Mặt Trời Nhỏ Của Chú Phong

Ông Triển gom hết tất cả tiền cả đời dành dụm còn không có được một nửa số tiền.

- Chú Triển, chúng ta nghĩ cách khác?

- Tiêu Đằng, cháu đăng tin bán nhà đi.

- Ba, như vậy không được. Ba đời chúng ta đều ở đây.

Phong Triển đứng dậy. Ánh mắt ông hướng lên bàn thờ tổ tiên.

- Ý ta đã quyết. Huỳnh, con đừng ngăn cản nữa. Mau tìm một chỗ thuê. Chúng ta sẽ dọn đến đó.

Gương mặt Phong Triển in hằn những vết chân chim. Bàn tay nhăn nheo chấp lại phía sau. Tóc ông đã bạc hết rồi. Cuộc đời này, ông chẳng còn gì ngoài công việc và Phong Sính.

Bán đi căn nhà đổi lại tự do cho con thì có sao?

- Phong Sính, con khi nào mới làm ta không phải lo?



Vì căn nhà nằm ở mặt tiền đường, vị trí đẹp thuận tiện. Nên rất nhanh đã được bán đi. Sau khi Phong Triển nhận được tiền liền mang đến nhà họ Nguyệt.

Phong Sính cũng vì thế mà được thả ra. Phong Triển đón Phong Sính, ông không chở anh về nhà mà đưa anh đến sân bay.

- Ba?


Phong Triển dừng xe, mở cốp đem hành lý phía sau ném cho Phong Sính.

- Cút khỏi đây. Nếu không thành công thì đừng về. Đừng nói là xã hội ngay cả ba còn không chấp nhận anh nữa.

Phong Sính lắc đầu, anh thật sự không muốn đi. Còn cái chết của Từ Nhan nữa, anh còn chưa tra cho rõ.

- Ba con không muốn đi.

Ông Triển quỳ xuống đập đầu trước Phong Sính.

- Ba xin anh mau đi đi. Ở đây, ba anh không dám nhìn mặt ai cả. Cả đời sống bị người xung quanh nói là cha của kẻ giết người. Coi như anh tha cho ba đi.

Phong Sính cúi người đỡ lấy Phong Triển.

- Ba, ba tin con không có làm chuyện hại người mà? Ba, sao bây giờ ba lại nói như vậy?

- Tôi van anh, tôi này nỉ anh. Anh đi sang nước khác đi. Khi nào anh thành công, có tiền rồi hãy trở về. Ít ra khi anh có tiền, xã hội này sẽ không coi thường anh nữa. Tôi xin anh…

Cho dù Phong Sính có nói thế nào, Phong Triển vẫn không chịu đứng lên. Đầu Phong Triển bởi vì đập xuống van xin anh mà chảy máu.

Điều duy nhất anh có thể làm chính là theo ý của Phong Triển.

- Ba, con đi. Ba đừng quỳ nữa.

Phong Sính xách túi hành lý đi thẳng vào sân bay, anh không có lấy một cái quay đầu. Anh sợ nếu nhìn ba nữa, anh sẽ không đành lòng.

Sau khi không thấy bóng dáng của Phong Sinh. Phong Triển chậm rãi đứng dậy. Trên đường lái xe về, Phong Triển tấp vào bên lề. Lúc này, người đàn ông hơn 60 tuổi, tóc đã bạc trắng mới gục đầu vào vô lăng khóc. Tiếng nấc nghẹn lại nơi cổ họng. Đôi vai gầy run rẩy.

- Phong Sính, con đừng trách ba. Ba chỉ muốn tốt cho con.



Đường Y ở Nguyệt gia bị bắt làm công việc của người hầu. Nghe tiếng giày cao gót, Đường Y ôm đầu cúi thấp người.

Nguyệt Nguyệt từ bên ngoài về, cả người ngập mùi thuốc lá và rượu. Bà ta ngồi trên sofa chéo chân.

- Đường Y, tao hỏi mày lần cuối. Bà ngoại để tiền ở đâu?

- Chị, nói nhiều với nó làm gì mau cho nó cút khỏi Nguyệt gia đi. Tiền chắc chắn được để ở trong nhà. Chúng ta tìm kỹ là được.

Đường Y vẫn ôm đầu, ánh mắt căm hận nhìn người đàn ông mình gọi bằng cậu.

Mỗi lần cậu ta không xin được tiền là lại tìm một góc lôi cô vào đánh.

Cuộc sống của Đường Y nếu không có ngoại chẳng khác gì địa ngục.


Nguyệt Nguyệt đi thẳng đến trước mặt Đường Y tát một bạt tai.

- Rốt cuộc có nói hay là không?

- Mẹ, tại sao mẹ ghét con đến vậy?

- Bởi vì…

Dòng thời gian trôi trở về trong ký ức của Nguyệt Nguyệt.

- Nguyệt Nguyệt, tại sao em không chịu sinh con mà chỉ quan tâm đến vóc dáng?

- Đường Ba, không phải trước khi cưới chúng ta thỏa thuận là không sinh con sao?

Đường Ba thở dài, năm nay đã 45 tuổi mà ông chưa có con.

Đường Ba thèm cảm giác được bế đứa trẻ ở trong lòng, nâng niu cưng nựng bé con. Nhưng Nguyệt Nguyệt nhất định không chịu sinh con.

- Em nghĩ cho anh một chút được không?

Sau đó, Đường Ba thường xuyên không về. Nguyệt Nguyệt níu giữ cuộc hôn nhân của mình bằng cách sinh con. Nhưng khi đứa trẻ sinh ra, Đường Ba không còn mặn mà gì với Nguyệt Nguyệt. Hai người thường xuyên cãi vã. Đến một ngày Nguyệt Nguyệt phát hiện ông có phụ nữ khác ở bên ngoài.

Rốt cuộc thì Đường Ba đã nói rằng:

- Em xem lại dung nhan của em đi Nguyệt Nguyệt. Bụng mỡ, da nứt, người toàn mùi sữa.

Nguyệt Nguyệt nhìn sang đứa trẻ đang khóc mà gào lên.

- Tại vì mày. Tất cả là tại mày. Nếu tao không sinh mày ra, tao đã không mất chồng.

Quay lại hiện tại, Nguyệt Nguyệt cười khẩy:


- Đường Y vì mày giống y hệt tên phản bội đó. Chỉ cần nhìn mày, tao lại nhớ đến đau khổ mà hắn gây ra. Mày sinh ra đã là một sai lầm, Đường Y ạ.

Cậu của Đường Y đi thẳng xuống tát mạnh vào mặt Đường Y.

- Nhà này không hoan nghênh mày nữa. Mau đưa nó đi.

Sau khi nhìn thuộc hạ lôi Đường Y đi. Cậu của cô bé quay trở lại vuốt lưng của chị mình.

- Chị Nguyệt đừng kích động tránh ảnh hưởng sức khỏe.

Tên thuộc hạ chở Đường Y đến một nơi hẻo lánh rồi ném cô bé ở đó. Đường Y bật khóc nức nở.

- Có lẽ mình sinh ra đã là một sai lầm?

Cuối cùng thì trên đời này, Đường Y chẳng còn này để về. Chẳng còn người thân yêu.

Đường Y lấy tay dụi mắt khi nhìn lên, chiếc vòng của bà ngoại tặng cô bé đã mất.

Đường Y suy nghĩ một lúc. Chắc chắn là hôm ở nhà của bọn họ.

Cô bé chạy thật nhanh để tìm cho ra kỉ vật của bà.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận