Thẩm Kiến Sơ nói đến công ty, chỉ là đến lấy USB gửi văn kiện, không đến năm phút là đi rồi.
Từ công ty đi ra, mới vừa lên xe, cô gọi điện thoại cho cô Phùng, còn không đến 9 giờ, cô cảm thấy mẹ cô còn chưa ngủ.
Quả nhiên không bao lâu, cô Phùng đã nhận điện thoại.
"Kiến Sơ," Cô Phùng gọi một tiếng: "Làm sao vậy?"
Thẩm Kiến Sơ: "Mẹ, mẹ ở nhà sao?"
Cô Phùng: "Ở nhà."
Thẩm Kiến Sơ: "Con trở về một chuyến, có chuyện này muốn hỏi mẹ."
Cô Phùng: "Chuyện gì vậy, còn gọi điện thoại riêng cho mẹ."
Thẩm Kiến Sơ: "Dạ trở về lại nói."
Cô Phùng ở bên này đang chơi cờ với chú Thẩm, sau khi cúp điện thoại, cô Phùng phát hiện vừa rồi quân cờ của bà đang đuổi giết chú Thẩm bị thiếu hai con.
Cô Phùng: "Làm sao mà gọi điện thoại xong thế trận lại không đúng rồi."
Chú Thẩm nở nụ cười: "Trách điện thoại đi."
Cô Phùng lắc đầu: "Con cờ này bị ăn rồi không dễ đánh nữa, em nhận thua, dọn đi, con gái sắp trở về, nói có việc muốn nói với em."
Chú Thẩm đột nhiên hứng thú: "Chuyện gì? Anh có thể nghe không?"
Cô Phùng lắc đầu: "Không biết, nói trở về mới nói cho em," cô Phùng đang thu cờ đột nhiên nở nụ cười: "Aizz, em nói cho anh nghe, Kiến Sơ với Tiểu Ngôn khả năng còn hấp dẫn."
Ánh mắt chú Thẩm lại sáng lên: "Thật sự à?"
Cô Phùng gật đầu: "Kiến Sơ là rất có ý tứ, bên phía Tiể Ngôn không biết nói như thế nào."
Chú Thẩm: "Kiến Sơ làm sao lại rất có ý tứ? Lúc trước không phải nó muốn ly hôn sao?"
Cô Phùng cũng khó hiểu: "Đúng vậy, không biết nó suy nghĩ cái gì, người trẻ tuổi lúc này lúc khác, mấy ngày hôm trước cùng em ăn cơm em hỏi nó việc này, cảm giác là nó muốn như vậy."
Chú Thẩm: "Em hỏi Tiểu Ngôn chưa?"
Cô Phùng: "Vốn là tính toán hỏi, nhưng mà Kiến Sơ nói em không cần làm gì cả."
Chú Thẩm cười một chút.
Cô Phùng cũng nở nụ cười theo: "Lúc trước hai đứa nó, em còn hao tốn tâm tư," Cô Phùng khẽ nhún vai: "Kêu em không cần làm thì em không làm đi, duyên phận vẫn là để hai đứa tự mình đi tranh thủ, lúc trước ly hôn làm em cũng thực xấu hổ."
Chú Thẩm thu dọn một con cờ cuối cùng vào hộp, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô Phùng: "Ai em nói xem, lát nữa không phải là Kiến Sơ cùng Tiểu Ngôn cùng nhau trở về chứ?"
Cô Phùng lập tức cười: "Anh đừng cho em cái hi vọng này, con người của em chịu không nổi đâu."
Chú Thẩm ngửa đầu cười rộ lên, hơi sờ sờ đầu cô Phùng: "Lỡ như vậy thì sao."
Hai người thu lại hết quân cờ, rồi ngồi trên sô pha phòng khách, vốn là đã đến thời gian nghỉ ngơi, bởi vì một cuộc điện thoại của Thẩm Kiến Sơ, mà làm một việc không giống như bình thường là mở TV xem.
Không bao lâu, chuông cửa liền vang lên.
Cô Phùng oán giận một câu lại không mang theo chìa khóa, đứng lên, nhưng bà không có lập tức đi mở cửa, mà là xoay người đánh nhẹ vào bả vai Chú Thẩm: "Đều tại anh, vừa rồi nói cái gì đó, làm cho em bây giờ thật chờ mong, lát nữa không phải hai đứa cùng nhau trở về, anh chết chắc rồi."
Chú Thẩm thực bất đắc dĩ: "Được được trách anh trách anh."
Cô Phùng với cõi lòng tràn đầy chờ mong đi ra mở cửa, cửa mở ra, thấy chỉ có một mình Thẩm Kiến Sơ cả người đều héo.
Cô Phùng: "Chỉ một mình con à."
Thẩm Kiến Sơ nhướng mày: "Không thì sao ạ?"
Cô Phùng đi lui lại: "Giờ này trở về làm gì? Nói cái gì với mẹ."
Thẩm Kiến Sơ đi vào, đi đến phòng khách gọi một tiếng ba.
Thẩm Kiến Sơ: "Ngồi đi mẹ, hỏi mẹ một việc."
Cô Phùng quay đầu nhìn chú Thẩm, hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Ba con có thể nghe sao?"
Thẩm Kiến Sơ nghĩ nghĩ: "Dạ có thể."
Như vậy, Thẩm Kiến Sơ ngồi xuống đối mặt ba mẹ, có lẽ là cảm thấy ngồi chưa đúng chỗ, còn cọ cọ vị trí, chú Thẩm không biểu hiện gì bình tĩnh pha trà.
Thẩm Kiến Sơ hỏi cô Phùng: "Mẹ có phải có học sinh tên Triệu Hiểu Vân không?"
Cô Phùng gật đầu: "Có, làm sao vậy?"
Thẩm Kiến Sơ: "Nói cho con nghe một chút về cô ấy đi."
Cô Phùng quay đầu liếc nhìn chú Thẩm, nhưng mà bà còn không có mở miệng, Thẩm Kiến Sơ lại bổ sung một câu: "Tốt xấu gì đều nói, mẹ biết cái gì thì nói cái đó, con không nghe mấy lời khách sáo."
"Triệu Hiểu Vân cũng là học sinh lúc trước cùng Tiểu Ngôn được mẹ nhận về dạy, mười mấy người khi đó đấy."
"Thiên phú của Tiểu Ngôn mẹ không nói, còn con bé Triệu Hiểu Vân này, về phương diện sáng tác, phát huy không quá ổn, có đôi khi khá tốt, có đôi khi rất kém cỏi, nhưng lòng dạ của con bé rất lớn, rất không chịu thua, có đôi khi mẹ giảng cho con bé về mấy điều chưa tốt, con bé đều nghe không vào, không tốt lắm."
"Hai năm trước không phải có cuộc thi sao, lần đó trạng thái của Tiểu Ngôn không tốt, lần đó Hiểu Vân lại cầm được giải thưởng rất cao, mẹ nhớ rõ khi đó con bé rất là kiêu ngạo, chúng ta là giáo viên dạy dỗ học sinh, đạt được thành tích như vậy cũng được rồi, không còn gì để dạy nữa."
"Sau đó cả đám mời mẹ đi ăn cơm, rồi ai đi đường nấy, mẹ nghe nói hiện tại con bé đã tự mở công ty, không có liên quan với chuyên môn, mẹ cũng không biết con bé đang làm gì."
"A, con bé Hiểu Vân này giống như là còn thích con, theo đuổi con sao?" Cô Phùng cuối cùng suy đoán.
Thẩm Kiến Sơ lắc đầu: "Dạ không có, không phải chuyện này."
Cô Phùng cười nhẹ: "Nhiều học sinh của mẹ đều thích con, mỗi lần mẹ ở nhà dạy học, con trở về, bao nhiêu người hỏi thăm con."
Thẩm Kiến Sơ tùy tiện cười một chút, cô đối với việc này không hề hứng thú, cũng lập tức quay về đề tài: "Mẹ có ảnh chụp của cô ấy không ạ?"
Cô Phùng nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra: "Chụp ảnh chung hẳn là có, là ảnh chụp lúc đi ra ngoài vẽ vật thực."
Cô Phùng vừa tìm, ngoài miệng vừa hỏi: "Làm sao vậy? Sao hỏi con bé vậy."
Thẩm Kiến Sơ nhìn chằm chằm di động của cô Phùng, nhàn nhạt nói câu: "Cô ấy bắt nạt Tề Ngôn."
Cô Phùng không hiểu rõ: "Hả?"
Thẩm Kiến Sơ nhìn chằm chằm di động cô Phùng: "Tìm được chưa ạ?"
Cô Phùng trước tiên đưa ảnh chụp ra, sau đó gửi cho Thẩm Kiến Sơ, mới hỏi lại: "Chuyện như thế nào vậy? Con bé làm sao mà bắt nạt Tiểu Ngôn?"
Thẩm Kiến Sơ click mở ảnh chụp chung, đầu tiên là liếc mắt một cái là nhìn thấy Tề Ngôn, sau đó mới phóng to tìm Triệu Hiểu Vân.
"Là cô gái này ạ?" Thẩm Kiến Sơ chỉ vào một cô gái hỏi.
Cô Phùng lắc đầu, dịch hình ảnh qua bên cạnh một chút: "Đây này."
Thẩm Kiến Sơ khinh thường mà dạ một tiếng: "Thật bình thường."
Cô Phùng cả kinh nở nụ cười: "Sao con lại khắc nghiệt với người xa lạ như vậy."
Thẩm Kiến Sơ buông tiếng thở dài, trả lời vấn đề vừa rồi của cô Phùng: "Lúc trước cô ta nói vài lời không dễ nghe, làm Tề Ngôn khổ sở," Thẩm Kiến Sơ nói rồi đứng lên, nói với người ở bên cạnh cô Phùng: "Ba, con không uống trà, con không có việc gì nữa, ba mẹ sớm một chút nghỉ ngơi, cũng không còn sớm."
Chú Thẩm nghe được đủ ngõ ngách, haizz một tiếng, cũng đứng lên.
Ông vẫn đưa trà cho Thẩm Kiến Sơ, nói lời thấm thía: "Con phải đối phó với người ta, tự mình cẩn thận một chút, dùng lý trí làm việc, không cần xúc động."
Thẩm Kiến Sơ gật đầu uống trà: "Dạ con biết."
Cô Phùng càng nghi hoặc: "Đối phó cái gì?"
Chú Thẩm ôm eo cô Phùng, nói với Thẩm Kiến Sơ: "Có việc gì ba có thể trợ giúp, lúc nào cũng có thể gọi cho ba, Tiểu Ngôn cũng là con gái của ba."
Thẩm Kiến Sơ dạ một tiếng, buông: chén trà "Cảm ơn ba."
Tay của chú Thẩm đặt trên eo cô Phùng siết chặt một chút, lại hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Lần tới có thể dẫn Tiểu Ngôn cùng nhau về nhà không?"
Né mặt Thẩm Kiến Sơ thả lỏng xuống: "Con sẽ cố gắng."
Thẩm Kiến Sơ đi rồi, cô Phùng lập tức kéo chú Thẩm: "Có ý tứ gì? Hai người đang làm chuyện bí hiểm gì đó? Đối phó ai? Hiểu Vân sao?"
Chú Thẩm uống hết trà trên bàn: "tính tình Tiểu Ngôn hiền lành dịu dàng, lại thích Kiến Sơ như vậy, anh thấy hai đứa đều là thích đối phương, em nói hai đứa có thể xảy ra mâu thuẫn gì? Cho dù cãi nhau, nhưng sao có thể đi đến bước ly hôn, em không nghĩ tới vì lí do gì mà ly hôn à?"
Cô Phùng: "Nghĩ tới chứ, nghĩ không rõ, hỏi cũng không nói."
Chú Thẩm: "Khẳng định có việc, xem dáng vẻ vừa rồi của con gái kìa, học sinh của em, nói cái gì mà bắt nạt, đại khái có thể là giữa bạn bè nói vài câu không dễ nghe, việc như thế này sao có thể khiến nó tức giận như vậy."
Cô Phùng có hơi tiêu hóa không được: "Ý của anh là, hai đứa ly hôn là có quan hệ với Hiểu Vân?"
Chú Thẩm: "Không dám khẳng định có quan hệ lớn tới đâu với con bé Hiểu Vân này, nhưng khẳng định là có chút liên quan."
Thẩm Kiến Sơ từ nhỏ đến lớn đã quen tự mình chống lại mọi việc, rất ít khi làm ba mẹ nhọc lòng, hai vị phụ huynh cũng rất ít khi có thể nghe được gì đó từ miệng cô, rất nhiều thời điểm, đều đến lúc biết được, Thẩm Kiến Sơ cũng đã giải quyết xong.
Thẩm Kiến Sơ là một thương nhân máu lạnh, dịu dàng với duy nhất một nơi chính là gia đình này, sau lại thêm Tề Ngôn.
Hơn nữa cô bênh vực người mình muốn bảo hộ đến muốn mệnh, chú Thẩm là tự mình lãnh hội được điều này.
Bên này, Thẩm Kiến Sơ sau khi lấy ảnh chụp về, liền tìm người tra thông tin của Triệu hiểu vân, tin tức không thể nhanh chóng đến tay được, trước tiên cô chỉ có thể tự mình dùng máy tính nhìn tư liệu có hạn.
Trong khi đang nhìn ảnh chụp hoạt động ngoài trời lần đó, 10 Giờ ở trên đùi cô đột nhiên meow một tiếng.
Thẩm Kiến Sơ cúi đầu xem, thấy 10 Giờ đang muốn bò lên trên.
Thẩm Kiến Sơ lập tức nghĩ đến bộ dáng của 10 Giờ ở trên người Tề Ngôn, cũng là giống như bây giờ, bò không lên được, liền cào cào móng vuốt.
Thẩm Kiến Sơ bỏ máy tính qua một bên, học theo Tề Ngôn, dùng ngón tay vỗ tay với 10 Giờ.
10 Giờ quá mức đáng yêu, lại bởi vì nghĩ tới Tề Ngôn, làm tâm tình Thẩm Kiến Sơ tốt hơn, cô không tiếp tục tra, trực tiếp đóng máy tính, chờ ngày mai tư liệu gửi lại đây rồi tính.
Thời gian khoảng 10 giờ, Thẩm Kiến Sơ đoán Tề Ngôn còn chưa có ngủ, vì thế cô lấy di động ra, mở giao diện nói chuyện của Tề Ngôn, đè nút tin nhắn thoại, bắt đầu chơi với 10 Giờ.
10 Giờ cũng không chịu phối hợp, Thẩm Kiến Sơ thất bại rất nhiều lần, mới thu lại được nó kêu một tiếng: "Meow ngao ~"
Thẩm Kiến Sơ gửi kèm dòng chữ: Nhớ em
Cũng không biết là nói mèo nhớ Tề Ngôn, hay là cô nhớ Tề Ngôn.
Có mèo, Tề Ngôn trả lời vô cùng nhanh, dường như có thể cho là trong một giây.
Tề Ngôn: Quay video cho tôi xem
Thẩm Kiến Sơ không có quay video, mà là gọi video qua, Tề Ngôn mau chóng nhận điện thoại.
Cô ấy đang nằm trên giường, vừa tiếp điện thoại lên, Tề Ngôn còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe Thẩm Kiến Sơ nói câu: "Quần áo."
Tề Ngôn lập tức à một tiếng, che lại cổ áo, ngồi dậy.
Thẩm Kiến Sơ mở camera trước, Tề Ngôn cũng không chuyển cameras, ngồi ở trên giường ôm chân, nhìn Thẩm Kiến Sơ chơi với 10 Giờ.
Tề Ngôn: "Chị về nhà nhanh như vậy à."
Thẩm Kiến Sơ ừ một tiếng: "Nó ở nhà một mình."
Tề Ngôn: "Tinh thần rất tốt nha."
Thẩm Kiến Sơ: "Ngủ lâu như vậy, đương nhiên là tinh thần sảng khoái."
Bởi vì phải cầm di động, Thẩm Kiến Sơ dùng một bàn tay ôm 10 Giờ, vốn dĩ là lấy ngón tay có thể hoạt động được để xoa cằm 10 Giờ, nhưng giống như không tiện lắm, nên cúi đầu dùng cằm cọ đầu 10 Giờ.
Tề Ngôn chỉ ngồi ở bên kia điện thoại nhìn, xem Thẩm Kiến Sơ dùng cằm cọ 10 Giờ xong, lại cúi xuống hôn lên đầu 10 Giờ.
Tề Ngôn cúi đầu xuống, gác cằm trên đầu gối, nhìn di động, lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...