Mất Trinh


Nhưng Winlay lại không có bất kỳ phản ứng gì.Khuôn mặt của nàng rất bình tĩnh, đôi mắt xanh sẫm không có một chút gợn sóng nào.Một lát sau, nàng mới cụp mí mắt xuống, thở dài lẩm bẩm: “Là vậy sao.”Winlay không cảm thấy xấu hổ hay tức giận.

Mặc dù thú nhân lai đang để lộ ra bộ phận sinh dục của mình, vừa rồi còn gọi tên nàng tự an ủi.Có lẽ là vì nàng quá mệt mỏi.Sống một cuộc sống mệt mỏi hơn mười năm, mất đi ý nghĩa của những nỗ lực cho tới này.Hiện tại màng một chút cũng không muốn tuân theo lẽ thường, cái gì mà lễ nghi quy tắc.


Càng không muốn làm người phụ nữ tốt trong miệng mẹ, hay là Hoàng hậu bình hoa do Laninchet chỉ định.“Cái này của ngươi, đến tột cùng là cái gì vậy?”Winlay vươn ngón trỏ ra, nhẹ nhàng ấn vào gốc gậy thịt đang cương cứng của hắn.

Đầu ngón tay chạm tới một mảnh hơi lạnh kỳ dị, điều này khiến nàng tò mò vuốt ve, cảm nhận từng đường vân vảy hơi thô ráp.Simon mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Winlay.


Bụng dưới hoàn toàn căng thẳng, dương vật không thèm để ý nguyện vọng của chủ nhân, run rẩy vểnh lên một độ cong cường điệu.“Kỳ lạ thật.”Winlay lẩm bẩm nói nhỏ, ngón trỏ chậm rãi lướt qua túi tinh phủ đầy vảy, một đường sờ lên đỉnh vểnh lên theo gậy thịt, “Phía sau thì lạnh, mà phía trước lại rất nóng.”Đầu óc Simon sắp bị thiêu rụi.Hắn muốn trốn tránh, Winlay đã trực tiếp nắm lấy gậy thịt nóng bỏng, ra lệnh mà không cần suy nghĩ: “Không được nhúc nhích.”Simon không dám động đậy.Hắn chỉ có thể duy trì tư thế quỳ xuống, hai tay túm chặt lấy cỏ.

Lồng ngực phập phồng kịch liệt, sống lưng ưỡn lên thành một cánh cung đầy đủ.“Tiểu thư…” Trong cổ họng hắn rên nức nở, cực kỳ giống chó lớn đang uất ức, “Tiểu thư, người đừng làm vậy.”Nhưng cơ thể luôn trung thực hơn tinh thần.

Winlay chạm vào phần đỉnh ẩm ướt, Simon đã nhịn không được đẩy háng lên, đưa thứ đồ chơi dữ tợn này vào trong tay nàng.“Bộ phận màu đỏ, là gien của sói tuyết ư?” Winlay vẫn đang khám phá cấu trúc cơ thể của hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận