Trong bức ảnh thật sự còn có một người khác, là do trong mắt tôi chỉ có mình anh.
Cho nên, không phải Kiều Sinh kết nối liên tục mà là tôi hiểu lầm anh.
"Em xin lỗi."
Tôi sợ hãi cũng chân thành xin lỗi anh, thử rút tay lại thì bị anh nắm chặt hơn.
"Mấy ngày nay anh rất bận, cho nên không liên lạc với em."
"Tìm cho em một vị luật sư tốt, nếu phát huy tốt luật sư biện hộ đối diện có thể cử anh ta tiến vào."
"Em không phải là tội phạm gi///ết người, em là người nhát gan nhưng dũng cảm."
"Bé xinh đẹp đừng sợ, chỗ dựa của em ở đây."
Một câu cuối cùng, vẫn kiêu ngạo như vậy.
"Đừng cởi áo khoác ra, lần trước không kiềm chế, dấu hôn sau lưng em....khụ...vẫn chưa tan đâu."
9.
Anh vừa nói chuyện vừa ôm tôi vào lòng.
Tôi dựa vào ngực anh nghẹn ngào nói: "Kiều Sinh...."
Tin đồn thất thiệt không dừng lại, trong lòng tôi mãi mãi có khúc mắc.
Các tín đồ sẽ không đồng ý kéo vị thần minh của họ xuống vực thẩm.
Tôi sụt sịt nuốt nước mắt.
"Không xứng đáng."
Có lẽ Kiều Sinh chỉ là bởi vì lúc nhỏ gia đình bên bờ vực sụp đỗ đã được ba tôi đưa tay ra giúp đỡ, nên mới nhìn tôi bằng ánh mắt khác.
Hoặc có lẽ là bởi vì đã từng ở nhờ nhà của tôi 2 năm, tôi luôn có thể làm cho anh thoải mái nói cười.
Cho nên khi anh về nước ngay cái nhìn đầu tiên anh đã hỏi muốn yêu đương với anh không?
Từ trước đến nay tôi đều tự ti, trên người vẫn đang phải gánh một vụ kiện tụng chưa có kết quả.
Nhưng mà ngày hôm đó. Dưới bầu trời đầy sao, ánh mắt của anh đã thu hút tôi.
Hiếm có khi nào tôi bị sự tự tin đánh bại, trong lòng nói với mình, thật ra tôi xứng đáng.
Thật ra tôi đã thích Kiều Sinh rất nhiều năm, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Từ thiếu niên đẹp trai đầy nhiệt huyết đến nhân tài tài chính mới nổi thành thục thận trọng.
Nhưng mà ở bên nhau mấy tháng này, sự tự ti luôn chiếm ưu thế.
'Tôi rất xứng đáng' biến thành 'Thật ra tôi không xứng'.
Kiều Sinh cảm nhận được tôi đang vùng vẫy thì càng ôm tôi chặt hơn.
"Ngoan, đừng động, để anh trai ôm em."
Cằm anh dựa vào vai tôi, hơi thở phả vào cổ tôi.
Nhiệt độ nóng bỏng.
"A Sinh, chúng ta tách ra đi."
Giọng nói của tôi vô cùng run rẩy.
Anh cắn vào cổ tôi một cái, răng cắn vào làm tôi đau.
"Chiều em quen rồi, để em đừng nói loại lời như vậy em lại nói."
Nước mắt tôi trào ra, dù cố gắng như thế nào cũng không nhịn được.
"Anh đang....chơi đùa mà thôi, được không?"
Tôi cầu xin anh, bàn tay đang ôm eo tôi cứng đờ, sau đó cười nhẹ.
"Hử, chơi đùa?"
"Khương Khương, anh chơi vui lắm, em chơi nhiều năm như vậy."
Tôi:.....
Người này lại bắt đầu rồi.
Đang nói chuyện nghiêm túc thì lại rẻ đi đâu.
10.
"Kiều tiên sinh, em đang nói chuyện nghiêm túc."
Kiều Sinh cười càng rõ ràng hơn.
"Kiều tiên sinh?"
"Được, lúc em chịu khổ cũng nhớ gọi như vậy là được."
"Đến lúc đó không gọi anh trai đủ ngàn lần thì có khóc thế nào cũng vô dụng."
Anh lại lái xe rồi.
Khi nghe anh nói nước mắt tôi nói ngừng là ngừng, nhấc chân lên giẫm lên chân anh.
Kiều Sinh cũng không tức giận, lau nước mắt cho tôi.
"Khương Khương, cù trỏ hướng ra ngoài nha, em chỉ dám bắt nạt anh đúng không?"
Tôi trừng anh: "Anh có thể nói chuyện nghiêm túc được không?"
Kiều Sinh véo mặt tôi, hôn tôi sau đó nói: "Được."
"Tự ti lại mẫn cảm đúng không? Không thích nói chuyện không thích giải thích đúng không?"
"Anh không tự ti không mẫn cảm, anh chỉ cảm thấy không có em thì bầu trời sẽ sụp đổ."
"Anh rất thích nói chuyện, muốn nói cái gì thì mở miệng nói cho xong, anh nói không được sao, em nghe là được rồi."
Từng chữ từng câu, nắm lấy trái tim tôi.
Viền mắt tôi đỏ lên, Kiều Sinh lo lắng.
"Đừng khóc, trái tim nhỏ của anh trai, đau sắp xỉu rồi."
Nói không cảm động là giả, nhưng tôi mạnh miệng: "Loại lời này thật sến."
Kiều Sinh dừng lại bật cười.
Anh kéo tôi giở tính trẻ con: "Đến lúc dỗ anh rồi."
"Mấy ngày không gặp, thật là hành hạ người."
Tôi không mở miệng, anh không buông tay, muốn tôi dỗ dành anh.
Trương Dao đứng ở xa nhiều lần nhìn đồng hồ, vẻ mặt vội vàng.
Tôi thở dài, kéo tay anh rồi gọi anh.
"Anh trai."
Hai chữ này rõ ràng đã lấy lòng anh.
Anh mỉm cười kéo tôi.
"Để anh trai hôn em một cái nào?"
Tôi đẩy nhẹ anh, cự tuyệt yêu cầu lưu manh của anh, nhấc chân lên đi về phía Trương Dao.
Kiều Sinh đi phía sau tôi giọng nói hờn tủi.
"Anh trai dài, anh trai ngắn, anh trai muốn hôn một cái cũng không cho."
Tôi:.....
Bán bạn trai.
Bán bạn trai cợt nhã với giá rẻ.
11.
Kiều Sinh tìm luật sư thật sự số 1 số 2, tính chuyên nghiệp mạnh mẽ.
Nếu không phải Kiều Sinh nói thì với số tiền gửi ngân hàng của tôi thì tôi không đủ khả năng mời.
Tôi đã đưa thông tin liên lạc của luật sư ban đầu của tôi cho anh ta.
"Khương tiểu thư yên tâm, tất cả giao cho tôi."
Trong phòng, anh ta rót cho Trương Dao một ly nước.
Trương Dao khẽ nói cảm ơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...