Mặt Trời Nhỏ Của Chú Phong
Hai người một trước, một sau về nhà. Tiêu Đằng còn chưa kịp nhìn thấy bóng dáng, Đường Y đã xong thẳng về phòng. Gương mặt ngại ngùng đỏ như tôm luộc của mình bị phát hiện.
Còn Phong Sính thì đi chậm rãi đến bất thường. Khiến Tiêu Đằng không nhịn được mà lên tiếng:
“Phong Sính, cậu có cần tôi bế cậu về phòng?”
Phong Sính khó hiểu nhìn về phía Tiêu Đằng: “Hả?”
Tiêu Đằng hai tay chống nạnh:
“Nếu cậu không đi nhanh tôi sẽ giúp một tay. Nhìn cứ như cậu đi ăn trộm vậy!”
Làm Phong Sính còn tưởng màn “yêu đương vụng trộm" của anh đã bị phanh phui.
“Sao nào? Thật sự muốn tôi ẵm?”
“Vậy thì không cần.”
Lúc Phong Sính về gần đến phòng, Đường Y thay bộ đồ pijama đi ra. Hai người cúi mặt không dám nhìn nhau. Lúc Phong Sính bước sang trái né cô. Trùng hợp, chân cô cũng bước sang trái.
Đổi lại anh nhường cô bước sang phải, cô cũng nhanh hơn một bước, bước sang phải.
Nhìn từ xa, hai người bọn họ như đang khiêu vũ với nhau vậy.
Tiêu Đằng nhìn không nổi nữa, anh lớn tiếng chen vào:
“Rốt cuộc hai người có nhanh lên không? Chị Huỳnh sắp về rồi!”
“Có!”
Đường Y nhăn mặt. Cô dùng chân đá Phong Sính một cái. Bởi vì đau nên anh tranh qua một bên ôm chân.
“Cho chú chừa!”
“Nhóc con hung dữ!”
“Đáng đời chú! Ai biểu chú nói những lời buồn nôn như vậy?”
“Liên quan gì đến chuyện vừa rồi?”
Đường Y quay lưng đi nhưng nghe tiếng nói của Phong Sính làm cô phải quay lại.
“Chẳng phải ai đó còn thích đến đỏ mặt?”
Lần này, Đường Y đá vào chân còn lại của anh. Cho anh chìa ra cái tật thích chọc giận cô.
…
Loay hoay mãi, bọn họ cũng bom đầy bong bóng. Trang trí hoa và thắp nến. Chỉ chờ chị Huỳnh thôi.
Đột nhiêu Tiêu Đằng lại nghĩ ra thêm trò. Bọn họ sẽ trốn chị Huỳnh. Thế là 3 người tắt đèn đi trốn.
Chị Huỳnh bị Tiêu Đằng lừa đi mua một số đồ dùng. Lúc về đến nhà không thấy ai, đèn lại bị tắt. Chị hốt hoảng gọi tên từng người. Gọi mãi không có phản hồi. Chị Huỳnh buông túi nilon ở trên tay, run rẩy định gọi cảnh sát.
Thế là từ trong bóng tối, Đường Y mang theo bánh kem thắp nến bước ra. Cô cất tiếng hát mừng sinh nhật chị Huỳnh. Hai người còn lại đứng bên cạnh bắn pháo hoa bằng kim tuyến phụ hoạ. Sự hoảng sợ trong lòng chị bị đánh bay nhưng dư âm vẫn còn. Chị Huỳnh đi đến từng người mà “đánh yêu".
“Chị còn tưởng mấy đứa gặp chuyện. Lần sau không được dọa chị có biết không?”
“Có gì đâu mà sợ. Bọn em sao có thể gặp chuyện được cơ chứ?”
Chị Huỳnh lấy tay lau nước mắt, giọng run run:
“Chị sợ mấy đứa giống ba… Phải chi ba còn ở đây thì chị yên tâm nhiều lắm.”
Phong Sính bước thẳng đến ôm lấy chị Huỳnh:
“Đang vui. Đừng như vậy!”
Tiêu Đằng cũng ôm chị an ủi: “Đúng đó! Chúng ta phải vui vẻ trân trọng từng giây phút bên nhau!”
“Đúng đó. Chị Huỳnh mau thổi nến đi!”
Một nhà 4 người ngồi vào bàn ăn. Một dịp vui vẻ như vậy làm sao thiếu rượu được. Tiêu Đằng vào trong bếp mang ra một chai rượu do chính tay Phong Triển ủ.
“Chúng ta phải thử lại tay nghề của ba mới được!”
Bốn người nhưng chỉ có 3 người được uống. Đến khi Đường Y thì bị hai chú ngăn lại đưa ly nước ngọt cho cô. Nhưng làm sao hai ông chú có thể ngăn được cô bé nghịch ngợm như Đường Y. Cô lén đổi ly của mình với chị Huỳnh.
Đường Y uống một hơi hết ly. Đặt ly rượu xuống, Đường Y thấy trước mắt tối sầm.
“Đùng.”
Cô gục đầu xuống bàn gõ. Đôi mắt nhắm nghiền, hai má ửng hồng. Cô làm bọn họ sợ phát khiếp:
“Y Y… Đường Y?”
Phong Sính rất nhanh đã vòng qua bế xốc Đường Y lên:
“Mau đưa em ấy đến bệnh viện.”
Tiêu Đằng luống cuống: “Để tôi vào lấy quần áo!”
Chỉ có chị Huỳnh bình tĩnh. Chị đưa ly nước của Đường Y lên người:
“Đừng cuống. Em ấy chỉ bị say thôi!”
“Làm sao được. Uống nước ngọt cũng say ư?”
Đường Y ngẩng mặt, hai má đỏ bừng. Cô lắc tay:
“Y Y đâu có uống nước ngọt. Y Y uống rượu.”
Cô chỉ tay sang phía Tiêu Đằng: ‘Là chú ấy bảo con uống.”
“Này! Đường Y sao lại như vậy? Chú bảo con lúc nào.”
“Nhóc con lém lỉnh thật đấy!”, Phong Sính không tức giận mà buồn cười trước độ lầy lội của cô. Anh bế cô về phòng còn căn dặn Tiêu Đằng dọn dẹp bên ngoài.
Phong Sính đặt Đường Y lên giường. Anh sợ cô say rượu chạy mất nên đã để cô nằm thẳng. Sau đó dùng chăn quấn cô lại mấy vòng tròn ú nu như đòn bánh tét.
Sau một lúc, Phong Sính hài lòng với thành quả của mình. Anh phủi tay yên tâm về phòng.
“Xem nhóc con chạy đi đâu!”
Phong Sính ra bên ngoài, cảnh thận đóng cửa. Không biết bộ dạng khi tỉnh của Đường Y, trong thấy mình bị anh cuốn lại như vậy sẽ thế nào.
Nghĩ đến thôi anh đã bật cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...