Mặt Trời Của Riêng Anh


Hạ Khang Dụ quả thật không lừa Hi Văn.

Kể từ lúc ở biệt thự của Hạ Gia tới khi về lại biệt thự của hắn thì quả thật Hạ Khang Dụ không hề làm gì cả.
Ban ngày thì hắn cùng cô đi làm, buổi chiều còn cùng cô chăm sóc cha mẹ ở viện, tới đêm về thì cùng nhau ăn cơm sau đó thì ôm Hi Văn ngủ, ngày qua ngày như thế khiến Hi Văn cũng tạo thành thói quen
Hôm nay Hi Văn đi tới công ty như thường lệ.

Hi Văn dù là vợ của chủ tịch, người đứng đầu một tập đoàn lớn nhưng cô không vì thế mà ỷ lại.

Cô biết những gì mình có bây giờ chỉ là một giấc mơ, không biết lúc nào sẽ tỉnh dậy.

Vậy nên cô muốn dựa vào bản thân cố gắng làm việc, nổ lực dành dụm được một ít tiền dù sau này có ly hôn với hắn ít nhất cô cũng có tiền để lo cho ba mẹ của mình
Vậy nên Hi Văn thường đến công ty từ sớm để xem lại các hợp đồng hồ sơ thật kĩ rồi mới đưa cho chủ tịch ký
Đúng lúc Hi Văn đang chăm chú thống kê số liệu của tập đoàn thì Hạ Khang Dụ bước vào.
Hắn vẫn như mọi ngày, mặc một bộ vest đen lịch lãm kích cỡ vì được đo đạc và thiết kế riêng nên tôn lên vóc dáng hoàn hảo của hắn.

Đôi chân thon dài, bờ vai rộng tựa thái bình dương.

Phải nói so sánh Hạ Khang Dụ với người mẫu nam thì hắn còn đẹp hơn.


Từ gương mặt góc cạnh đôi mắt một mí hơi xếch toát lên vẻ lạnh lùng, đầy kiêu ngạo và gương mặt không góc chết cho đến thân hình hoàn mỹ của mình.

Hắn cứ như một vị vua cao cao tại thượng, phong thái đỉnh đạc, ổn định
Hạ Khang Dụ đẹp trai ngời ngời là thế nhưng Hi Văn nhà ta làm gì để ý tới.

Từ lúc hắn bước vào phòng tới giờ cô chẳng thèm liếc lấy một cái mà chỉ chăm chăm vào mấy tờ giấy chi chít số liệu
Thái độ của cô quả thật làm cho ai đó bị vợ bơ có chút không vui, hắn cau mày tay nhịp nhịp gõ bàn
Lúc này Hi Văn mới nhìn lên, cô vẫn lịch sự cuối chào hắn
" Chào chủ tịch Hạ!" Sau đó lại tiếp tập trung vào công việc của mình
Vốn dĩ hắn muốn cùng cô đi làm nhưng Đào Hi Văn nhất quyết không chịu.

Đòi tự mình đi còn vạch rõ ranh giới với hắn
" Ở chỗ làm tôi là thư ký còn anh là chủ tịch.

Chúng ta là quan hệ cấp trên và cấp dưới đề nghị anh công tư phân minh, không làm gì đi quá giới hạn..." Hạ Khang Dụ nhớ lại lời của Hi Văn mấy ngày trước
Càng nghĩ ánh mắt hắn thâm trầm hẵn đi
Được lắm hết tạo ranh giới bây giờ còn lơ tôi.

Xem tôi trừng trị em thế nào
Nghĩ rồi hắn dứt khoát đi tới chỗ bàn làm việc của Hi Văn, không nói không rằng Hạ Khang Dụ kéo cô đứng dậy rồi nhấc bổng cô ngồi lên bàn làm việc khiến Hi Văn lúc nãy đang chăm chú vào giấy tờ vẫn còn ngơ ngác nhìn hắn
Một lúc sau, Hi Văn mới định thần lại thì mới biết bản thân đang bị vây hãm trong vòng tay của hắn
Đôi mắt của đẹp của cô cau lại, tỏ vẻ không vui
"Chủ tịch Hạ, đây là nơi làm việc xin anh tự trọng"
" Ồ, thư ký Đào đây là đang có ý gì? " Biết thừa ý trong câu nói của Hi Văn nhưng hắn vẫn cố tình hỏi để chọc tức cô còn dùng tay sờ soạng eo thon của cô gái
" Anh....!!!!" Hi Văn tức giận muốn cãi nhưng lại không nói được gì
Hạ Khang Dụ cười nhếch mép, sau đó mạnh mẽ đặt một nụ hôn lên môi cô gái đang ở trong vòng tay mình.

Hắn không ngừng ra sức hôn lấy đôi môi vừa mềm mại ngọt ngào này.
Cảm thấy cô gái trong lòng cứ khép chặt răng lại không cho hắn chui vào thì Hạ Khang Dụ liền bỉ ổi dùng cánh tay đang ôm eo cô rồi nhéo lại khiến cô đau đớn mà hét lên sau đó nhân cơ hội vào trong chiếm lấy tất cả sự ngọt ngào của cô.

Hắn không ngừng càng quét, môi lưỡi quấn quýt khiển cho Đào Hi Văn bủn rủn, thân thể bắt đầu mềm nhũn.

Mặt cô cũng nhăn lại vì không thể hít thở đều được.

Nụ hôn của hắn quá nóng bỏng, mạnh mẽ

" Lần sau còn bơ tôi thì em biết kết quả rồi đó" Hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ đang cố gắng hít thở sau màn hôn kích thích vừa rồi
"Còn nữa lúc hôn thì dùng mũi thở"
Đến chiều Hi Văn được tan ca sớm liền đến bệnh viện thăm cha mẹ mình.

Cô dùng khăn ấm lau người cho cha mẹ còn cắm cho hai người một bình hoa oải hương.

Hi Văn mong muốn cha mẹ dù cho có hôn mê nhưng vẫn có thể ngửi thấy được mùi hương dịu nhẹ mang lại cảm giác thoải mái này.

Cô mong ba mẹ mình mong chóng tỉnh dậy
Hi Văn ngồi giữa hai chiếc giường bệnh, cô nắm lấy tay hai người.

Khuôn mặt mỉm cười đau khổ
" Từ lúc cha mẹ nằm đây, Văn Văn ngày nào cũng bị một con chó cắn mãi không buông, con chó đó còn bắt nạt Văn Văn nữa.

Cha mẹ nhanh tỉnh lại đòi công bằng cho Văn Văn nha...."
Cô ngày nào cũng thế luôn tới bệnh viện chăm sóc và kể chuyện cho cha mẹ mình nghe.

Cô tin rằng một ngày không xa khi cha mẹ nghe được giọng nói của cô thì sẽ tỉnh lại
Tới 7 giờ tối, Hi Văn đắp chăn cẩn thận cho cha mẹ rồi cầm túi xách rời phòng bệnh.

Mỗi khi rời khỏi bệnh viện nếu không có Hạ Khang Dụ đi cùng, cô sẽ không bắt xe về nhà liền mà sẽ đi bộ một đoạn đường ngắm nhìn cảnh thành phố vừa tấp nập lại vừa cô đơn cũng như sắp xếp lại tâm trí của bản thân
Đi được một đoạn Hi Văn thấy được chiếc xe Rolls-Royce Sweptail quen thuộc màu đen.

Đó là xe của Hạ Khang Dụ
Bất ngờ hơn là hắn đang ở trên xe cùng với Mạn Nhu.


Bởi vì cửa kính của xe không đóng nên Hi Văn có thể thấy rõ cảnh tượng bên trong.

Đôi nam nữ đang ôm hôn nhau rất thân mật
Mạn Nhu vừa ngẩng đầu lên thì cũng thấy Hi Văn đang đứng ngoài cách không xa, ả ta cố tình ôm lấy cổ người đàn ông trước mặt sau đó hôn lên má rồi nũng nịu
" Anh Dụ hư làm Nhu Nhu đau quá!! Không biết đâu, Nhu Nhu bắt đền anh" giọng nói nũng nịu lại mang chút giận hờn tủi thân khiến cho người đàn ông nào nghe mà không mê chứ
" Được rồi, là lỗi của anh..."
Sau đó ả ta cười lên rồi ôm lấy người đàn ông, ả ta đưa mắt nhìn người bên ngoài rồi cười đắc thắng xen lẫn với mỉa mai và xem thường cô gái đứng ngoài cửa xe cách đó không xa
Hình ảnh đập vào mắt khiến cho Hi Văn dù không muốn thì cũng phải tin.

Quả nhiên Hạ Khang Dụ cưới cô chỉ để làm bức bình phong, cô quay lưng rời tầm mắt mình khỏi chiếc xe
" Hạ Khang Dụ quả nhiên là đồ khốn nạn..."
Vừa đi được vài bước Hi Văn liền không kiềm chế được mà để nước mắt rơi xuống.

Rõ ràng cô không hề thích hắn nhưng tại sao khi thấy hắn thân mật với người con gái khác cô lại đau lòng thế này, tim cô như bị nhiều con dao đâm thẳng vào thật sự rất khó chịu
Lúc này điện thoại trong túi reo lên là của Đinh Giai Kỳ, gọi đúng lúc lắm cô đang cần gải toả cảm giác khó chịu đau đớn trong lòng mình.

Vậy nên không đợi bên kia nói, Hi Văn đã đanh giọng " Kỳ Kỳ, chúng ta đi bar..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận