Mặt Trời Lặn Cùng Hoàng Hôn


Thẩm Kiến Sơ đưa Tề Ngôn và cô Phùng về nhà liền lái xe rời đi, trước khi đi cô Phùng hỏi Thẩm Kiến Sơ, buổi tối có trở về ăn cơm không, Thẩm Kiến Sơ nuốt xuống lời định nói ở bên miệng, cuối cùng nói một câu để con xem thử.

Nếu nói phải cho Tề Ngôn xem vài món đồ thú vị tìm được gần đây, về đến nhà, cô Phùng dẫn Tề Ngôn tới phòng cất chứa đồ.

Phòng ở nhà cô Phùng rất lớn, có rất nhiều phòng, còn có phòng chuyên cất chứa đồ cùng phòng vẽ tranh, tầng một là sinh hoạt cuộc sống hàng ngày, tầng hai là nơi người nhà làm việc.

"Nói là dẫn con tới xem, cũng không có đồ vật gì lợi hại," cô Phùng nói vừa mở kệ thủy tinh ra: "Các con người trẻ tuổi chắc là không có hứng thú với mấy thứ này."
Về đồ cổ, Tề Ngôn xác thật không hiểu biết nhiều lắm, phương diện này cô giáo và chú có cùng đề tài tương đối nhiều, cô cũng thường xuyên nghe hai người họ nói về lĩnh vực này.

Nhưng mà nếu đã tới, cô Phùng vẫn đơn giản giới thiệu một chút, ví dụ như cái ly này là mua được từ trong tay người bạn nào, bình hoa này là mua ở buổi đấu giá nào, khí cụ này là ai tặng cho.

Tề Ngôn đứng ở phía sau cô Phùng, cô giáo nói chuyện, cô nhẹ gật đầu, thỉnh thoảng đáp hai câu.

Cuối cùng từ ngăn tủ thứ nhất cô giáo lấy ra một cái hộp, đóng kệ thủy tinh lại.

Tề Ngôn đi theo cô giáo đến cái bàn bên cạnh, thấy cô mở hộp ra, bên trong lộ ra một đôi ngọc phật.

"Đây là cô đi chùa Khải Ân Nam Sơn cầu, không kịp ngày kỷ niệm kết hôn của các con, vốn là định đưa sau," cô cầm lên một cái ngọc phật trong đó: "Một người một cái, bình an khỏe mạnh."
Ngọc phật lớn hơn bàn tay một chút, xem như là vật trang trí.

Cô Phùng nhẹ nhàng than một tiếng, bỏ ngọc phật trở lại, đậy nắp, quay đầu qua, đối diện ánh mắt của Tề Ngôn: "Hiện tại nói một chút cho cô nghe đi, lúc trước vì sao hai đứa ly hôn?"
Tề Ngôn nghĩ tới lần này lại đây cô giáo sẽ giáp mặt hỏi cô vấn đề này, nhưng cho dù là như thế, cô vẫn không có chuẩn bị tốt nên muốn nói cái gì.

Tề Ngôn chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ vẫn là câu nói kia: "Dạ không thích hợp."
Cô Phùng lộ ra nét mặt bất đắc dĩ: "Con đừng gạt cô."
Tề Ngôn rũ mắt không nói lời nào.

Cô Phùng hỏi cô: "Là Kiến Sơ đòi ly hôn đi."
Tề Ngôn gật đầu: "Dạ."
Cô Phùng thử: "Cãi nhau sao?"
Tề Ngôn lắc đầu: "Dạ không có."
Cô nghĩ nghĩ, nói câu: "Là con sai, con làm không tốt, không thể làm một người vợ tốt, cho chị ấy thêm phiền toái."
Giống như lâm vào một chuyện cũ không thể chịu nổi, sắc mặt Tề Ngôn trở nên phức tạp, cô thoạt nhìn có rất nhiều lời muốn nói, cô Phùng không hề mở miệng, lẳng lặng chờ.

Không biết qua vài phút, Tề Ngôn nhìn chằm chằm hộp trên bàn thật lâu, mới nói: "Con không xứng với chị ấy."

Cô Phùng nhíu nhíu mày, cô không nghĩ tới Tề Ngôn trầm mặc lâu như vậy, lại nói một câu như thế.

Cô Phùng hỏi: "Sao con lại nghĩ như vậy?"
Bác sĩ tâm lý cũng hỏi qua Tề Ngôn, từ đâu mà cô phát ra suy nghĩ này?
Tề Ngôn đến từ gia đình đơn thân, từ nhỏ cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau cùng nhau lớn lên, trải qua một cuộc sống bình thường, thân thể mẹ cô không tốt, khi Tề Ngôn học đại học năm một bị bệnh nặng qua đời, đến tận đây, trong nhà chỉ còn một mình Tề Ngôn.

Học đại học, thành tích của Tề Ngôn nổi bật, nhận được nhiều khích lệ, có rất nhiều bạn bè thầy cô thích cô, còn đạt được một ít thành tựu, tất cả những thứ này cộng lại, thắp sáng lên sinh mệnh của Tề Ngôn, khiến cô không cảm thấy mình quá kém cỏi, làm cho cô cảm thấy mình cũng có thể giống như bạn bè cùng lứa tuổi, có lẽ so với những người kia còn tốt hơn một chút, cô có thể trải qua một cuộc sống rất khá.

Cho nên sau đó cô gặp Thẩm Kiến Sơ, yêu Thẩm Kiến Sơ, cô mới dám theo đuổi.

Quá trình này rất thành công, cô đã được rất nhiều người trợ giúp, cuối cùng cũng như ý nguyện mà kết hôn với Thẩm Kiến Sơ.

Nhưng sau khi kết hôn, mọi thứ bắt đầu chậm rãi biến hóa.

Cô phát hiện cô cũng không phải học sinh xuất sắc gì, không biết bắt đầu từ ngày nào đó, cô không cầm nổi bút, mất đi cái gọi là linh cảm vẽ tranh trời sinh nhanh nhạy của mình.

Vì thế cô bị mất việc ở phòng tranh, chỉ ở trong nhà thả trôi bản thân, muốn tìm kiếm linh cảm lúc trước, lại phát hiện tranh cô vẽ không đáng một đồng, cô không có gì nữa.

Thẩm Kiến Sơ bận rộn công tác, cô bận phủ định chính mình.

Cô bắt đầu hoài nghi ý nghĩa tồn tại của mình, cô bắt đầu cảm thấy mình cái gì cũng không biết, bắt đầu tự hỏi vì sao người ưu tú như Thẩm Kiến Sơ lại có thể kết hôn với người như cô.

Sau lại giống như cô suy nghĩ cẩn thận, Thẩm Kiến Sơ chưa từng nói thích cô, mà lúc trước Thẩm Kiến Sơ cái gọi là đáp lại, có lẽ chẳng qua là vì cảm thấy cô thích hợp, cũng bởi vì cô Phùng cảm thấy hai người thích hợp.

Thẩm Kiến Sơ tới tuổi, yêu cầu tìm một người thích hợp làm bạn cả đời.

Tề Ngôn thật may mắn, ngồi trên vị trí này.

Cho dù Tề Ngôn đã quên rất nhiều, nhưng cô vẫn có ấn tượng mơ hồ, giai đoạn sau hôn nhân, cô dính Thẩm Kiến Sơ quá mức, mặc kệ Thẩm Kiến Sơ đi công tác hay ra ngoài, cô đều muốn đi theo, ban đêm lại thường thường thích khóc, Thẩm Kiến Sơ bận rộn như vậy, còn muốn bớt thời giờ trấn an cảm xúc của cô, thậm chí phải về đáp lại yêu cầu cầu hoan không đâu vào đâu của cô.

Cô sợ Thẩm Kiến Sơ không cần cô, sợ Thẩm Kiến Sơ yêu người khác, sinh hoạt của cô dần dần cũng chỉ có Thẩm Kiến Sơ.

"Cô Phùng," Tề Ngôn giống như không quá nguyện ý nói chuyện này, cô cười cười: "Con gái của cô rất ưu tú."
Cô Phùng như cũ nhíu mày nhìn Tề Ngôn: "Con cũng rất ưu tú."
Tề Ngôn cười cười, lại không nói gì.


Cô Phùng không thể tiếp tục đề tài này, bà tự biết hỏi không ra được gì, đơn giản không hỏi nữa.

Cuối cùng Tề Ngôn không muốn ngọc phật, cô Phùng cũng không hề miễn cưỡng.

Cô Phùng không còn lý do giữ Tề Ngôn ở lại trong nhà, bà uống rượu xong cũng choáng váng, Tề Ngôn nói lời tạm biệt, bà cũng chỉ có thể để Tề Ngôn rời đi.

Trước khi rời đi, Tề Ngôn nói sẽ thường liên hệ với cô Phùng, cũng nói cô Phùng có chuyện gì gọi điện thoại cho cô.

Cô Phùng vui mừng nói tốt.

Từ trong nhà cô Phùng đi về, Tề Ngôn lập tức gọi điện thoại cho Tuệ Tuệ.

Điện thoại nháy mắt được nhận, Tề Ngôn liền nghe Tuệ Tuệ ở bên kia điện thoại nói câu: "Tới, meo một tiếng với dì Tề Ngôn đi."
Tiểu Quyền Đầu: "Meow..."
Tâm tình Tề Ngôn lập tức tốt lên: "Cậu không đi làm à?"
"Hôm nay chủ nhật." Tuệ Tuệ trả lời xong hỏi cô: "Từ nhà cô giáo về rồi à?"
Tề Ngôn: "Ừm."
Tuệ Tuệ: "Tới nhà mình không, Tiểu Quyền Đầu gần đây béo lên thật nhiều."
Tề Ngôn: "Được nha."
Tề Ngôn cho rằng Tuệ Tuệ sẽ ở trong điện thoại mắng cô, nhưng mà nghe giọng nói giống như còn được, cũng không biết lát tới hiện trường có thể bị mắng hay không.

Tuệ Tuệ là người nghe chuyện xưa của Tề Ngôn với Thẩm Kiến Sơ nhiều nhất, Tề Ngôn lần đầu tiên thấy mặt Thẩm Kiến Sơ, Tề Ngôn liền nói cho Tuệ Tuệ nghe con gái cô giáo rất có khí chất rất xinh đẹp.

Một năm sau Tề Ngôn ngồi trên xe Thẩm Kiến Sơ, Tề Ngôn cũng nói cho Tuệ Tuệ.

Lại một năm sau, Tề Ngôn lần nữa gặp được Thẩm Kiến Sơ ở nhà cô giáo, cô cũng nói cho Tuệ Tuệ.

Tuệ Tuệ chứng kiến đoạn cảm tình này bắt đầu lẫn kết thúc.

Kỳ thật Tề Ngôn vẫn là cảm thấy Thẩm Kiến Sơ rất tốt, đến bây giờ cũng vẫn cảm thấy Thẩm Kiến Sơ lúc trước ly hôn với cô là do cô tự tìm, nhưng Tuệ Tuệ cũng không cho rằng như vậy.

Lúc trước bởi vì Tề Ngôn thích Thẩm Kiến Sơ, Tuệ Tuệ cũng thích Thẩm Kiến Sơ, sau đó bởi vì Thẩm Kiến Sơ ly hôn với cô, Tuệ Tuệ trở nên chán ghét Thẩm Kiến Sơ.

Lúc trước Tề Ngôn tính toán theo đuổi Thẩm Kiến Sơ, chủ ý đầu tiên chính là Tuệ Tuệ đưa ra, cô ấy bảo Tề Ngôn đến chỗ cô Phùng lấy WeChat của Thẩm Kiến Sơ, còn nói tất cả tình yêu đều bắt đầu từ nói chuyện phiếm, Thẩm Kiến Sơ bận như vậy, cô add WeChat là tương đương với bắt đầu có tình yêu.


Tề Ngôn thật sự đi làm như vậy, nhưng bởi vì chưa từng muốn đi xin WeChat của người khác, ngày đó cô ấp úng tìm từ rất không thích hợp.

Cô giáo hỏi cô vì sao muốn WeChat của Kiến Sơ, cô trả lời như ông nói gà bà nói vịt.

Cô giáo hỏi cô có phải yêu cầu Kiến Sơ hỗ trợ cái gì hay không, cô nói không có, không có gì muốn cô ấy hỗ trợ.

Cô giáo lại hỏi thêm mấy vấn đề, Tề Ngôn đều trả lời không xong, trả lời mỗi vấn đề, cô đều cảm thấy đáp án của mình là 0 điểm.

Chuyện cô thích Thẩm Kiến Sơ không để cho Thẩm Kiến Sơ biết, nhưng thật ra lại khiến cô giáo phát hiện.

Mấy vấn đề, Tề Ngôn liền lộ ra dấu vết.

Quá ngốc.

Cô Phùng hỏi cô: "Con thích Kiến Sơ à?"
Mặt Tề Ngôn lập tức đỏ lên, cô nắm di động ah vài tiếng, cắn răng thừa nhận: "Dạ."
Cô Phùng cười thực vui vẻ: "Ai nha thật tốt, lập tức phải trở thành người một nhà."
Cô giáo nói thật giống như ngày mai Tề Ngôn với Thẩm Kiến Sơ sẽ kết hôn vậy, Tề Ngôn càng thẹn thùng.

Nhưng mà ngày đó cô giáo chưa cho Tề Ngôn weChat của Thẩm Kiến Sơ, bà nói "Thẩm Kiến Sơ buổi tối sẽ về nhà ăn cơm, con cũng ở lại, con tự đi hỏi đi".

Bởi vì xảy ra phát triển bất thình lình, Tề Ngôn thấp thỏm một buổi chiều, ở trong phòng khách cùng Tuệ Tuệ lên kế hoạch thật lâu, suy nghĩ một lần về cuộc đối thoại có khả năng xảy ra với Thẩm Kiến Sơ.

