Kì kèo một hồi, cuối cùng Cố Long cũng hẹn được gặp Bảo Bối vào lúc sáu giờ tối hôm nay.
Hắn hỏi cậu muốn đi đâu? Bảo Bối lại nói đi đâu cũng được.
Cố Long ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng là tự quyết định đưa Bảo Bối đi ăn tối, đi mua sắm rồi mang cậu đi ngắm biển.
Tiểu Bảo Bối từ trước đến nay rất ngoan, dù cho Cố Long muốn mang cậu đi đâu cậu cũng sẽ không phản đối.
Cố Long miệng cảm ơn rối rít rồi mới thả Bảo Bối vào trong nhà.
Tiểu Bảo Bối vừa bước vào phòng khách đã nghe thấy mùi thơm của bánh rán.
Cậu nhanh chóng chạy vào bếp, chỉ thấy anh Từ Khánh đang hì hục khuấy bột nướng bánh.
Cái bánh nào đã chín rồi thì anh sẽ gắp ra, sau đó phết một ít mật ong lên mặt bánh.
Anh hai ngồi trên bàn, dường như bị cơn buồn ngủ đeo bám vào người không dứt ra được.
Tay phải anh cầm cái nĩa vẫn còn cắm một miếng bánh ở trên, tay trái đặt trên bàn.
Hai mắt díu lại, đầu liên tục gục xuống như thể đang ngủ gật vậy.
Từ Khánh mặt tạp dề quay sang nhìn thấy tên chồng vừa ăn vừa ngủ hệt như một đứa con nít thì mỉm cười quở trách.
"Này chó bự! Đã dặn anh ăn xong rồi ngủ, làm cái gì mà vừa ăn vừa ngủ thế? Có ăn nổi nữa không? Không ăn nữa thì về phòng ngủ đi"
Tiểu Chính Vũ chỉ đợi có mỗi câu này, anh hai như nhận được sự ân xá mà mệt mỏi đứng dậy.
Vừa nhìn thấy Bảo Bối cũng chỉ xoa đầu một cái rồi ngáp dài trở về phòng ngủ.
Phòng bếp chỉ còn lại Từ Khánh và Bảo Bối.
Từ Khánh vừa thấy Bảo Bối về liền mỉm cười hỏi.
"Hôm nay anh bận nên không đón em được, Cố Long đón em có khiến em khó chịu không? Lần sau anh Khánh đón em nhé?"
Vừa lúc nãy Cố Long đón cậu thật ra cũng không làm gì quá đáng.
Ngoại trừ hù doạ cậu một chút thôi, nhưng thật ra Bảo Bối nghĩ là mình lời to rồi.
Vì còn lấy được bộ sưu tập Meo Meo hàng limited kia mà...
Tiểu Bảo Bối lắc đầu thành thật đáp.
"Không sao, anh Long không làm gì cả!"
Từ Khánh mỉm cười nhéo má của Bảo Bối, ân cần hỏi.
"Đói bụng không? Ăn bánh rán mật ong nhé, để anh nướng lại cho em có được không?"
Tiểu Bảo Bối lắc đầu, hai má cậu ngượng ngùng lén lút nhìn Từ Khánh.
Còn làm ra vẻ ấp úng nói.
"Em...em không nói, anh Khánh...!anh có thể giúp Tiểu Bảo Bối chọn một bồ đồ thật đẹp để tối nay đi chơi có được không?"
Từ Khánh bỗng nhiên tắt nụ cười, ánh mắt nghi hoặc nhìn từ trên xuống dưới Bảo Bối một lượt rồi hỏi.
"Bé ngốc! Em đi chơi với ai mà cần mặc đồ đẹp? Đi hẹn hò sao?"
Tiểu Bảo Bối ngốc xua tay, sợ Từ Khánh mách lại với anh cả.
Đưa một ngón tay lên miệng làm dấu Từ Khánh phải giữ bí mật, cậu còn lén lút nhìn xung quanh rồi kéo Từ Khánh vào góc bếp rồi thủ thỉ.
"Anh Khánh, em nói anh nghe cái này.
Anh đừng nói lại anh cả nha"
Từ Khánh nghiêng đầu cười nhẹ đáp.
"Anh hứa mà, sao thế, hôm nay còn có bí mật?"
Tiểu Bảo Bối mặt đỏ bừng đáp.
"Anh Cố Long muốn cùng em đi chơi tối nay.
Anh ấy hứa chỉ gặp mặt lần cuối này thôi, sau này anh ấy sẽ không xuất hiện nữa.
Em...em chỉ gặp Cố Long lần cuối thôi, anh đừng kể lại anh cả nha..."
Từ Khánh bây giờ mới hiểu ra vì sao Bảo Bối lại cứ lén lút như ăn trộm, hoá ra là có hẹn với Cố Long.
Hơn nữa là bé con lén lút đi gặp chồng cũ sợ anh cả giận nên muốn giấu diếm đây mà.
Từ Khánh trong lòng thầm khen Cố Long đánh nhanh thắng nhanh, mới đưa đón người ta mà buổi tối đã hẹn hò.
Nhưng Từ Khánh làm gì dễ dàng để Cố Long chiếm lợi thế, anh nhìn bé ngốc nói.
"Được rồi, anh sẽ giúp em phối áo quần nhé? Nhưng trước hết em cần phải tắm rửa thật sạch sẽ.
À đúng rồi, buổi tối đi chơi với Cố Long em cũng phải cẩn thận.
Nếu như hắn dám ôm em, hay hôn em thì em cứ nhắm ngay hạ bộ của Cố Long mà đá một cái nhé? Có được không? Mình phải tự bảo vệ bản thân"
Tiểu Bảo Bối ngốc nghếch nghe theo từng lời dặn của Từ Khánh, còn ngây thơ ghi âm lại lời Từ Khánh nói.
Buổi tối đi chơi với Cố Long không ngờ còn áp dụng thật.
Từ Khánh thúc giục Tiểu Bảo Bối mau mau đi tắm, trong lòng hả hê miệng lẩm bẩm.
"Cố Long, anh phải biết tay ông.
Dám để chồng ông vì kí hợp đồng thoả thuận với công ty anh mà thức trắng mấy đêm không ngủ, bây giờ có bị Tiểu Bảo Bối đá vào hạ bộ thì xem như nghiệp báo của anh đi! Hứ"
Nói đoạn anh rút điện thoại từ trong túi ra, bán đứng Tiểu Bảo Bối gửi vào tin nhắn nhóm của gia đình một thông báo.
"Xin Thông Báo cho toàn thể gia đình sống chung dưới mái nhà họ Tiểu biết rằng tối nay Tiểu Bảo Bối sẽ đi hẹn hò, đối tượng hẹn hò là chồng cũ của em ấy- Cố Long.
Tôi yêu cầu ai xem được tin nhắn này thì ủng hộ ít tiền cho em út có một cuộc hẹn vui vẻ.
Người trung gian nhận tiền sẽ là tôi, buổi tối tôi sẽ tận tay đưa tiền cho Bảo Bối trước khi em ấy đi hẹn hò!"
Tin nhắn vừa gửi đi đã tập hợp được người nhà xem tin nhắn.
Người đầu tiên ủng hộ tiền cho Bảo Bối là Cố Tinh Anh cùng với biệt danh được đặt trong nhóm.
Hôm nay Tinh Anh không chạy deadline đã chuyển Xxx tiền vào tài khoản của bạn kèm lời nhắn:
- Bảo Bối đi chơi vui vẻ nhé ^^.
Rể tương lai nhà họ Tiểu đã chuyển xxx tiền vào tài khoản của bạn kèm lời nhắn.
-Chúc ba nhỏ hẹn hò vui vẻ, Lục Khiết đã cứ để con lo! Gia đình ta mãi keo.
Anh cả hôm nay không nổi cáu đã chuyển xxx tiền vào tài khoản của bạn kèm lời nhắn.
- Nhớ thuê thêm hai con chó săn đi theo, tiện thể cắn chết Cố Long! Cảm ơn.
Từ Khánh nhìn số tiền lần lượt chuyển vào tài khoản của mình thì trong lòng bật cười, đúng lúc anh định chuyển tiền vào tài khoản của Bảo Bối thì tin nhắn gia đình lại gửi đến, là anh cả hỏi thăm.
"Thằng hai đi đâu rồi? Sao không ủng hộ cho em út?"
Lời vừa dứt đã thấy một thông báo chuyển tiền đến tài khoản Từ Khánh.
Chó bự đã chuyển xxxxxxx tiền vào tài khoản của bạn kèm lời nhắn: Xiwjghtjalx...
Ngay lập tức, tin nhắn trong nhóm gia đình bùng nổ.
Cố Tinh Anh: Wow, thật không ngờ anh Vũ lại hào phóng đến vậy.
Chỉ một buổi hẹn hò mà chuyển số tiền có thể mua được hai con xe ô tô sao?
Tôn Đặng Dương: Cậu hai mãi đỉnh, sau này tôi và Lục Khiết đám cưới nhớ cho tôi nhiều nhiều vậy nhé.
Mãi là anh em.
Tiểu Chính Lâm: Yêu thương em trai thế là tốt, nhưng mà chỉ một buổi hẹn hò thôi mà.
Có cần cho nhiều vậy không? Hay là em tham nhũng của công ty nên muốn rửa tiền vậy?
Tin nhắn nhóm được một thể bùng nổ, chỉ có một mình Từ Khánh là mặt đen như đít nồi nhìn vào điện thoại một hồi rồi gào ầm lên.
"Mẹ nó cái tên chó bự đó, vừa ngủ mớ vừa nhắm mắt chuyển tiền nữa rồi! Tiểu Chính Vũ, anh chết với tôi.
Lần này tôi nhất định sẽ đánh chết anh"
Vừa nói, Từ Khánh vừa cầm theo cái vá múc cơm hung dữ đi lên lầu.
Sau đó, âm thanh la oai oái của anh hai vang lên.
Tiểu Bảo Bối ở phòng bên cạnh cũng không thể nghe thấy, trong miệng cậu ngâm nga một bài hát về chú vịt con.
Hai tay cẩn thận đặt bộ sưu tập Meo Meo vào tủ kính, sau đó vui vẻ đi tắm.
Mặc kể anh hai của mình bị vợ đánh cho tỉnh cả ngủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...