Mặt Trời Của Tiểu Bảo Bối
Qua thêm một tuần nữa, sau khi chuẩn bị tất cả mọi mặt về cách bố trí tiệm, rồi lại nhờ thêm chiến dịch quảng bá của hai trai cuối cùng tiệm bánh Gấu Con cũng được khai trương.
Cách cửa tiện được trang trí một hình gấu con ôm cái bánh mì nhỏ nhỏ, trên bao bì cũng in hình gấu con.
Hơn hết Cố Long còn cho Tiểu Bảo Bối mang cài tóc hình tai gấu khiến cậu đáng yêu bội phần, đây cũng chính là hình ảnh chủ chốt của tiệm.
Cố Long đã dậy từ sớm vừa làm bánh vừa nướng bánh, tuy có chút vất vả nhưng thật sự rất vui.
Ngày khai trương đầu tiên, vì có khuyến mãi mua hai tặng một nên lượng khách đến mua rất đông.
Nhưng những người đến mua là của công ty lớn của nhà họ Tiểu.
Không hiểu anh cả và anh hai đã ban phát lệnh gì mà chỉ trong một buổi sáng, nhân viên của công ty đã đến càn quét hết gần nửa số bánh.
Cố Long phải liên tục tính tiền, bận rộn đến tối tăm mặt mũi.
Tiểu Bảo Bối cũng rất hiểu chuyện, giúp khách hàng chọn bánh, còn cẩn thận cho những cái bánh đóng hộp bỏ vào bao.
Cả một buổi sáng hôm ấy Tiểu thiếu gia Bảo Bối liền hiểu thế nào là mệt đến không xong rồi.
Đến gần buổi trưa, bánh cũng gần hết.
Cố Long một mình làm không kịp cho nên thầm nghĩ hôm nay bán hết số bánh này thì nghĩ sớm vậy, Tiểu Bảo Bối xem chừng cũng đã mệt rồi.
Ding dong!
Chuông cửa tiệm lại một lần vang lên, Cố Long cùng Tiểu Bảo Bối vừa xoay người thì cậu vui mừng kêu lên.
"Anh cả, anh hai...Anh Anh"
Tiểu Bảo Bối chạy nhào đến ôm anh cả, Tiểu Chính Lâm vừa thấy em trai liền cười hiền lành hỏi.
"Sao nào? Cửa tiệm làm ăn thuận lợi chứ?"
Tiểu Bảo Bối gật đầu, đưa bàn tay ra đếm đến mười vài lần rồi nói.
"Hôm nay có rất nhiều khách đến, đều là người của công ty.
Bánh cũng được mọi người mua gần hết rồi"
Tiểu Chính Vũ nghiêng đầu sang một bên nhịn cười thầm nghĩ khách đông cũng đúng thôi, mới hôm qua chủ tịch Lâm có dặn dò nếu người công ty đến mua bánh vượt số lượng hai mươi người thì tháng này sẽ không có tăng ca.
Nhân viên nghe như vậy mừng đến phát điên đi được.
Tiểu Bảo Bối đeo tai gấu, mặc bộ đồ màu trắng, mặt đáng yêu đến độ búng ra sữa.
Tiểu Chính Lâm cùng Tiểu Chính Vũ nhịn không được bắt đầu lấy điện thoại ra điên cuồng chụp hình em trai.
Cố Tinh Anh chạy đến gần Cố Long hỏi.
"Hôm nay thế nào hả anh trai?"
Cố Long gật đầu, xem chừng rất vui đáp.
"Ngày đầu bán có vẻ rất thuận lợi.
Nếu cửa tiệm cứ đông như vậy thì có lẽ anh sẽ thuê thêm nhân viên"
Cố Tinh Anh đưa đến trước mặt anh trai một hộp sữa, ngoan ngoãn nói.
"Anh! Vất vả rồi, uống chút sữa đi"
Cố Long nhận lấy hộp sữa, mỉm cười đáp.
"Em nghĩ anh là Tiểu Bảo Bối sao? Nhưng mà em làm sao mà đi chung với anh trai của Bảo Bối vậy"
Cố Tinh Anh đỏ mặt, ánh mắt lảng tránh sang một bên giả vở nhìn đi chỗ khác rồi đáp.
"Chỉ là tình cờ bước vào chung thôi"
Nếu như đã anh hai biết được chuyện hôm nay cậu đến công ty Chính Lâm để đợi người ta đưa đến tiệm bánh thì chắc chắn anh trai cậu sẽ không để yên mất.
Buổi trưa, tiệm bánh cũng không còn đông lắm.
Mọi người tụ họp với nhau nói chuyện một cách vui vẻ, Tiểu Bảo Bối hết bám víu người này đến đòi người kia ôm.
Không khí trong cửa tiệm một chút căng thẳng cũng không hề có.
Bỗng nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.
Một giọng nói mang theo sự cợt nhả phát ra.
"Tiệm vẫn còn bán chứ?"
Cố Long quay đầu lại nhìn kẻ kia liền nhíu mày mắng hai chữ "Thằng Khốn"
Tiểu Chính Lâm nhìn người kia thì lại mỉm cười, giới thiệu với Tiểu Chính Vũ và Tiểu Bảo Bối.
"Tiểu Chính Vũ thì có lẽ đã biết người này rồi, nhưng Tiểu Bảo Bối thì chưa.
Giới thiếu một chút, đây là Tôn Đặng Dương là cổ đổng mới của công ty mình.
Vừa nghe tin Bảo Bối mở tiệm bánh nên Đặng Dương đã cất công đến đây đó, em mau ra chào hỏi một chút đi"
Tiểu Bảo Bối vừa nhìn nam nhận mặc quần jean, mang đôi giày boot cùng áo phông hàng hiệu này liền mỉm cười kêu lên.
"A! Anh trai tốt"
Tôn Đặng Dương mỉm cười đi vào, vừa mới tiến đến gần Bảo Bối một chút thì Cố Long đã đi đến giữ chặt Tiểu Bảo Bối trong lòng hỏi.
"Thằng khốn! Cậu đến đây có việc gì?"
Tôn Đặng Dương có vẻ không quan tâm đến Cố Long cho lắm, y vừa nhìn thấy Tiểu Bảo Bối đầu đeo cài con gấu liền cười như hoa nở, trong túi rút ra một phong bì đỏ dày sấp tặng cho Bảo Bối nói.
"Ai u! Bảo Bối đáng yêu quá.
Nào nào lại đây! Anh trai tốt lì xì cho em nhân ngày khai trương"
"Mẹ nó thằng khốn! Ai cho cậu động vào em ấy"
Cố Long tức đến nổ phổi, người kia lại dáng vẻ nhàn nhả đáp.
"Này! Này! Ngày khai trương mà nóng tính với khách thì không tốt đâu nha.
Ông chủ này chẳng biết điều gì cả, chỉ có Bảo Bối là đáng yêu thôi.
"Mẹ nó! Cậu nói ai không biết điều"
"Tôi nói cậu đó"
"Loại khách như cậu tôi không cần!"
"Tôi cần cậu bán cho tôi chắc, mau cút ra để Bảo Bối bán bánh cho tôi"
Cố Long ôm Tiểu Bảo Bối vào lòng, xem Tôn Đặng Dương là tình địch mà chỉ chỉ trỏ trỏ mắng chửi.
Tôn Đặng Dương cũng không vừa, y xắn tay áo lên cãi tay đôi với người kia.
Tiểu Bảo Bối thuận tay vớ lấy cái bánh socola ở bên cạnh vừa ăn bánh vừa chờ hai người kia cãi nhau xong.
Anh em nhà họ Tiểu cùng Cố Tinh Anh đứng sát nhau, ba người cùng nhấp một ngụm trà nghĩ.
"Chà xem ra là có quen biết từ trước, hơn nữa tình cảm rất tốt đi?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...