Thẩm Kiến Sơ cho rồi cô muốn nói như thế nào.

Thẩm Kiến Sơ nếu từ chối cô phải làm sao bây giờ.

Thẩm Kiến Sơ cho rồi cô nên thể hiện vui vẻ một cách rụt rè thế nào.

Thẩm Kiến Sơ nếu từ chối cô làm sao xin lại đây.

Ngày đó sau khi cơm nước xong, cô Phùng cố tình ở trong phòng bếp, phòng khách cũng chỉ có một mình Thẩm Kiến Sơ, cô Phùng xúi giục Tề Ngôn chạy nhanh qua đi.

Tề Ngôn lấy hết can đảm đi, nắm chặt di động trong tay.

Càng đến gần Thẩm Kiến Sơ, cô càng khẩn trương, bước đi càng ngày càng nặng nề.

Trong phòng khách mở TV, nhưng tiếng TV rất nhỏ, nhỏ đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của Tề Ngôn.

Tề Ngôn thật cẩn thận đi qua, thật cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kiến Sơ, cách một người khoảng cách gọi cô ấy.


"Thẩm Kiến Sơ."
Cô gọi tên, cảm thấy không đủ, lại thêm từ: "Chị."
Thẩm Kiến Sơ không có phản ứng.

Tề Ngôn cảm thấy chắc là giọng của mình quá nhỏ, cô nhỏ giọng khụ khụ, lại kêu: "Chị Kiến Sơ."
Thẩm Kiến Sơ lúc này mới quay đầu lại nhìn cô, rồi sau đó hỏi: "Làm sao vậy?"
Tề Ngôn: "Em......"
"Em chờ một lát."
Thẩm Kiến Sơ đánh gãy lời nói của cô, chạm vào di động, Tề Ngôn nhìn thấy cô ấy bấm dừng một đoạn âm thanh.

Tề Ngôn nhìn trên lỗ tai Thẩm Kiến Sơ đeo tai nghe, lúc này mới ý thức được cái gì, hơn nữa bởi vì quấy rầy Thẩm Kiến Sơ mà có chút ngượng ngùng.

Thẩm Kiến Sơ lại hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Tề Ngôn khẩn trương khiến giọng nói phát run, người cũng nóng lên: "Em có thể add WeChat của chị không?"
Đối với câu hỏi này, Tề Ngôn lén cùng Tuệ Tuệ nghiên cứu thật lâu, cuối cùng trong số "Em có thể hay không được add WeChat của chị?", "Có thể cho em WeChat của chị được không?" "Cho em add WeChat của chị được không?" "Em có thể add WeChat của chị không?" vài câu hỏi chuyện này, hai người chọn một cái cảm thấy thỏa đáng nhất.

Tề Ngôn ngừng thở.

Thẩm Kiến Sơ không có thể hiển, nghe xong lời nói của cô sau đó trực tiếp click mở di động, click mở WeChat, click mở mã QR.

Tề Ngôn vội vàng cầm lấy di động, động tác thực nhanh, như là sợ Thẩm Kiến Sơ vào giây tiếp theo sẽ hối hận, nhanh chóng quét mã QR của cô ấy.

Tề Ngôn: "Dạ được rồi."
Thẩm Kiến Sơ cúi đầu bấm chấp nhận cô, cũng nói: "Được rồi."
Tề Ngôn cất điện thoại vào, không quấy rầy Thẩm Kiến Sơ: "Cảm ơn, em không có việc gì, chị làm việc đi."
Thẩm Kiến Sơ quả nhiên lại tiếp tục nghe đoạn âm thanh kia.

Tình huống so với tưởng tượng đều không giống nhau, Thẩm Kiến Sơ sảng khoái như vậy cô không có đoán được, Thẩm Kiến Sơ đang bận rộn việc của mình Tề Ngôn cũng không có đoán trước được.

Mà kế hoạch của hai người, ngoại trừ câu muốn xin WeChat kia, còn lại Tề Ngôn cũng không có nói câu nào.

Nhưng mà Tề Ngôn vẫn rất vui vẻ.

Sau khi có được WeChat cô lập tức trở về phòng, đóng cửa lại gọi điện thoại cho Tuệ Tuệ, cũng thuận tay bế em thú bông nhỏ đặt ở trên ghế lên.

"Thế nào?" Tuệ Tuệ nhận điện thoại hỏi.

Tề Ngôn ôm thú bông ở trong phòng dạo qua một vòng, tiếp theo ngã xuống trên giường: "Có được rồi!"
Thật vui vẻ nha..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui