chấp thì người gian hồ sẽ cười chê Darknite, nhạo bán Đại Vinh không thể nào ngất mặt lên được.
Cả Đại Vinh và Vĩnh Long đều ngồi suy ngẫm.
...
22:25
- Phòng này phải không? - Một tên Tóc Vàng xoay đầu hỏi tên kia.
- 1313 nè, đúng rồi.
Chúng nói rồi gõ cửa. Giọng một người đàn ông cho phép chúng vào.
Trước mặt Thanh Hà là một người đàn ông, chừng 25-26, ốm nhôm, đang ngồi uống rượu và ăn trái cây.
Sau khi giới thiệu cô cho hắn ta thì hai tên tóc vàng cũng rút lui.
- Uống một ly đi em.- Tên Ốm Nhôm cười cười, nân ly rượu hắn đã rót sẵn, mời cô.
Tối nay là đêm quyết định, cô muốn mình phải hết sức tỉnh táo để hành động nên chỉ đưa ly rượu lên ngang miệng. Lúc đi cảnh sát cô đã được đào tạo qua cách để phân biệt xem trong đồ ăn, thức uống có chứa đựng chất tố gì khác thường không. Mùi rượu này bình thường đến lạ. Cô thắc mắc nên chỉ nhấm môi rồi quay qua Ốm Nhôm:
- Giờ mình "vui vẻ" được chưa anh? - Cô cười với hắn, nhưng thốt ra mấy từ đó khiến cô cảm thấy ngượng miệng vô cùng.
Ốm Nhôm cười lớn.
- Lần đầu tiên anh thấy một em còn nôn nóng hơn anh nữa!
Cô ngả vào lòng hắn.
- Ừ thì.. em chỉ muốn có thời gian phục vụ anh tận tình hơn thôi.
Ốm Nhôm siết eo cô vào sát người mình. Nân ly rượu của cô lên:
- Em uống hết ly này đi rồi tính!
Cô lưỡng lự, mân mê cổ áo hắn, làm bộ nhõng nhẽo, tìm cách hoãn binh.
- Không uống được không? Rượu làm em nhức đầu lắm, tí phục vụ không đàng hoàng anh lại trách em.
Hắn tiếp tục dụ khị cô:
- Phải uống mới có hứng chứ em. Uống đi rồi anh cho tiền.
Tiền sao? Phải rồi, chỉ cần tiền là xong rồi! Thanh Hà hí hửng trong đầu. Cuối cùng, cô cũng nghe được chữ mà cô mong ngóng. Thấy chưa, chỉ cần cô dở vài chiêu cỏn con thì đã sắp lấy được tiền. Ai như cái ả kia, hành hạ cô hồi hợp cả đêm cuối cùng cũng trớt quớt..
.nhưng... có cái gì đó trong cô cứ chần chừ không muốn cạn ly với hắn.
Hắn thấy cô không chiều theo ý mình thì bắt đầu gắt gỏng, cầm điện thoại nhấn số cho Tóc Vàng.
Cô thấy vậy, liền hiểu nên thì vội cầm tay hắn lại.
- Thôi, đừng anh. Em xin lỗi.
Cô nhìn hắn, thân hình hắn nhỏ con như vậy thì cô dư sức đánh gục nếu hắn muốn giở trò. Một phần nữa là đội đặc vụ đang theo dõi từng hoạt động của cô qua máy thu âm, họ có thể vào giải cứu cô trong vài phút nếu cần. Mật vụ sắp hoàng thành, chỉ cần thêm một chút nữa thôi..! Có lẽ, cô quá đa nghi rồi. Nghĩ vậy, Thanh Hà định tâm rất nhanh.
Nhân lúc đó hắn kê ly lên miệng cô.
Cô nhắm mắt, uống cạn.
...
22:35
Vĩnh Long suy ngẫm, tại sao công sức mình mở khách sạn mấy tháng này. Bây giờ làm ăn khắm khá lại phải chia cho bọn Darknite 4 phần chứ, vô lý! Hắn khinh khỉnh.
- Nhưng Hitman thiếu gì tiền. Chúng tao đâu cần vốn của Darknite!
Ả cười khẩy.
- Không ai chê nhiều tiền. Thôi được, tôi đã hiểu quyết định của anh. Anh cứ chờ đi.
- Đại Vinh, anh để tụi nhỏ nói chuyện với em như vậy mà nghe được à? - Vĩnh Long quay qua Đại Vinh, nhíu mày.
Đại Vinh nói giọng kinh bỉ.
- Tao không dạy đàn em kính trọng những đứa không biết trước, biết sau. Kiều, đi! - Đại Vinh nói rồi đứng lên. Ả cũng đứng lên theo.
Vĩnh Long tròn mắt nhìn cả hai người đang đứng lên, đi về phía cửa. Hắn cứ tưởng, ít ra ả cũng phải thương lượng thêm. Tại sao Đại Vinh cũng thuận theo ý con bé đó chứ?
- Khoang đã! - Vĩnh Long gọi lớn.
...
22:36
ơ..
Trong một phút, đầu óc cô trở nên say xẫm, tê dại đi..cô vẫn nhận thức được tất cả mọi việc xung quanh, nhưng chân tay bủng rũng, không nhấc lên nỗi, miệng muốn nói nhưng không thành lời.
Trong lúc đó, tên Ốm Nhôm cũng đứng lên. Từ phòng ngủ, hai dáng người khá quen thuộc dần dần hiện hình.
Họ..họ là..
Thanh Hà chớp mắt một hai lần nhưng trước mặt cô mọi thứ đã trở nên mờ mờ, ảo ảo từ bao giờ. Điều duy nhất cô có thể nhận ra là một tên có mái tóc khá dài, tên kia có một chiếc bụng bia rất bự.
Là chúng! là chúng sao?! Thanh Hà lại chớp mắt, không thể tin vào giác quang của mình. Tai cô cũng ù đi, cô chỉ có thể nghe loáng thoáng vài ba câu của bọn chúng.
- Cám ơn chú em. Đây là hàng nè. Hút từ từ thôi nha. haha - Nụ cười nham nhỡ không lẫn vào đâu được của Tóc Dài.
Nhận gói thuốc màu trắng xong thì tên Ốm Nhôm cũng lúm khúm biến mất.
Người Thanh Hà trở nên nóng rang, bức rức vô cùng. Tim cô đập càng lúc càng nhanh, khiến hơi thở cô trở nên gấp gáp, bờ ngực tròn trịa nhấp nhô liên hồi.
- Thấy chưa, gái thường thì dùng 1 viên. Cỡ con này thì phải cho 2 viên mới đã. - Bụng bự nói với Tóc Dài. Một tay hắn lấy chiếc còng sắt còng tay Thanh Hà vào đầu giường. Cô muốn la lên, cô muốn kêu cứu, cô muốn chống cự nhưng hình như cái bộ phận trên cơ thể không còn nằm trong sự kiểm soát của cô nữa rồi.
- Thuốc mới chế từ Thái Lan công nhận có hiệu quả nhanh ghê ha! Mình dùng em này thử hàng, vừa trả đựơc thù, vừa sướng, một công hai chuyện! hí hí! - Tóc Dài khoái chí, nhanh nhẩu bò đến sát người Thanh Hà, hắn mò mẫm muốn cởi chiếc váy trên người của cô.
- Đừng! Đừng!! - Thanh Hà hét lên trong cuống họng, nhưng âm thanh không thể nào thoát ra ngoài. Thì ra chúng đã bỏ một loại thuốc kích dục và một phần thuốc phiện vào trong ly rượu, hương vị của cả hai hòa trộn vào nhau khiến giác quan của người dùng bị che lấp không thể nào nhận ra khi dùng rượu.
...
22:38
- Không xong rồi, lập tức hành động! - Liam ra lệnh cho đội đặc nhiệm.
- YES SIR!
...
22:39
Bụng phệ đã cởi phanh chiếc áo trên người hắn từ khi nào. Trên người hai tên biến thái chỉ còn lại chiếc quần trong. Chúng nhanh chóng cởi bỏ chiếc váy của cô.
Chúng nhìn thân hình gợi cảm trước mắt thì không thể nào kiềm chế nỗi, cười nhăn nhở.
- Bây giờ, đến lược bọn anh sẽ phục vụ em nha. Heheheh - chúng nhái lại câu cô nói khi nãy, trước khi động thủ với chúng.
Thanh Hà chỉ còn vọn vẹn mỗi bộ đồ lót trên người. Cô vùng vãy trong vô vọng, tay cô đã bị chiếc còng sắt cầm lại. Chân thì bị bọn chúng kiềm chế. Nói là vùng vãy vậy thôi nhưng sự kháng cự của cô đã bị thuốc làm giảm đi 9 phần. Nói đúng hơn là cô chỉ quơ quào, vốn không xi nhê gì với chúng.
- Không, xin đừng! - Cô lại ú ớ, bây giờ thì hai cánh tay chị còn có thể khẽ động đậy. Lòng ngực cô như bị ai bóp nghẽn, khiến hô hấp của cô trở nên đứt quãng, khó thở vô cùng.
- Một viên bình thường cũng đủ chết, hồi nãy tao bỏ hai viên, tối nay mày đừng hòng thoát bọn anh.
Tóc Dài cười nham hiểm rồi nắm lấy tóc Thanh Hà, thô bạo tát vào mặt cô.
- Đây mới chỉ là tiền vốn! - Ý hắn muốn nhắc cô về những cú đánh cô giáng vào người hắn lúc giải cứu Cindy. Rồi Tóc Dài cầm cay roi lên, món đồ chơi yêu thích nhất của hắn, quất liên tiếp, không thương tiếc vào người cô. - Còn đây mời là tiền lời!!
Thanh Hà chập chờn thấy cay roi bằng da cứ liên hồi phả vào người mình. Cô cảm nhận được đằng sau sự tê dại của cơ thể là cảm giác bỏng rát vô cùng. Cô nhăn mặt, rên rĩ.
Những âm thanh đó càng làm chúng khoái chí hơn. Nhìn những lằn roi rướm máu trên thân thể nuột nà, cộng với những tiếng rên khe khẽ, đau đớn từ cô khiến dục cảm trong chúng hừng hực, dân trào.
Bình thường có lẽ chúng sẽ hành hạ cô lâu hơn, nhưng chúng không thể kiềm chế thêm được nữa! Với những đường cong đầy cám dỗ và khuôn mặt đẹp tựa thiên thần của cô, có lẽ, thiên thần trên trời cũng sẽ cam lòng trở thanh ác quỹ!
- Tao trước hay mày trườc?? - Bụng phệ hỏi Tóc Dài.
- Thôi chung một lượt đi! - Tóc Dài trả lời.
Vậy càng vui! Bụng Phệ quyết định đưa tay kéo áo lót của Thanh Hà xuốn, Tóc Dài thì sẽ xử lý quần của cô.
Cuối cùng, chúng cũng trả được thù. Chúng sẽ cho cô một đêm nhớ đời! Nghĩ vậy, chúng đưa tay chạm vào người cô. Kẻ kéo áo, người kéo quần, miệng cả hai đang nở nụ cười mãn nguyện.
...
22:40
Tầng 14.
- Thôi được rồi Đại Vinh! Là em sai, em mở ra như vậy là không đúng rồi. Nhưng 6/4 có phải là quá nhiều hay không? Có thể nào thương lượng lại được không? - Vĩnh Long lẽo lự.
Ả xoay người, nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt Vĩnh Long.
- Vậy khi anh mở Sky High thì có thương lượng với chúng tôi hay không?
Đại Vinh ra lệnh.
- Đi!
...
22:41
Bỗng dưng, âm thanh điếc tai vang lên in ỏi.
- Ủa, gì vậy?? - Bụng Phệ khựng lại, đưa mắt nhìn Tóc Dài
- ..ờ..hình như là.. chuông..chuông báo động cháy? - Tóc Dài tròn mắt, hỏi lại.
...
22:41
Vĩnh Long thấy Đại Vinh và ả kiên quyết như vậy thì đành nhượng bộ.
- Thôi được! Được rồi! 6/4 thì 6/4! - Vĩnh Long bị ép vào đường cùng thì cũng chịu thua. Đành thuận theo ý ả để trành phiền phức sau này.
Ả nhìn qua Đại Vinh khi hai người vẫn còn xoay đầu đi, ánh mắt đắc thắng. Đại Vinh gật gù, xoay người.
- Chuyện này tôi sẽ bỏ qua, nếu chú làm theo lời hứa! - Đại Vinh nói.
- Được rồi mà!
Khi mọi chuyện tưởng chừng như em đẹp thì âm thanh báo động cháy vang lên. Lúc đó Vĩnh Long cũng nhận được một cú điện thoại. Không biết đầu dây bên kia nói gì mà hắn quay mặt qua Đại Vinh, mắt đanh lại.
- Đại Vinh! Tôi đã đồng ý, tại sao lại còn đốt Sky High! - Vĩnh Long nỗi giận, đập cây điếu trên tay - Dẹp! Dẹp hết đi!
Cùng lúc đó thì một đàn em của Hitman cũng hớt hả chạy vào, hổn hểnh nói.
- Đại Ca Long! Cảnh sát đã đến ở dưới lầu, một số họ đang bị kẹt trong thang máy của tầng 1. Tần 13 đang cháy! Thang máy không hoạt động, chúng ta phải chạy thôi!
Đại Vinh nhìn qua ả, không khỏi bất ngờ. Ả ra lệnh.
- Đại Vinh, đi trước rồi tính!
Nói xong thì toàn bộ người của Darknite lẫn Hitman nhanh chóng chạy ra khỏi đó. Ven theo hành lang bộ, từ tầng 14 chạy xuốn đất.
Ả vừa đi, đột nhiên một ý nghĩ xuyên qua đầu khiến ả khựng lại.
Là tầng 13 sao?
...
22:43
Bụng Phệ nhìn Thanh Hà mà thèm thuồng, nhưng tiếng chuông ỉn ỏi làm hắn có muốn "vui vẻ" cũng không tài nào an lòng.
- Cái gì!! Mày chắc không? Cháy lúc nào không cháy đợi lúc này cháy! Giờ sao, có tiếp không ?? - Bụng Phệ nhăn mặt.
- Đợi em gọi Tóc Vàng, có thể là báo động nhầm không chừng! - Tóc Dài nói gấp.
Nhưng hắn chưa kịp gọi thì Tóc Vàng đã gọi cho hắn.
- Anh ơi, chạy! chạy đi! Tần 13 bị cháy rồi! Thang máy không hoạt động! Hai anh tìm thang bộ chạy lẹ lên!
- Mẹ kiếp! - Tóc Dài chửi thề rồi xoay qua nói lại với Bụng Phệ.
Khuôn mặt dâm đãng của Bụng Phệ chuyển sắc khi chính hắn cũng đã bắt đầu nghe thấy mùi khói.
Hắn chạy ra mở cửa ngoài xem xét. Ngọn lửa hừng hực đã nuốt chửng hết khu bên phải của tầng 13 và đang loan tỏa càng ngày càng nhanh đến gần căng phòng chúng đang ở.
Khói tuy đi chung đường nhưng không đợi lửa, đã bay mịt mù, bao phủ khắp nơi. Có lẽ, nãy giờ hai tên biến thái quá chú tâm vào cuộc vui nên không nhận ra.
- Má ơi! Chạy! chạy thôi!! - Bụng Phệ vãy tay kêu Tóc Dài khi nhận ra thảm cảnh trước mắt.
Tóc Dài vội vã vơ lấy chiếc quần, lính quính đến nỗi không thể xỏ chân vào.
- Còn nó? Còn nó thì sao anh?? - Tóc Dài vừa xỏ quần vừa hổn hểnh hỏi về Thanh Hà.
Người con gái đang nằm trơ trọi trên giường với vỏn vẹn mỗi bộ đồ lót trên người, tấm thân nhỏ nhắn đầy rãy vết thương. Một tay cô vẫn đang bị còng lại. Hình như cô đang yếu dần, không còn đủ sức kháng cự hay rên rĩ nữa.
- Chìa khóa còng đâu?? Mày để đâu ??- Bụng Phệ đứng ở cánh của, lính quính, vừa quay đầu vô phòng hỏi Tóc Dài, vừa quay đầu ra ngoài hành lan nhìn ngọn lửa đang lan rộng.
- Hình như ở đây! - Tóc Dài mò túi quần, hai tay hắn run bần bật. Không có. Hắn xoay qua Bụng Phệ, mất bình tĩnh - Không phải anh giữ sao??
- Trời!! Tao giữ để tế tao hay làm chi! - Bụng Phệ thét lên.
Mùi khói ngày một nòng nặc hơn, dấu hiệu ngọn lửa đang cần kề.
Bụng Phệ quay vào kéo tay Tóc Dài chạy nhanh ra cửa. Cả hai không kịp bận áo, cởi trần chạy đi. Chúng phải nhanh chân thôi vì một khi có báo động cháy cầu thang máy sẽ tự không hoạt động, tránh người dùng rồi bị kẹt lại. Do đó, chúng nếu muốn thoát phải chạy xuống đất bằng cầu thang bộ. Cũng may vì tầng 13 lâu nay bị bỏ trống nên không có việc giẫm đạp lên nhau trong lúc chạy cháy. Có lẽ tối nay Bụng Phệ sẽ không chết cháy mà chết vì mệt vì phải vát cái bụng quá cỡ của mình xuốn 13 tầng lầu.
- Thôi kệ nó đi!! - Bụng Phệ quát Tóc Dài vì hắn tuy đang chạy đi nhưng còn quay đầu nhìn lại phía Thanh Hà. Không biết hắn làm vậy vì tiếc rẻ, hay có lỗi.
...
22:45
Đội mật vụ đã tấn công vào Sky High. Họ vốn đã định vị được Thanh Hà đang ở đâu, nhưng vì vừa vào thang máy thì nó đã ngưng hoạt động ngay ở tầng 1 nên phần đông cảnh viên bị kẹt lại trong thang máy, trong đó có Liam. Họ đã kêu gọi hổ trợ gắp nhưng vẫn chưa giải cứu được Thanh Hà. Sky High bây giờ không khác gì một cái chợ mà người ta mua đồ không cần trả tiền. Mọi người điều chạy ra từ cầu thang bộ khiến không khí hết sức hỗn loạn, cảnh sát có cố gắng vẫn không thể nào đi ngược đường, quay lên tầng 13 để giải cứu cô.
...
22:46
Thanh Hà vẫn nằm trên giường. Thuốc kích dục và thuốc phiện vẫn làm cô say sẫm, mê mang. Nhịp thở cô yếu dần, dù tim đập mạnh như muốn vỡ ra khỏi lòng ngực. Cô nãy giờ đã khó thở, nay mùi khói lại càng làm khả năng hô hấp của cô yếu đi đáng kể. Tri giác của cô đang dần mất đi. Toàn thân Thanh Hà toát mồ hôi, ướt sẫm.. Cô bất lực, bắt đầu không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Có lẽ trong những giờ phút cuối của cuộc đời, những kỷ niệm đáng nhớ nhất sẽ từ từ, như một khúc phim, quay lại rồi phản chiếu lên tâm trí của con người ta.
Trước mắt cô bây giờ là hình ảnh của Ba mình, ông đang mỉm cười nhìn đứa con gái trìu mến khi cô vừa trải qua ca mổ tim. Rồi ánh mắt chất chứa hạnh phúc của Ba khi cô tốt nghiệp trường cảnh viên. ...thoáng qua cô là khuôn mặt của Liam khi bị cô trêu ghẹo, bắt nạt.. Rồi những mảnh ký ức ngắn ngủi của những người bạn đồng nghiệp cô vừa làm quen, những mẫu chuyện không đầu, không đuôi, những trò đùa của họ làm cô cười ngây ngất..cũng lần lượt lướt qua ý nghĩ của cô.
Trong vô thức, cô mỉm cười.
..
Tuy hơi nóng chung quanh đã lên đến cực độ làm người cô ướt sũng, nhưng Thanh Hà lại thấy lạnh lẽo đến thấu xương.
Trong lúc bất lực và yếu đuối hơn bao giờ hết...cô lại thèm cảm giác được nằm trong vòng tay một người. Để được người đó che chắn, chở che.
..hiện ra trước mắt cô là khuôn mặt của người đó.
Là ả.
Một người lạ..nhưng từ bao giờ đã cho cô cảm giác ấm áp như đã thân quen.
..bỗng dưng một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi.
Cô..còn biết bao nhiêu chuyện chưa làm.
Bao nhiêu lời chưa kịp nói..
Không lẽ, cuộc đời cô sẽ kết thúc ở đây sao?
...
Khúc phim cuối cùng cũng chưa dừng lại ở đó.
Lần này xuất hiện trước mắt cô là lại là một người lạ, nhưng có lẽ lúc nay ngay cả tri giác của cô cũng lu mờ và sắp tắt lịm, cô không thể thấy được mặt người ấy. Cô chỉ biết rằng, trong làn khói trắng ma mị, người đó xuất hiện như một thiên thần của bóng đêm, đối lập với mọi thứ xung quanh. Người đó đang chạy đến bên cô, gọi tên cô.
Có lẽ, đó thật sự là một thiên thần và cô sắp được đoàn tụ với mẹ mình trên thiên đường..
Củng phải thôi, cô không chịu nỗi nữa.. cô đã mệt rồi. Trái tim vốn yếu ớt nay không còn sức để chóng chọi được nữa. Nó đang thoi thóp, trút ra những nhịp đập cuối cùng..để rồi mãi mãi chìm vào giấc ngủ thiên thu.
...
22:50
Đội đặc nhiệm vẫn đang cố gắng mở khe cửa của thang máy để thoát thân.
- Thanh Hà! Em chờ anh một chút! Một chút nữa thôi! Em có nghe anh nói không?! - Liam hét lớn, giọng anh khẩn khoảng trong earphone.
Nhưng có lẽ, lần này cô sẽ không thể làm theo mệnh lệnh.
...
con tiếp.. (:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...