Mặt Trời Nhỏ Của Chú Phong

Tiêu Đằng và Phong Sính được phép vào phòng ghi hình của bến cảng. Tiêu Đằng vừa chăm chú nhìn màn hình vừa hỏi:

“Rốt cuộc cậu đã nói gì với lão quan chức đó?”

“Ông ấy bảo ông ấy muốn tập đoàn Phong thị.”

Tiêu Đằng kinh hãi:

“Cậu điên rồi!”

Phong Sính lắc đầu, ánh mắt anh vẫn chăm chăm nhìn màn hình.

“Tôi chỉ cần em ấy. Những thứ khác có thể tìm lại được. Nhưng trên đời này chỉ có một Đường Y mà thôi.”

“Nhưng mà chúng ta xem như vậy có phải là cách?”

Đúng vậy! Bọn họ đã xem từ rạng sáng đến chiều luôn rồi. Hơn nữa, thuộc hạ cũng đã đi tìm khắp nơi.

Không có tin tức!

Phong Sính xem đến mắt anh đỏ ngầu, cay sè.

“Hay cậu nghỉ một chút đi, Phong Sính?”

Phong Sính lắc đầu: “Cậu nghỉ đi. Tôi chịu được, chỉ sợ em ấy không trụ được. Nhịn đói có thể nhưng nhịn khát là không thể.”

Ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, tiếng người gọi lớn:

“Phong thiếu, Bách gia đã tìm ra manh mối!”




Đường Y lúc này đang nằm gục ở nền đất lạnh. Bên trong đây rất tối nên cô không biết đang là ban ngày hay ban đêm.

Đường Y nghe một hồi tàu lại giống như tiếng gọi triệu tập của tử thần. Cô cảm nhận được có lúc rất nóng, có lúc lại lạnh đến thấu xương.

Đường Y mơ màng thấy mình đang ở nhà, uống một ly nước đầy. Cô lại ngửi thấy mùi đồ ăn mà ông ngoại nấu, còn cả chị Huỳnh và quản gia.

Cô nhớ lại khoảng thời gian chạy nhảy, nói cười cùng đám bạn.

Những lần đi chơi cùng Phong Sính. Nghe giọng anh nói với cô là phải cố chịu thêm một chút.

Nhưng cô không chịu được nữa rồi. Cả người không còn sức để chống cự. Đôi môi khô khốc, mắt thì hoa lên, đầu óc quay cuồng. Thậm chí phải đi vệ sinh tại chỗ.

Cho dù bây giờ bọn họ có cởi trói cho cô. Thật sự cô không còn sức chạy.

Mắt Đường Y nhắm lại. Cô không còn khóc được nữa. Chỉ thấy hình bóng của bà ngoại đang vẫy gọi.

….

Xe của Bách gia chở Phong Sính và Tiêu Đằng đến một bến cảng cũ. Tại đây những thùng chứa hàng rỉ sét loang lổ nhuộm màu thời gian. Chúng chất chồng lên nhau, đầy cỏ dại mọc.

Xe dừng lại, thuộc hạ của Bách gia nói với Phong Sính rằng:

“Địa bàn này Bách gia chúng tôi không thể nhúng tay vào. Hai người cẩn thận một chút!”

Tiếng quạ hú vang cả một góc, mặt trời bắt đầu lặn, bóng tối dần dà xâm chiếm.

“Phong Sính, chúng ta có phải bị gạt rồi không? Ở nơi hoang vắng làm sao có tiếng còi tàu được?”


Vốn dĩ vừa rồi thuộc hạ của Bách gia có nói cho anh biết.

“Ở đây chỉ chở những chuyến hàng đặc biệt.”

Phong Sính không đi mà chạy. Anh chạy bán sống bán chết đến kho hàng phía trước mặt.

“Đường Y, đợi anh!”

Quả nhiên, kho hàng cũ này đã bị khoá bên ngoài. Phong Sính dùng chân đạp mấy lần vẫn không mở được. Bọn họ lại không có dụng cụ để phá sắt.

Tiêu Đằng tìm kiếm ở xung quanh, thấy tảng đá to, anh bế lên:

“Phong Sính! Tránh ra một bên!”

Đập nhiều cái vào cửa, chiếc xích khoá cuối cùng cũng bật ra.

Phong Sính chạy như bay vào bên trong:

“Đường Y… Đường Y…”

Đường Y chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ ảo và ánh sáng len lỏi yếu ớt len vào kho hàng cũ.

Miệng cô mấp máy gọi: “Phong Sính!”

Đường Y bị trói nằm trên nền gạch lạnh lẽo. Quần áo rách tả tơi. Điều đau xót nhất chính là chỗ cô nằm bốc lên mùi khai khủng khiếp.

Phong Sính không thể nén được, lệ nóng tuôn trào. Anh cởi áo khoác vest khoác vào cho cô. Sau đó bế bồng cô lên:

“Y Y chúng ta không sao rồi!”

Cô yếu ớt nhìn anh rồi mỉm cười. Sau đó cả người lịm đi.

“Y Y… "

"Lũ khốn nạn mà…”

Tiếp sau câu chửi của anh là tiếng cười lớn.

“Haha. Phong Sính, mày còn nhớ tao là ai không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui