Mất Trinh


Vào cuối mỗi trận đấu, Simon sẽ làm cho sân đấu đẫm máu và ghê tởm, sau đó kéo lên tấm thân đầy những vết thương trở lại nhà tù của mình trong sự reo hò của khán giả.Cuộc sống như vậy trôi qua ba mươi năm, hoặc là lâu hơn—— tuổi thọ thú nhân dài hơn, nhận về thời gian cũng rất mơ hồ.

Một ngày nào đó, cuối cùng hắn không cần phải đi lên đấu trường nữa.


Công tước Fährmann đã chọn thị vệ cho đứa con gái nhỏ vừa tròn năm tuổi của mình, nhìn trúng khả năng chiến đấu xuất sắc của hắn, vì vậy hắn đã đại phát từ bi mua hắn, ném vào phòng huấn luyện để cạnh tranh với hai mươi thanh niên khác.Simon đã vượt qua tất cả các thử thách khó khăn, đạp lên đối thủ cạnh tranh dưới chân, từng bước giành chiến thắng nắm lấy cơ hội.

Hắn mặc vào bộ đồng phục thị vệ tử tế, đi vào phủ công tước, lần đầu tiên nhìn thấy con gái của Công tước tinh xảo như búp bê sứ.Trong khu vườn nhỏ đầy hoa hồng trắng, Simon quỳ xuống, tuyên thệ trung thành với Winley.Hắn thậm chí còn không dám hôn lên mu bàn tay nàng.Phảng phất như hôn môi là một hành động ô uế, mà răng độc và móng vuốt sắc bén của hắn, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ làm tổn thương chủ nhân quan trọng.Nhiều năm trôi qua, Simon quỳ gối trước giường Winley, vẫn có vẻ thật cẩn thận như trước.


Hắn đã cố gắng hết sức để thu nhỏ cơ thể của mình lại, ngay cả khi những nỗ lực như vậy vẫn là vô nghĩa.

Xương cốt của thú nhân hỗn huyết cường tráng hơn người thường rất nhiều, rất nhiều năm trước hắn có thể một tay nâng Winley chạy khắp nơi, hiện tại Winley đã qua giai đoạn trưởng thành, cái đầu vừa đủ đến sườn ngực của hắn.“Ngươi vào bằng cách nào?”Winley không muốn đứng dậy.

Nàng miễn cưỡng dùng cánh tay chống đỡ đầu, lười biếng hỏi, “Ai dạy ngươi tự tiện xông vào phòng nữ nhân?”Simon rũ mắt xuống, một lúc lâu sau mới mở miệng, giọng nói trầm thấp mà quái dị, giống như một đống kim loại vụn ma sát với sàn nhà.“...!Thần nghe nói người đã trở lại.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận