Mặt Trời Trong Tim Anh
Tan họp, Chúng Thanh Phong trở về phòng làm việc ngay.
Trên đường đi, anh bắt gặp Trương Mỹ Vân đang vội vội vàng vàng, vừa đi vừa bấm điện thoại.
"Em đi đâu mà như ma đuổi thế?"
Chúng Thanh Phong hỏi.
Trương Mỹ Vân giật mình, tuột tay đánh rơi điện thoại.
May mà Chúng Thanh Phong thân thủ nhanh nhẹn nên đã kịp thời chụp được trước khi nó rơi xuống đất.
"Anh làm em hết hồn!"
Mỹ Vân đưa tay vỗ vỗ ngực.
Tim cô vẫn đang đập thình thịch.
Chúng Thanh Phong đưa điện thoại trả lại cho Trương Mỹ Vân.
"Em đang định gọi cho anh Quế Sơn.."
"Em gọi cho Quế Sơn làm gì?"
Chúng Thanh Phong tò mò.
Trương Mỹ Vân kể lại một cách vắn tắt cuộc đụng mặt với Sophia Ngô trong phòng làm việc của Chúng Thanh Phong cho anh nghe.
Thanh Phong nhìn về phía văn phòng làm việc của mình hỏi.
"Vậy là bây giờ Sophia đang ở trong đó với cậu Thời Giang à?"
Trương Mỹ Vân gật đầu cái rụp.
"May mà cậu Thời Giang xuất hiện đúng lúc nên em không phải chịu ấm ức"
Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm.
"Em còn chưa kịp cảm ơn anh ấy nữa"
Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân chằm chằm.
"Sao anh nhìn em thế? Mặt em dính gì à?"
Trương Mỹ Vân bối rối giơ điện thoại lên soi.
"Từ nay em không được gọi cậu Thời Giang là anh nữa.
Em gọi như vậy còn ra thể thống gì nữa???"
Trương Mỹ Vân mắt chữ O miệng chữ A vì kinh ngạc.
"Cậu của anh cũng là cậu của em..."
Trương Mỹ Vân có tí sốc nhẹ trước câu nói của Chúng Thanh Phong.
Đây là ý gì? Sao cậu của anh cũng là cậu của cô được? Như vậy chẳng phải anh đang bảo cô coi người nhà của anh là người nhà của mình sao? Không lẽ...!
Mà thôi đi, đừng kỳ vọng điều gì nhiều để rồi cuối cùng lại phải nhận về thất vọng.
Dù sao hai người cũng quen nhau chưa lâu, không thể nghĩ chuyện xa xôi quá.
"Em hay ăn ở đâu?"
"Em với Minh Nguyệt thỉnh thoảng rủ nhau lê la chỗ này chỗ kia, tiện đâu ăn đó, không có chỗ nào cố định hết.
Anh biết chỗ nào ngon thì anh chọn đi.."
"Ok em!"
Chúng Thanh Phong nói với tài xế, "Cho anh đến nhà hàng cơm niêu Hải Sư, số 68 Giảng Võ"
"Vâng ạ!"
tài xế đáp.
"Anh hay tới đó ăn lắm hả?"
Trương Mỹ Vân tò mò hỏi.
"Vài ba lần gì đấy...!
Bình thường ở tập đoàn anh sẽ ăn cơm luôn tại căng tin.
Sau đó về phòng tranh thủ nghỉ ngơi một lát.
Vì khối lượng công việc rất nhiều, áp lực lớn lên đầu óc lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng.
Cần ngủ trưa 30 phút đến 1 tiếng để sạc năng lượng.
Tối làm việc xong thì về thẳng nhà ăn cơm với ông ngoại.
Bởi vì ông sợ anh ăn cơm một mình sẽ buồn nên luôn luôn đợi anh.
Có những lần anh đi công tác về đã chín, mười giờ tối nhưng ông vẫn đợi cơm"
"Anh có một người ông thật tốt!"
"Đúng vậy!"
anh đồng ý với cô.
Nhắc tới ông ngoại, Chúng Thanh Phong lại xúc động.
Với anh, Chúng Thời Vũ không chỉ là một người ông, mà còn là một người mẹ, một người bố, một người thầy và là một người bạn thân thiết nhất cuộc đời.
Mặc dù Chúng Thời Vũ rất muốn Chúng Thanh Phong và Chúng Thời Giang sẽ kế nghiệp mình, gánh vác trọng trách của tập đoàn trong tương lai.
Nhưng ông chưa bao giờ nói ra điều đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...