Mất Trinh


Dương vật dưới thân bị ép chặt vào lớp vải, không có chút dấu hiệu yếu ớt nào, phần đỉnh bị trói buộc thậm chí còn tràn ra một ít chất nhầy, làm ướt một mảng nhỏ trên lớp quần.“Tiểu thư… Winley?”Thiếu nữ hưng trí, đến thì nhanh mà cũng đi cũng rất nhanh.Tựa như đang vuốt ve một con mèo—— một khắc trước còn đang lưu luyến bộ lông mượt mà cùng với cái bụng mềm mại của nó, sau một khắc đã cảm thấy mệt mỏi, không chịu vỗ nhẹ vào cái đuôi vểnh lên của nó nữa.Chưa kể Simon không phải là loài vật nhỏ kiêu ngạo và đáng yêu.

Hắn khổng lồ, nguy hiểm, có bộ lông thô cứng và các đặc điểm quái dị, trong cơ thể ẩn chứ sức nóng vô tận.Winley lười giải thích cho sự thay đổi của mình, càng không nghĩ đến bao nhiêu rắc rối mà mình đã gây ra cho Simon.Kỳ thật nàng cũng không phải thiên kim tiểu thư hoàn toàn trong sáng, tốt bụng và dịu dàng gì cho cam.Mọi người đều chấp nhận lớp vỏ ngoài hoàn hảo mà nàng đã xây dựng trong nhiều năm, nhưng không biết rằng trong cơ thể của nàng vẫn còn ẩn chứ một ít gai lông tàn nhẫn và ác ý.


Trong một thời gian dài tới nay, Winley đã sử dụng sự tàn nhân này cho chính mình, buộc mình phải trở thành ‘vị hôn thê ưu tú hơn’.

Dựa theo sự trưởng thành thẩm mỹ của mẹ, hay rèn luyện lời nói và hành động theo sở thích của Laninchet, cười phải dịu dàng và nhu mì, khóc phải nức nở nghẹn ngào.


Cho dù bị Stlere đè lên mặt kính, cũng cố kỵ Lanche phía sau, theo thói quen biểu hiện ra vẻ đẹp mong manh và tang tóc.Vì vậy, Laninchet sẽ dùng một giọng điệu thương xót và thờ ơ gọi nàng là người phụ nữ của gia tộc Carter.Một khi chiếc lồng bị phá vỡ, sẽ không có đường quay lại nữa.Winley đi vào phòng thí nghiệm riêng của nàng, nàng thở dài thật sâu trước căn phòng đầy những chai thuốc, đồ thủy tinh, nồi nung và sách ma thuật.

Nàng buộc lại mái tóc dài vướng víu, khuôn mặt tinh xảo nhu hòa lộ ra ý cười gần như lạnh như băng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận