Mặt Trời Trong Tim Anh
Sáng hôm sau, khi Trương Mỹ Vân đang kẻ dở một bên lông mày, chuẩn bị để đi làm thì nhận được điện thoại của bà Nguyễn Ngọc Linh.
Mỹ Vân định sẽ không bắt máy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cô cũng muốn biết người mẹ đã mấy năm không gặp muốn nói gì với con gái út nên đã gạt nút nghe.
Nghe điện thoại xong, cô để nguyên gương mặt với một hàng lông mày đã kẻ, một bên chưa lao tới trước cửa phòng tắm, gõ cửa rầm rầm.
Trương Mỹ Vân gõ tới lần thứ ba vẫn không thấy anh mở cửa.
Chẳng lẽ anh đi làm rồi? Cô giơ điện thoại lên xem giờ, mới 6 giờ 30.
Bình thường bảy giờ anh mới ra khỏi nhà cơ mà.
Hay anh đang tắm? Nghĩ tới đây, bỗng cô tưởng tượng ra cơ thể trân truông của anh đứng dưới vòi hoa sen.
Trời đất quỷ thân ơi, mày đang nghĩ cái gì vậy Trương Mỹ Vân? Cô cảm thấy sợ hãi với chính suy nghĩ của mình.
Thật biến thái.
Quá biến thái.
Ai mà biết được chuyện này chắc cô không còn mặt mũi nào để sống trên cõi đời này nữa.
Trương Mỹ Vân giơ tay tự tát vào mặt mình một cái để kéo lý trí quay trở lại.
Đúng lúc đó Chúng Thanh Phong mở cửa ra.
Anh vừa tắm xong.
Tóc vẫn còn ướt nước.
Ngực để trần.
Eo quấn khăn tắm.
Vô cùng gợi cảm và quyến rũ.
Cảnh tượng này Trương Mỹ Vân thực sự muốn ngộp thở.
Thấy Trương Mỹ Vân tự tát vào mặt, Chúng Thanh Phong ngạc nhiên hỏi: "Sáng sớm ngày ra đã làm gì sai trái mà tự đánh mình thế?"
Cô xấu hổ, hai tai đỏ bừng lên, lúng túng giải thích: "Em có bị hâm đâu mà tự đánh mình...!
Em vỗ con muỗi ấy mà..."
"Thế em đã bắt được con muỗi chưa?"
Trương Mỹ Vân lắc đầu: "Vừa rồi em phản ứng hơi chậm nên nó bay đi mất rồi."
Chúng Thanh Phong biết Trương Mỹ Vân đang nói dối, nhưng không muốn vạch trần cô.
Chúng Thanh Phong nhanh chóng đoán được ý đồ của Trương Mỹ Vân: "Trưa nay em muốn đưa anh đi cùng?"
Trương Mỹ Vân gật đầu, hỏi: "Anh có thể giúp em lần này không?"
"Ngẩng đầu lên nhìn anh!"
Trương Mỹ Vân từ từ ngẩng đầu lên.
Cô lướt qua vùng cơ bụng sáu múi phẳng lì không chút mỡ thừa lên tới bờ ngực rắn chắc, rồi tới mặt Chúng Thanh Phong.
"Nói chuyện với anh mà cứ nhìn xuống chân là sao?"
"Anh ăn mặc như thế này em biết nhìn đi đâu được?"
Chúng Thanh Phong biết Trương Mỹ Vân xấu hổ, nhưng vẫn cố tình trêu chọc: "Em có muốn thử chút..."
Anh chưa kịp nói hết câu thì đã bị cô cắt ngang: "11 rưỡi chúng ta cùng tới nhà hàng thịt nướng Gogi nhé?"
Không cho anh cơ hội từ chối, cô chốt luôn: "Thống nhất thế nhé.
Em về trang điểm nốt, còn chuẩn bị đi làm.
Anh Sơn sắp tới đón rồi."
Chúng Thanh Phong nhìn đôi lông mày bên cụp bên xòe của Trương Mỹ Vân mà không nhịn được cười.
Anh chưa từng thấy cô gái nào lại chẳng buồn giữ hình tượng trước mặt đàn ông như cô.
Mặc Chúng Thanh Phong đứng cười như địa chủ được mùa trước cửa nhà vệ sinh, Trương Mỹ Vân quay ngoắt người bỏ về phía bàn trang điểm.
Vừa ngồi xuống bàn trang điểm, Trương Mỹ Vân liền hít vào thật sâu, thở ra thật chậm.
Cô cố gắng lấy lại nhịp đập cho trái tim đang nhảy nhót tưng tưng liên hôi trong lông ngực của mình.
Sợ chạm mặt Chúng Thanh Phong sẽ lại nảy sinh những suy nghĩ lệch lạc nên trang điểm xong Trương Mỹ Vân không ăn sáng ở nhà.
Cô lấy bịch bánh mì cô Đông mới nướng lúc sáng, cùng chai nước ép hoa quả rồi đi thẳng ra cổng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...