Mất Trinh


Winlay bị đâm đến không đứng vững được, mũi chân miễn cưỡng chống trên mặt đất, hai chân run rẩy dữ dội.

Nàng bắt lấy cánh tay Simon, tầm mắt lại lướt qua hắn, ném ánh nhìn về phía tòa lâu đài rực rỡ ánh đèn cùng với nhà kính u ám tĩnh mịch phía xa xa.Năm ngoái, cũng có thể là năm trước đó nữa?Winley đã chấp nhận lời mời tham dự một bữa ăn tối do nữ Bá tước tổ chức.

Trong bữa tiệc, nàng không cẩn thận uống nhầm rượu, choáng váng rụt người vào trong chiếc ghế dài dựa lưng màu đỏ thẫm, nhìn bóng người đang cười đùa bơi lội bên ngoài qua tấm rèm.Nữ Bá tước tiến vào để chăm sóc nàng.


Ngồi bên cạnh nàng, đặt đầu của nàng lên đùi đầy đặn của mình, vuốt ve mái tóc dài bạch kim bằng ngón tay đầy hương thơm.Con chim hoàng yến nhỏ bé tội nghiệp.Nữ Bá tước có giọng nói ngọt ngào lại xót thương, giống như ca cao đen pha với mật ong.Con chim hoàng yến nhỏ của nhà Carter sống như một nữ tu khổ sở vậy.

Ngươi còn trẻ tuổi như vậy đã phải học cách tìm kiếm niềm vui.

Laninchet rõ ràng sẽ không để ý đến cảm xúc của ngươi, sau khi kết hôn, ngươi sẽ rất cô đơn.Người đàn bà ghé sát vào tai Winlay, nói với nàng rằng có thể có rất nhiều cách để chơi với đàn ông.


Cho dù không cắm vào vẫn có thể nhận được sự sung sướng.

Cô bé, phải học cách chiều lòng bản thân…Winlay nghe xong ngơ ngác mơ màng, lúc này anh trai xông vào với khuôn mặt ngậm đầy vẻ tức giận, mạnh mẽ mang nàng đi.Nhiều ngày sau đó, trong vườn hoa hồng trắng, Winlay cuối cùng cũng hiểu được niềm vui mà nữ Bá tước nói là gì.Đó là cảm giác ngứa râm ran, tê dại nóng ẩm, nhẹ nhàng mơ hồ mà uyển chuyển.Simon không ngừng đưa đẩy gậy thịt, thân gậy to dài mở ra môi ngoài đỏ tươi, nhiều lần nghiền nát cánh môi mềm mại bên trong.

Hắn sớm đã không thể chịu nổi mà đứng thẳng người, bàn tay to thô ráp giữ lấy vòng eo nhỏ của Winlay, gần như nâng nàng lên giữa không trung.Winlay căng thẳng mũi chân, vẫn không giẫm tới mặt cỏ mềm mại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận