1.
Lúc nhận được điện thoại của Oscar, Lưu Chương cảm thấy cả thế giới mình dường như sụp đổ rồi.
Chạy vội đến bệnh viện, đèn phòng cấp cứu vẫn chưa tắt, anh bám vào Oscar như cọng rơm cứu mạng cuối cùng - "Hùng, em ấy làm sao vậy?" - giọng khản đặc run rẩy.
- "Lúc em ấy qua đường không cẩn thận bị xe tông" - Oscar nói ngắn gọn, tay ôm lấy anh vỗ về.
- " Không thể nào, bình thường em ấy rất cẩn thận, đi cùng nhau lúc nào em ấy cũng nhắc tớ chú ý nhìn đường, em ấy sẽ không bất cẩn như vậy" - Lưu Chương cắn môi cố ngăn bản thân bật ra tiếng khóc, đôi mắt ngấn nước đỏ đến lợi hại.
Nhìn đôi mắt đỏ au của anh, Oscar đau lòng không thôi, an ủi :
- "Chương, đừng lo lắng, Kha Vũ sẽ không sao, em ấy rất kiên cường, chúng ta đều biết mà, đúng không?"
Vừa dứt lời, đèn phòng cấp cứu cũng vừa tắt. Lưu Chương chạy nhanh đến nắm lấy tay bác sĩ.
- "Bác sĩ, cậu ấy sao rồi?"
- "Tình hình hiện tại đã ổn định, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đầu cậu ấy va đập khá nghiêm trọng nên tạm thời vẫn chưa tỉnh lại. Tôi sẽ chuyển cậu ta đến phòng chăm sóc đặc biệt theo dõi một thời gian."
Nghe đến đó, hai chân Lưu Chương như không còn sức, khụy xuống, cũng may có Oscar đỡ lại mới không trực tiếp té xuống đất.
- "Cảm ơn bác sĩ"
- "Đây là bổn phận của tôi, khi nào cậu ta tỉnh lại thì báo tôi biết"
- "Vâng, tôi hiểu"
2.
Đã 2 ngày kể từ khi Châu Kha Vũ được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, Lưu Chương ở bên giường canh giữ không rời, đôi mắt thâm quần vì thiếu ngủ, người cũng gầy đi nhiều, hai má bánh bao cũng biến mất.
Oscar đau lòng, từ lúc Châu Kha Vũ xảy ra chuyện đến nay chỉ mới có 2 ngày mà AK tràn ngập sức sống của anh đã tiều tụy đến mức này, nếu cậu ấy còn không tỉnh lại thì AK không biết sẽ gầy đi bao nhiêu.
- "Chương, hay cậu về nhà nghỉ ngơi một chút, hôm nay để tớ chăm cho."
Lưu Chương lắc đầu, tay vẫn còn bận rộn dùng tăm bông thấm nước lên môi Châu Kha Vũ.
- "Tớ không sao, em ấy tỉnh lại không thấy tớ nhất định sẽ tủi thân."
- "Nhưng cậu ấy thấy anh vì cậu ấy mà tiều tụy như vậy sẽ đau lòng." Lâm Mặc vừa đặt hộp cháo lên bàn vừa nói - "Cậu ấy cất công nuôi anh béo tròn như thế, tỉnh dậy thấy 2 má mochi biến mất nhất định sẽ tức chết. Ngoan, nghe lời em về nghỉ xíu, được không? Râu cũng mọc ra rồi kìa, xấu quá đi." - Lâm Mặc ra vẻ ghét bỏ.- "Nếu cậu ấy tỉnh lại nhất định tụi em sẽ báo cho anh biết mà."
Lâm Mặc cùng Oscar thay nhau khuyên mãi, anh mới đồng ý về nghỉ ngơi một chút.
- "Anh chỉ về một chút thôi, 2 người nhớ canh chừng em ấy cẩn thật đấy."
- "Được rồi được rồi, em biết rồi, anh đừng lề mề nữa."
- "Tớ đưa cậu về, cậu như thế này tớ không an tâm để cậu lái xe."
- "Không cần, cậu cứ ở lại, tớ không sao đâu."
Oscar nắm tay anh kéo đi - "Đừng bướng, tớ đưa cậu về. Ở đây có Lâm Mặc là được rồi."
3.
Ngày thứ 3, Châu Kha Vũ cuối cùng cũng tỉnh lại chỉ có điều cậu không muốn gặp anh, kiên quyết ngăn anh ở ngoài phòng bệnh.
Lưu Chương nắm lấy tay Oscar, nước mắt cùng mệt mỏi mấy ngày qua rốt cuộc cũng không kìm được nữa, anh cuối đầu hỏi:
- "Hùng, tại sao em ấy không muốn gặp tớ, có phải tớ đã làm sai điều gì không?"
- "Không có, Chương, cậu không có làm sai điều gì hết"
Lưu Chương khóc lên, giọng nấc nghẹn - "Vậy...vậy tại sao em ấy không muốn gặp tớ, còn...còn ngăn tớ ở ngoài này, không cho tớ vào. Em ấy nhất định là ghét tớ rồi."
Oscar thấy tim mình quặn lại, tay dịu dàng lau nước mắt trên mặt anh, nhẹ giọng - "Không có, Châu Kha Vũ làm sao có thể ghét cậu" - "em ấy đã đánh nhau với tớ chỉ vì muốn theo đuổi cậu còn gì" - "chỉ là mắt em ấy tạm thời không nhìn thấy gì nên không muốn cậu lo lắng thôi, cậu đừng nghĩ lung tung."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...