Mặt Trời Lặn Cùng Hoàng Hôn


Lễ trao giải là vào buổi tối ngày hôm sau, hai người ở trong phòng khách sạn chuẩn bị rửa mặt một phen, xuống lầu ăn chút gì đó, rồi đi dạo trên đường.

Ở trên máy bay ngủ đã rồi, thời gian buổi chiều hai người đều rất tỉnh táo, Tề Ngôn thèm ăn kem, Thẩm Kiến Sơ liền mua một cái, ăn kem xong hai người đi trung tâm thương mại gần đó.

Vốn dĩ chỉ nghĩ đi dạo, nhưng dạo dạo, Thẩm Kiến Sơ đột nhiên nhìn trúng một cái váy, ở ngoài cửa kính đã có ý tưởng, liền đi vào mua nó.

Tề Ngôn đương nhiên biết Thẩm Kiến Sơ suy nghĩ cái gì, chờ Thẩm Kiến Sơ xách theo váy đi ra ngoài, Tề Ngôn nhỏ giọng nói câu: "Em không mặc."
Thẩm Kiến Sơ cười rộ lên: "Thật sự à?"
Tề Ngôn: "Ừm."
Thẩm Kiến Sơ: "Chị nói điều kiện với em thì sao?"
Tròng mắt Tề Ngôn xoay một chút, Thẩm Kiến Sơ lập tức nắm lấy cơ hội, cô ấy ôm eo Tề Ngôn, kéo kéo Tề Ngôn về phía cô ấy một chút: "Thương lượng một chút đi cô Tề."
Cô Tề mím môi cười với Thẩm Kiến Sơ: "Chị nói đi."
Thẩm Kiến Sơ: "Em nghĩ muốn cái gì?"
Tề Ngôn nghiêng đầu: "Không biết đâu."
Thẩm Kiến Sơ nói một câu ở bên tai Tề Ngôn, Tề Ngôn lập tức nở nụ cười, cô đánh Thẩm Kiến Sơ một chút: "Cái gì vậy."
Nói xong mặt Tề Ngôn liền đỏ lên.

Thẩm Kiến Sơ nắm lấy tay Tề Ngôn: "Thành giao."
Rời khỏi trung tâm mua sắm, hai người lại đi tìm quán cà phê, yên tĩnh lặng lẽ tiêu hao hết thời gian nhàm chán.

Bởi vì sai giờ, ở trên phố qua một buổi chiều cùng chạng vạng, trở lại khách sạn Tề Ngôn có chút mệt nhọc, nhưng Thẩm Kiến Sơ không để cho cô lập tức ngủ, chờ Tề Ngôn tắm rửa xong đi ra, Thẩm Kiến Sơ liền giữ cô lại.

Tề Ngôn nhìn đồ trên tay Thẩm Kiến Sơ, nhịn không được bật cười.

Thẩm Kiến Sơ cầm váy tới một chút: "Cô Tề đã đáp ứng chị rồi."
Tề Ngôn nói: "Em không có."
Thẩm Kiến Sơ mềm giọng: "Ngôn Ngôn."
Tề Ngôn cười lên, không đợi Thẩm Kiến Sơ tiếp tục tiến công, Tề Ngôn liền lấy váy qua: "Được rồi."

Tề Ngôn đổi váy thực nhanh, một lát đã mặc tốt, nhưng cô không trực tiếp đến trước mặt Thẩm Kiến Sơ, mà là đứng ở trước gương.

Thẩm Kiến Sơ ngồi ghế dựa bên kia, cho Tề Ngôn thời gian soi gương, chờ Tề Ngôn quan sát cẩn thận phía trước phía sau xong, Thẩm Kiến Sơ mới mở miệng kêu cô.

"Tiên nữ lại đây."
Tề Ngôn nhìn Thẩm Kiến Sơ trong gương, Thẩm Kiến Sơ cũng nhìn Tề Ngôn trong gương, Thẩm Kiến Sơ ngoắc ngoắc tay với Tề Ngôn, Tề Ngôn lúc này mới khụ khụ, đi qua bên Thẩm Kiến Sơ.

Tới trước mặt Thẩm Kiến Sơ, Tề Ngôn thấy Thẩm Kiến Sơ vươn tay, Tề Ngôn nhẹ nhàng mà đáp tay lên tay của Thẩm Kiến Sơ, cũng trong khoảnh khắc này, Thẩm Kiến Sơ từ trên ghế đứng lên, cũng đưa tay lên cao, dẫn theo Tề Ngôn, để Tề Ngôn xoay hai vòng dưới lòng bàn tay cô ấy.

Chờ Tề Ngôn dừng lại đứng vững, còn không có mở miệng nói chuyện, Thẩm Kiến Sơ lập tức ôm eo cô, cúi đầu cùng cô hôn môi.

"Ngày mai mặc nó đi nhận giải?" Thẩm Kiến Sơ thoáng rời đi chút hỏi.

Tề Ngôn lắc đầu muốn nói lời từ chối, Thẩm Kiến Sơ lại hôn cô, sau đó Thẩm Kiến Sơ hỏi lại: "Được không?"
Tề Ngôn vẫn lắc đầu, nhưng vẫn chưa kịp nói chuyện, Thẩm Kiến Sơ lại hôn cô một chút.

Tề Ngôn biết ý tứ của Thẩm Kiến Sơ, nếu cô không đồng ý, Thẩm Kiến Sơ vẫn sẽ làm như vậy.

Nhưng cô vẫn là muốn giãy giụa một chút, vì thế cô lùi lại vài bước, ý đồ đẩy Thẩm Kiến Sơ ra, chỉ là không dự đoán được Thẩm Kiến Sơ đuổi theo cô.

Phía sau Tề Ngôn chính là giường, hai người cùng nhau ngã xuống trên giường.

Tề Ngôn nói: "Từ bỏ đi, em có mang quần áo tham dự lễ trao giải."
"Cái này đẹp," Thẩm Kiến Sơ nói: "Mặc nó, ngày mai toàn thế giới đều sẽ biết, em là một họa sĩ giỏi có đôi bàn tay thần kỳ."
Tề Ngôn: "Không mặc nó em cũng là họa sĩ thần kỳ."
Tề Ngôn khoe khoang xong lại ngượng ngùng mà cười rộ lên, cô nhìn chằm chằm Thẩm Kiến Sơ: "Đều là do chị dạy hư em, hiện tại em mà cũng nói được kiểu này."
Thẩm Kiến Sơ bật cười: "Trách chị trách chị."
Sau khi Thẩm Kiến Sơ năn nỉ ỉ ôi, cùng với thực hiện điều kiện nói trên đường, Tề Ngôn mới chịu đồng ý, ngày mai mặc cái váy kia.


Thẩm Kiến Sơ ôm Tề Ngôn liều mạng khen cô: "Ngày mai cục cưng nhất định sẽ là người đẹp nhất sân khấu."
Tề Ngôn: "Được rồi được rồi."
Ngày tiếp theo lễ trao giải là Thẩm Kiến Sơ cùng đi, toàn bộ quá trình Thẩm Kiến Sơ đứng chung bên cạnh Tề Ngôn, nghe Tề Ngôn cùng người khác nói chuyện chào hỏi.

Chuẩn bị đến lúc sắp bắt đầu, hai người mới ngồi xuống vị trí của mình.

Trên đài biểu diễn một tiết mục trước, sau đó là ban tổ chức nói chuyện, chờ tất cả mở màn đều kết thúc, Tề Ngôn đột nhiên cầm tay Thẩm Kiến Sơ.

Thẩm Kiến Sơ nắm lấy tay Tề Ngôn, nhỏ giọng hỏi: "Khẩn trương sao?"
Tề Ngôn nhanh chóng gật đầu hai cái: "Có chút khẩn trương."
Thẩm Kiến Sơ giơ tay Tề Ngôn lên, thoáng hôn nhẹ một cái: "Không khẩn trương, chị ở đây với em, không có việc gì."
Tề Ngôn nhỏ giọng hỏi: "Lát nữa em quên từ làm sao bây giờ?"
Thẩm Kiến Sơ: "Quên từ thì nói, cảm ơn chị gái Thẩm Kiến Sơ."
Tề Ngôn trừng mắt nhìn Thẩm Kiến Sơ: "Sau đó cô Tề đã bị lời đồn đãi dìm chết đuối."
Thẩm Kiến Sơ cười rộ lên, Tề Ngôn cũng cười rộ lên, Thẩm Kiến Sơ vỗ vỗ mu bàn tay Tề Ngôn: "Việc lớn gì đâu, nên nói điều cần nói là được, chị ở dưới làm trái tim cho em."
Tề Ngôn cười lớn tiếng hơn nữa: "Thật có tác dụng nha."
Nói xong không bao lâu, người dẫn chương trình liền ở phía trên kêu tên Tề Ngôn, vỗ tay như sấm dậy, Thẩm Kiến Sơ buông tay Tề Ngôn ra, nhìn theo thần tiên đi lên đài.

