" Thủa xa xưa khi muôn loài còn chìm trong bóng tối, cuộc sống bủa vây bới một gam màu u ám, vào một n gày bất ngờ xuất hiện thứ ánh sáng diệu kì soi sáng vạn vật, đó là Mặt Trời. Như bao loài hoa khác, Hướng Dương cũng đem lòng yêu mặt trời. Tiếc là, Mặt Trời chỉ có thể ở trên cao soi rọi mà không thể nào tới gần được Hướng Dương. Rồi cũng có một ngày, vì quá yêu và nhớ Hướng Dương, Mặt Trời quyết định tới bên Hương Dương. Nhưng Mặt Trời càng lại gần, ánh nắng càng gay gắt, từ ấm áp chuyển sang cháy bỏng thiêu đốt. vận vật úa tàn, đất đai nứt nẻ. Hướng Dương gục ngã. Nữ Thần sau khi biết chuyện đã vô cùng tức giận, người bắt Mặt Trời trở về, phạt Mặt Trời chỉ có thể vĩnh viễn ở trên tầng cao của vũ trụ. Lúc Hướng Dương tỉnh lại, mọi thứ xung quanh đều đã hồi sinh, cuộc sống trở về đúng quy luật luân hồi. Hóa ra đó là Nước. Nước ngày ngày chảy trong lòng đất, âm thầm chăm sóc cho Hướng Dương. Nước không rực rỡ sôi nổi như mặt trời. Nước trong veo, mát mẻ và dịu êm. Nước yêu Hướng Dương, còn Hướng Dương vẫn mãi quay về phía Mặt Trời. Có phải hay không đó chính là định mệnh"Đó là câu chuyện của riêng Khiêm, là sự tích hoa Hướng Dương mà Khiêm được nghe. và mặc dù không muốn, nhưng KHiêm vẫn phải thừa nhận, Hướng Dương sinh ra đã mang trong mình tình yêu với mặt trời. Ngay cả khi Hướng Dương không còn nữa thì tình yêu ấy vẫn là trường tồn vĩnh cửu. Như Dương với Nam vậy. Tình cảm của hai người họ, một chữ yêu liệu có là đủ?
Hôm đó sau khi rời khỏi quán cà phê với Nam, Khiêm đã đi vào một cửa hàng quần áo, mua một bộ quần áo giống hệt với bộ Nam đang mặc rồi trở về biệt thự trước.
- Khiêm, cậu làm gì ở đây?
Nam đứng trước cửa kinh ngạc nhìn Khiêm, mà lúc này, ở trên sô pha, Khiêm đang ôm chặt Emily trong lòng. Thấy Nam tới, cô ấy bối rối đứng lên.
- Khiêm, cậu nói gì thế? Lâu lắm mới gặp cậu, mà sao cậu lại rảnh rỗi tới thăm vợ chồng chúng tôi vậy.
Lời Khiêm-hiện tại đang trá hình Nam cất lên bình thản. Nam đứng ngẩn người, không biết phải nói gì ở hiện tại.
- Tôi còn nghe nói Dương bị ốm. Cậu không ở nhà chắm sóc cho cô ấy, chạy tới đây là gì?
Nam bắt đầu hiểu ra vấn đề. Khiêm muốn giả mạo Nam để ở bên cạnh Emily thay cho hắn ư?
- Nam, hình như hai người có việc cần nói, vậy em lên phòng trước nhé
Giọng Emily cất lên nhẹ nhàng, nụ cười thanh thuần. Nam hơi trau mày, hắn chưa từng thấy Emily cười như vậy khi bên cạnh mình. Nụ cười thế này, là cô ấy đang hạnh phúc sao? Khiêm có thể làm cho Emily hạnh phúc, biết là ích kỉ nhưng hắn cũng chỉ xin ích kỉ một lần này thôi.
- Khiêm, tôi nợ cậu lần này.
- Tôi chỉ có thể cho cậu cơ hội, còn nắm giữ được nó hay không là ở cậu. Chúc may mắn.
Khiêm nói xong cũng không quay đầu, cứ thế đi thẳng lên tầng. Nam lặng người nhìn theo cậu, lát sau rời khỏi biệt thự liền lập tức lái xe một mạch đến sân bay Paris. Paris tráng lệ này đã đủ ngột ngạt rồi. Hắn muốn về nhà, muốn về với Dương.
- Ông xã, anh đang nghĩ gì vậy?
Emily đặt xuống trước mặt Khiêm một ly sữa nóng. Khiêm nhăn mặt, từ lúc sống chung với cô thói quen uống cà phê của cậu đã bị đổi thành sữa nóng. Mà cậu cũng dần nhận ra, cô gái này cũng rất thú vị.
- Em nói thử xem.
Khiêm kéo cô ngồi lên đùi cậu, bàn tay to đặt vào vòng eo nhỏ gọn. Emily hơi đỏ mặt
- em không biết.
Khiêm bật cười, cô nhìn cậu chăm chú rồi bất ngờ lên tiếng
- Anh yêu Dương đúng không?
- Ừ.
Khiêm đáp lời ngắn gọn. Cả Nam và cậu đều yêu Dương, nên dù người đang ở trước mặt là Nam thì hắn cũng sẽ trả lời vậy thôi
-Em thì yêu Nam, chúng ta đều có ngườ yêu của riêng mình.
Khiêm kinh ngạc nhìn cô, thần thái có chút cứng ngắc.
-Em...em...
-Anh là Khiêm, không phải Nam, em đã biết ngay tư hôm anh trở về biệt thự.
Đối diện vói vẻ nặt ngạc nhiên của Khiêm, Emily chỉ cười, vòng tay mềm mại quấn quanh cổ cậu, đôi mắt lấp lánh.
-Thật ra anh không giống Nam chút nào cả. Ánh nắt khác, thần thái khác, mọi thứ đều khác.
Khiêm cười bất đắc dĩ, gục đầu vào vai cô hít một hơi sâu hương chanh mát lạnh, giọng cậu trùng xuống.
-Bị em phát hiện mất rồi, tệ thật.
-Chắc Nam cũng đang đồng cảnh ngộ với anh vậy. Vì mặt trời rất thông minh mà, nên anh ấy sẽ bị phát hiện thôi.
Khiêm ngẩng đầu nhìn cô, việc bị cậu nhìn chằm chằm khiến Emily ngại ngùng cúi đầu.
-Anh kì quá.
Cậu đưa tay nâng cằm Emily lên, đôi mắt xanh như ngọc bích khẽ sáng lên. Cánh môi đỏ mọng ướt át. Khiêm nuốt nước bọt đánh ực một cái, yết hầu cũng cứng. Cúi đầu hôn vào môi cô. Nụ hôn của hai người họ càng lúc càng thêm sâu, mê luyến, đắm chìm. Câu chuyện này nếu như bắt đầu, có lẽ cũng sẽ là một loại khắc cốt ghi tâm.
The End.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...