Mặt Trời Nhỏ Của Chú Phong
Phong Sính chạy vòng vòng theo xe của ba dượng Từ Nhan. Xe chạy vào cung đường đèo xa và vắng bóng người. Đến khúc cua qua đèo anh lại bị mất dấu. Sợ rằng đoạn đường này mà tiếp tục đuổi theo, Phong Sính sẽ bị lộ mất. Anh xuống xe, hai tay ôm đầu mắng chửi:
“Chết tiệt! Để lão chạy thoát!”
Sau đó anh nghe thấy tiếng động mạnh phía sau đầu.
“Bụp!”
Phía sau gáy truyền đến một hồi đau đớn. Anh khuỵu xuống, giọt máu trên đầu chảy xuống. Người đàn ông đang cầm tảng đá mắng chửi:
“Thằng ranh con! Lại là mày…”
“Ông?”
“Mày lại đuổi theo tao đi tìm sự thật năm đó sao? Haha.”
Ông ta bỏ tản đá xuống. Mang bao tay vào, gương mặt nở nụ cười như ma quỷ.
Người đàn ông dùng tay nắm cổ chân Phong Sính kéo lê trên đường. Đầu Phong Sính chỉ cảm thấy ê ẩm. Dù lại vậy, anh chưa ngất xỉu. Chút ý thức còn sót lại. Anh thấy má của mình theo lực kéo của hắn mà ma sát trên đường.
Một cảm giác đau đớn đến tận xương.
Lão ta kéo anh vào khu đường tránh trên đèo.
“Nếu mày đã muốn biết… Tao cho mày biết…”
Hắn ngồi xuống gần anh. Trong túi lấy ra sợi dây gân buộc tay anh lại.
Phong Sính mơ hồ mở mắt. Bị đánh rất đau nên anh không nói chuyện được. Chỉ cảm thấy buồn nôn mà thôi.
“Oẹ…”
Phong Sính ngã ra mặt đất nôn khan một hồi. Máu trên đầu vẫn còn chảy.
Người đàn ông không chút lưu tình kéo tóc anh ngồi dậy. Tay bên kia cầm di động mở ra cho anh xe. Đó là hình ảnh của Từ Nhan. Căn phòng này không phải là phòng của cô ấy sao?
Từ Nhan đang vừa học bài, vừa cầm di động nhắn tin cho anh.
Mắt Phong Sính theo lực giật tóc của người đàn ông mà mở ta. Anh thều thào:
“Ông muốn cho tôi xem cái gì?”
Người đàn ông mở to miệng cười. Tiếng cười vang vọng khắp cả một khu, khi âm thanh vọng lại nghe như tiếng gầm của loài quỷ dữ.
“Mày xem cho rõ con đàn bà ngày đêm ngày mong nhớ thương yêu đi…”
Từng thước phim tái hiện. Khoé mắt Phong Sính giật giật, đường gân đỏ nổi đầy trong mắt anh.
Người đàn ông bên cạnh anh đang tiến vào phòng của Từ Nham. Từ bộ tây phục trong chốc lát đã trở nên trần truồng.
Từ Nhan quỳ rạp xuống đất xoa hai tay van xin ông ta.
Phong Sính không muốn xem nữa, dùng chút sức lực vùng vẫy.
“Ông là ba của cô ấy đó. Tên khốn!”
Ông ta giật tóc Phong Sính như muốn đứt ra. Người đàn ông chín là muốn anh nhìn kỹ không được bỏ sót cảnh nào.
Trong đoạn ghi hình, cổ chân của Từ Nhan bị gã nắm chặt. Gương mặt cô hiện rõ vẻ sợ sệt hoảng loạn.
Phong Sính nhắm mắt lại. Nước mắt không ngừng chảy ra. Toàn thân anh run lên. Những gân xanh trên tay toàn bộ nổi lên hết.
Tiếng hét, tiếng cầu xin của Từ Nhan vọng vào tay anh truyền đến tim. Như có ai đó mang tim anh đi xé.
“Không… Không được như vậy…”
Từ Nhan đã bị lột sạch quần áo, từng tiếng bạt tai dán lên gương mặt thống khổ của cô.
Cô nằm đó như cái xác không hồn để mặc người tên cha dượng mặc sức thỏa mãn thú tính.
“Haha. Mày xem đã chưa?”
Hắn buông tay ra. Phong Sính trong tư thế bị trói tay co người lại, anh khóc lớn đến nước mắt, nước bọt trong miệng mang theo máu hoà vào nhau rơi xuống đất.
“Mày là cha dượng của cô ấy…”
Người đàn ông phủi tay cười khẩy:
“Thì đã sao? Nó ăn của tao, mặc của tao. Phục vụ tao là chuyện bình thường.”
Máu anh dồn lên não, hai bàn tay cử động để cởi dây trói. Anh muốn đấm vào tên khốn trước mặt. Chỉ cần kéo hắn xuống địa ngục. Chuyện gì anh cũng dám làm!
Cổ tay anh xoay dây gân đến đỏ chảy cả máu. Nhưng có là gì so với nỗi đau mà Từ Nhan phải chịu.
“Nó yêu mày. Nó còn định tố cáo tao. Không muốn làm việc cho tao. Mày nghĩ coi. Thứ như nó còn giữ lại trên đời làm gì?”
Người đàn ông lấy chân đá liên tục vào bụng Phong Sính khiến anh phải phun ra máu tươi.
“Hôm đó tao nói sẽ cho mày xem đoạn video đó nếu nó không làm việc cho tao. Vậy mà nó đi tự tử.”
Phong sính nghiến răng, anh dùng sức giật đứt dây gân. Nó siết chặt vào da thịt hằn lên một đường sâu ngoáy. Đau như chết đi sống lại. Anh không ngừng gào lên mắng người đàn ông.
“Thằng điên. Đồ rác rưởi…”
Anh điên rồi. Thật sự điên rồi. Dùng hết sức lực thành công bức dây gân ra. Phong Sính nén đau ngồi dậy. Tay anh quyên lại thành nắm đấm mang theo bao nhiêu phẫn uất tạo thành lực đấm mạnh vào mặt người đàn ông.
“Á…”
Hắn ôm mặt ngã ngửa về sau. Miệng phun ra máu tươi cùng vài cái răng.
“Mẹ kiếp! Mày dám đánh lão tổ của mày?”
Phong Sính dùng sức thật nhiều mà trên đầu lại đau. Phía trước anh nhoè đi. Bước chân loạng choạng.
Mắt anh líu díu mở. Cả thân hình đổ gục xuống. Bây giờ chỉ có thể dùng một tay để chống đỡ.
Người đàn ông mang theo cặp mắt của kẻ sát nhân đi chầm chậm lại:
“Bây giờ tao cho mày chạy đi. Mày không chạy. Tao giết mày…”
Hắn quay lại chiếc xe tải mở cánh cửa phía sau ra. Hắn lấy cái xà beng nặng và dài kéo lê trên mặt đất. Phát ra tiếng ken két chói tai.
“Chạy đi… Đếm 1, 2, 3 cho mày chạy đó!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...