Tuy rằng ở bên cạnh Thẩm Kiến Sơ giống như nữ sinh nhỏ, nhưng một khi rời đi Thẩm Kiến Sơ, khí chất của Tề Ngôn lập tức liền lộ ra, cô từng bước một đi qua đám người, đi lên đài, mỉm cười nhìn người dẫn chương trình gật gật đầu, cô bắt đầu lên tiếng.

Tất cả ánh đèn đều đánh vào trên người Tề Ngôn, chờ mọi người vỗ tay xong, Tề Ngôn cười nói ra lời phát biểu đã nói vài lần ở trước mặt Thẩm Kiến Sơ.

Vững vàng đến một lỗi sai cũng không có, chờ đến một câu cuối cùng, ánh mắt Tề Ngôn quét đến Thẩm Kiến Sơ, đột nhiên thấy Thẩm Kiến Sơ nâng cánh tay lên.

Thẩm Kiến Sơ thế mà thật sự làm trái tim cho cô, là kiểu hai tay giơ lên đầu, trái tim siêu to.

Tề Ngôn thiếu chút nữa là phải bật cười lên, nhưng cô vẫn nuốt ý cười vào, ném một từ cuối cùng ở trên đài.


"Cảm ơn mọi người."
Vỗ tay lại vang lên, Tề Ngôn cười từ trên đài đi xuống, chậm rãi đi đến bên cạnh Thẩm Kiến Sơ.

Chờ đến khi ngồi xuống, Tề Ngôn lập tức nắm lấy tay Thẩm Kiến Sơ, nhỏ giọng nói: "Lòng bàn tay của em đổ mồ hôi!"
Thẩm Kiến Sơ sờ sờ đầu Tề Ngôn: "Thể hiện rất tốt," cô ấy nói rồi lấy cúp trên tay Tề Ngôn: "Cô Tề sao có thể ưu tú như vậy."
Tề Ngôn che miệng cười với Thẩm Kiến Sơ.

Ở Hải Thành còn có rất nhiều công việc, hai người không ở lại Italy lâu, ngày hôm sau buổi lễ liền lên máy bay trở về Hải Thành.

Mấy ngày mệt nhọc, hơn nữa trở lại Hải Thành đã là rạng sáng, là thời gian mà 10 Giờ cũng không thích để ý đến người, Tề Ngôn cũng mệt mỏi.

Sức lực nói chuyện cô cũng không có, tắm xong mơ mơ hồ hồ cùng Thẩm Kiến Sơ nói nói mấy câu, ngã đầu liền ngủ.

Ngày hôm sau cũng là bị Thẩm Kiến Sơ đánh thức, cô vốn đang trong giấc mộng, nằm mơ lung tung rối loạn, mơ thấy có người đang cào mũi cô, cô giơ tay vỗ một cái, thật đúng là vỗ đến một người.

Mở to mắt, Thẩm Kiến Sơ ở ngay trước mắt cô.

Tề Ngôn lại nhắm đôi mắt lại, trực tiếp lăn vào trong lòng ngực Thẩm Kiến Sơ, hai giây sau cô lại mở đôi mắt ra, sau đó lại nhắm mắt.

Tề Ngôn: "Sao chị mặc như vậy? Muốn ra ngoài sao?"
Thẩm Kiến Sơ nói: "Mẹ tới, cùng mấy giáo viên ở phòng khách."
Tề Ngôn bắt đầu còn lười nhác ừ một tiếng, sau đó liền hoàn toàn tỉnh táo: "Cái gì?"
Thẩm Kiến Sơ: "Rời giường."
Tề Ngôn lập tức ngồi thẳng, vén tóc ra phía sau: "Hiện tại là mấy giờ? Bọn họ đến đây lúc nào? Bao nhiêu người?"
Thẩm Kiến Sơ đứng lên: "Buổi chiều hai giờ, bọn họ vừa tới không lâu, tính cả mẹ tổng cộng bốn giáo viên."
Tề Ngôn vội vàng xốc chăn lên, lập tức mang dép lê trên sàn, nhưng có thể là mới vừa tỉnh, đầu óc còn có chút ngốc: "Cái gì? Hiện tại làm gì?"
Thẩm Kiến Sơ cười cười: "Không vội, chị nói chúng ta ngày hôm qua rất muộn mới đến nhà, bọn họ đều hiểu được, em đánh răng trước, chị lấy quần áo cho em."
Tề Ngôn ừm một tiếng, lập tức nhắm đến phòng tắm.

Cô không dám để khách chờ, không đến năm phút, toàn bộ đã sửa sang xong, từ trong phòng đi ra ngoài.


Cô Phùng mở TV cho các giáo viên khác, Thẩm Kiến Sơ cũng phao trà, lúc Tề Ngôn đi ra ngoài mọi người đang thảo luận về cúp cùng giấy khen trên bàn trà.

"Tỉnh rồi." Cô Phùng mở miệng trước.

Tề Ngôn dạ một tiếng: "Chào buổi chiều, xin lỗi con ngủ nhiều rồi."
Cô Phùng: "Không có gì, lại đây ngồi," cô Phùng giơ tay sai Thẩm Kiến Sơ: "Con lấy cho em ấy chút nước ấm."
Thẩm Kiến Sơ vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, lại đứng lên.

"Mấy người chúng ta buổi chiều muốn đi viện bảo tàng, hiện tại còn chưa mở cửa, nên nghĩ lại đây ngồi chơi, vừa lúc các con trở về," cô Phùng cầm lấy cúp: "Thế nào? Vui không?"
Tề Ngôn gật đầu: "Dạ vui."
Cô Phùng sờ sờ đầu Tề Ngôn một chút, nói với ba người bên cạnh: "Trong đám học sinh của tôi con bé là tranh đua nhất."
Tề Ngôn: "Cô Phùng dạy dỗ tốt."
Giáo viên khác nói: "Giáo viên giỏi, học sinh cũng giỏi."
Lúc này Thẩm Kiến Sơ cầm nước đi tới, đưa cho Tề Ngôn, cô Phùng cười một chút, nhân cơ hội nói: "Vì để cho Tiểu Ngôn vẫn luôn đi trên con đường này, con gái tôi cũng đều đưa ra luôn."
Tề Ngôn mới uống nước, bị những lời này của cô Phùng làm cho sặc đến.

Mọi người cũng đều bị cô Phùng đùa đến vui vẻ lên, cô Phùng cười từ một bên lấy ra một cái túi cùng một phong thư.

"Hiệp hội cho con, một chút tấm lòng," cô Phùng đưa túi qua trước, sau đó lại đưa thư: "Còn có một ít lời nói."
Tề Ngôn tiếp nhận lấy, trước nói cảm ơn với cô Phùng, sau đó cũng nói cảm ơn với các giáo viên kia.

Có lẽ là nghĩ Tề Ngôn còn chưa ăn cơm, bốn vị giáo viên không ngồi bao lâu, chờ đến khi uống xong trà trong ly, đều tạm biệt rời đi.

Thẩm Kiến Sơ và Tề Ngôn cùng nhau đưa bọn họ tới cửa, cũng nói có rảnh thường tới chơi, mới nói xong, 10 Giờ cũng đã đi tới, ngồi xổm ở bên chân Tề Ngôn, meow một tiếng với khách.

Cô Phùng cười rộ lên, quay đầu nói với ba vị kia: "Xem kìa, một nhà ba người đều đến tiễn chúng ta."
Chờ đến khi mọi người đều đi rồi, đóng cửa lại, Tề Ngôn ngồi xổm xuống ôm 10 Giờ lên, cô dùng mặt cọ mặt 10 Giờ: "Mấy ngày không thấy, nhớ mẹ không?"
10 Giờ meow một tiếng.

Tề Ngôn ôm 10 Giờ cẩn thận: "Nhớ mà ngày hôm qua mẹ kêu con không để ý tới mẹ."
Tề Ngôn nói xong quay đầu cáo trạng với Thẩm Kiến Sơ: "Đúng không?"
Thẩm Kiến Sơ bật cười: "Đúng vậy.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận