Mặt Trời Nhỏ Của Chú Phong

“Phong thiếu…”

Phòng cách âm tốt nên Phong Sính không nghe thư ký gọi. Thấy gọi mãi không có ai trả thư ký mới dùng thẻ phụ mở cửa.

“Phong thiếu!”

Cảnh tượng trước mắt khiến anh há hốc mồm. Căn phòng lộn xộn toàn là lông vũ mền gối bay tứ tung.

Thư ký đi vài bước đã đá trúng chậu hoa gây nên tiếng động lớn.

Phong Sính từ trong đống lộn xộn ngồi dậy. Trên tóc còn dính vài cọng lông vũ.

“Haha. Phong thiếu, ngài vừa đi đấu vật về hả?”

Anh liếc mắt một cái đã khiến thư ký nghiêm túc:

“Ngài có cuộc họp lúc 8 giờ. Bây giờ đã là 7 giờ 45 phút.”

Phong Sính ngồi dậy sau đó lại lớn tiếng với thư ký:

“Quay mặt ra cửa!”

“Tại sao?”

“Nhanh lên! Không là trừ lương.”

Thư ký không biết tại sao nhưng vẫn làm theo. Phong Sính đứng dậy bước đến bên giường lấy chăn phủ qua người Đường Y.

“Này, con gái con lứa nằm không khép chân lại được sao?”


Đường Y chưa tỉnh ngủ dùng chân đạp Phong Sính một cái. Cơn đau làm anh ngay lập tức khom người xuống nệm, không nói tiếp được.

“Mới sáng chú làm cái gì mà ồn ào vậy?”

Nói đến đây Đường Y bật dậy.

“Phong Sính, bây giờ là mấy giờ?”

“7 giờ 45 phút.”

“Chú làm tôi trễ rồi. Làm sao về cùng các bạn được?”

Ngồi ôm bụng lâu, bây giờ anh mới có thể đứng dậy:

“Cuốn cái gì? Ăn xong chúng ta cùng về.”

Đường Y không còn cách khác phải nghe theo.

Trong lúc đợi anh họp, Đường Y đã ăn no bụng. Đường Y nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh có vẻ cô cũng không còn ác cảm với người chú này.

"Chỉ tiếc người đẹp trai như chú lại bị phí mất 3 năm.”

Phong Sính gặp máy tính lại bước nhanh ra cửa:

“Còn không nhanh về? Tôi có việc rồi.”



Xe chạy được một đoạn thì có 2 chiếc xe ôtô đuổi theo từ phía sau.

“Phong thiếu, hình như chúng ta bị theo dõi.”

Thư ký thông qua kính chiếu hậu nháy mắt ra hiệu với anh. Anh nhìn sang Đường Y mà nói:

“Thắt dây an toàn vào.”

“Chú đắc tội với ai sao?”

“Không biết!”

Thư ký đạp ga. Xe phía sau cũng tăng tốc. Còn chạy nhanh qua mặt anh. Sau đó chiếc xe đột nhiên phanh gấp.

Thư ký rất nhanh đã phản ứng kịp dừng xe lại. Nhưng xe đang chạy nhanh lại dừng đột ngột, dù có dây an toàn Đường Y theo quán tính ngã nhào về phía trước. Đầu cô được tay của Phong Sính cản lại nếu không đã đập vào ghế.

Người trên ô tô phía trước đi xuống, bọn họ còn mang theo hung khí.

Đám người đó chạy nhanh đến sau đó dùng gậy đập mạnh vào kính xe.

“Con mẹ mày, đừng nhiều chuyện.”

Sau đó, đồng bọn ở phía sau chạy lên ném một người vào đầu xe của anh. Người cô gái dính đầy máu. Cảnh tượng này làm Đường Y khiếp sợ hét lên.


Đám người đó còn nói:

“Mày còn tiếp tục tra, mày sẽ hối hận.”

Đe doạ xong, bọn chúng ngay lập tức lên xe chạy đi.

Phong Sính lấy điện thoại gọi cho cảnh sát. Lúc này cánh tay anh vòng qua ôm Đường Y.

“Đừng sợ.”

Thư ký của anh xuống xe, kiểm tra trước người con gái đang nằm.

“Phong thiếu, người này là Kim Ngân mà người tìm.”

Anh căng thẳng:

“Cô ấy thế nào? Mau gọi cấp cứu.”

Thư ký của anh lắc đầu: “Không còn thở nữa. Bọn chúng hôm nay không nhằm vào ngài. Chỉ muốn hù dọa một phen.”

Phong Sính ngay lập tức mở cửa ra xem tình hình nhưng phát hiện cánh tay mình bị giữ chặt. Giọng Đường Y run run:

“Chú! Đừng đi… Tôi sợ.”

Chính ngay giây phút này, anh mới nhớ lại lời của Phong Triển là Đường Y rất sợ thất cảnh bạo lực.

Phong Sính quay trở lại chỗ ngồi. Anh choàng tay qua Đường Y.

“Y Y đừng sợ. Có chú ở đây.”

Đường Y khóc lớn, cô bấu chặt tay vào tay Phong Sính. Cả người run bần bật không kiểm soát.

“Y Y, nghe tôi nói này. Đường Y…”

Đường Y bắt đầu không thở được, cả người co cứng lại.

Phong Sính ôm chặt cô, miệng không ngừng nói:


“Y Y hít sâu vào đi…”

“Đường Y, cô có biết xem mặt trời lặn ở chỗ nào là đẹp nhất không?”

“Tôi… không… biết.”

“Ở biển đó. Lúc đó mặt trời sẽ tròn như lòng đỏ trứng gà, chỉ cần vươn tay như chúng ta sắp chạm vào đó.”

“Nếu không tin tôi sẽ chở Y Y đi xem…”

Đường Y bị phân tán nên bắt đầu đáp lại:

“Thật… Không?”

Phong Sính siết chặt tay hơn:

“Chỉ cần Đường Y cố gắng vượt qua tôi sẽ chở cô đi!”

Cô không nói chỉ liên tục ho. Phong Sính càng siết chặt tay hơn.

“Làm sao? Lại làm sao nữa?”

“Chú có thể nới lỏng tay được không? Tôi khó thở?”

Rất nhanh cảnh sát cũng có mặt ở hiện trường. Xe cấp cứu đã đến. Sau khi nhân viên y tế kiểm tra. Quả thật Kim Ngân đã không còn thở nữa.

Thư ký của anh nói với anh rằng:

“Cảnh sát đã cho người tra biển số mà chúng ta cung cấp trong camera hành trình. Nhưng toàn bộ là giả. Phong thiếu, sự việc càng lúc càng không đơn giản như chúng ta nghĩ rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận