“Nào, ta sẽ trả lại tiền cho ngươi nếu ngươi lấy được nó.” Lục Tri Hoài dường như có một chút vui vẻ trong trò chơi giật đồ trẻ con này, và hắn đã rất vui vẻ.
Trong lúc tự mãn, hắn mất cảnh giác bị ai đó ôm lấy cổ, đặt lên môi hắn một nụ hôn ngọt ngào và mềm mại.
Lục Tri Hoài bất ngờ bị nụ hôn từ người đẹp này chủ động đưa tay ra ôm hôn, xương người hắn cứng đờ một lúc.
Tiếu Cảnh Nhiên đã chủ động hôn? Điều này có thật không?
Hắn mừng thầm vì đã gây ấn tượng với lão bà! Cuối cùng, chúng ta phải giữ cho những đám mây mở và nhìn thấy mặt trăng.
Hắn vòng tay qua eo muốn hôn sâu thêm lần nữa, không ngờ hai bàn tay trắng, người đẹp nhanh chóng cầm lấy chiếc điện thoại vừa giật được của cậu rồi xoay người chuồn đi, chỉ để lại một chút nhiệt lượng nhỏ trong cánh tay.
Lão Lục chưa kịp mơ màng đã nhìn chằm chằm vào khoảng không rộng lớn trong vòng tay, như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu.
Rồi hắn nhăn mặt thống khổ.
Hắn thật là ngu ngốc.
Thực sự đã rơi vào mỹ nhân kế của Tiếu Cảnh Nhiên!
“Tiếu Nhiên Nhiên, ngươi phạm quy!” hắn quay lại và phàn nàn rất đau khổ với tên côn đồ đã bỏ chạy sau khi cướp nụ hôn của hắn.
Tiếu Cảnh Nhiên cầm lấy chiếc điện thoại mà cuối cùng cậu cũng giật được, chỉ cần khóa màn hình bằng một nút rồi nhét vào chăn bông, nhướng mày, nhìn cậu không chút thay đổi biểu cảm:
"Sau đó, ngươi có thể làm gì ta? Lục túng túng?"
Lục Tri Hoài vẻ mặt đột nhiên thay đổi: "Ai nói cho ngươi cái tên này?"
"Bạn tốt của ngươi, Diệp tổng a! Ta thậm chí còn không biết ngươi có một biệt danh tốt như vậy!" Tiếu Cảnh Nhiên cười và hả hê.
Lục Tri Hoài nghiến răng nghiến lợi: "Ta là vì ai!"
Nếu không phải vì ai đó, hắn cần phải bị bạn tốt trêu chọc!
Lục tổng nghĩ trong lòng đen tối, đồng thời thêm Diệp Hành vào danh sách ám sát.
Tiêu Cảnh Nhiên hơi nhướng mày cười đến vô tâm: "Vì ai? Ta không biết!"
Dưới sự khiêu khích lặp đi lặp lại của cậu, Lục Tri Hoài rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, liền sà xuống giường.
Tiếu Cảnh Nhiên sửng sốt trước hành động như sói đói của hắn, cậu ôm chăn bông, cảnh giác nhìn người đàn ông rõ ràng là có ác ý trước mặt: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Khóe miệng Lục Tri Hoài khẽ giật, đuôi mắt cong lên một chút lưu manh: "Ngươi cho rằng ta muốn làm gì?"
“Tân một vòng làm ấm giường?” Tiếu Cảnh Nhiên nhướng mày.
Lục Tri Hoài nhìn anh ta, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa.
Trước khi cậu có thể hoàn thành việc đoán hắn muốn chơi trò gì, một người nào đó đã vén chăn bông lên và bước vào, nhân tiện kéo cậu ta vào.
Một bóng tối đột ngột bao trùm đôi mắt cậu.
"A ...!hahaha ...!Lục Tri Hoài, dừng lại đi ..." Tiếu Cảnh Nhiên sợ nhột, Lục Tri Hoài từ nhỏ đã biết điều này, hai người cùng lăn trên giường, tránh không được bị hắn đặt ở dưới thân khi dễ một chút.
"Dừng lại! Lục ...!Lục Tri Hoài, ta thật sự sẽ tức giận!"
Không gian trong chăn bông có hạn nên hai người họ đánh nhau tới tấp, không tránh khỏi có những va chạm thân mật, may mắn thay, Lục Tri Hoài dường như đã bắt nạt cậu đủ nhiều và cuối cùng cũng dừng lại.
Tiếu Cảnh Nhiên đưa tay lên lau đi giọt nước mắt vừa cười, vừa đá hắn một cách hung dữ.
Hừ! Đồ hỗn đản!
Vừa nhấc chân liền bị người nào đó áp chế, cả người bị một lực mạnh mẽ khống chế, kẹt ở dưới người.
Lục Tri Hoài cúi người hôn lên vành tai cậu, hơi thở nóng rực nhẹ nhàng phun lên cổ cậu, giọng điệu ngả ngớn: "Bé cưng ...!em thơm quá..."
Tiếu Cảnh Nhiên xấu hổ và khó chịu, từ dái tai có gợn sóng đỏ thẫm: "Nếu ngươi lại nói nhảm, cút đi cho ta!"
Người nọ hơi nhướng mày, nhịn không được một tấc: "Ồ? Vậy nếu không nói nhảm, ta có thể không cút đi được không?"
Ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn?
Tiếu Cảnh Nhiên đỏ bừng mặt vì những gì hắn nói, ngay khi cậu định nhìn trừng hắn, một người đang nằm trước mặt cậu đột nhiên cúi xuống, tạo ra một cái bóng lớn trước mặt cậu, và một cảm giác áp bức trang nghiêm xông đến trước mặt ngay lập tức.
Cậu ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đào hoa của người đàn ông rất quen thuộc, trong mắt hiện lên một tia tối sâu.
Tiếu Cảnh Nhiên cảm thấy tim đập thình thịch, suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu cắn chặt môi, hàm răng cắn chặt hai vết trên môi, nhưng ở trong mắt người khác, lại càng là thúc giục mê dược điên cuồng.
"Nhiên Nhiên—" Lục Tri Hoài khẽ vuốt má cậu, chịu đựng cơn thèm khát đã bị đè nén đến cực điểm, khàn giọng nói, "Lục túng túng hôm nay không nghĩ túng ..."
Tiếu Cảnh Nhiên không dám nhìn hắn, và tim đập thất thường.
Cậu cụp mắt xuống, các đốt ngón tay trắng bệch.
Lục Tri Hoài đưa tay chạm vào tường, đèn trần trong phòng đột nhiên tắt ngấm, chỉ còn lại ngọn đèn ấm áp nhỏ màu cam cạnh giường, bao trùm một bầu không khí mơ hồ.
Hắn nghiêng người nhìn người mà hai má như hoa mắt ửng đỏ, hôn nhẹ lên đôi môi có hai dấu răng rõ ràng, nhẹ giọng hỏi: "Có thể không? Nhiên Nhiên?"
Tiếu Cảnh Nhiên đã bị hắn trêu chọc cho đến khi toàn thân mềm nhũn ra, nghe câu hỏi của hắn lúc này, cậu bĩu môi tức giận nói với giọng nghiêm nghị: "Nếu ta nói không, ngươi có xuống tắm nước lạnh một mình không?"
"Sẽ không." Có người từ chối ngay lập tức mà không cần suy nghĩ, "Ta đêm nay sẽ không nghĩ buông tha ngươi ..."
Ánh sáng mờ ảo quyến rũ, đôi mắt đen nhuốm một màu u ám của người đàn ông cũng có vẻ không quen thuộc với ngoại cảnh.
Với một bàn tay rảnh rỗi, hắn mở chiếc bàn cạnh giường và lấy một thứ gì đó ra khỏi đó.
Tiếu Cảnh Nhiên chỉ cần nghiêng đầu liếc nhìn, liền cảm thấy toàn thân nóng bừng, hai má cũng nóng hơn, nên không nhịn được đưa tay lên che mắt.
Hành động ngại ngùng này lọt vào mắt một ai đó, nhưng lại bị hiểu nhầm thành ý nghĩa khác.
“Nhiên Nhiên, em có căng thẳng không?” Lục Tri Hoài ghé vào tai cậu nhẹ giọng hỏi.
Tim Tiếu Cảnh Nhiên vốn như bị lửa dày vò, giờ lại bị hành động ma ma chít chít của hắn làm cho khó chịu, cậu không nhịn được tức giận nói: "Lục Tri Túng, hôm nay không phải ngươi nói ngươi không túng sao!"
Muốn làm liền làm a, chỗ nào nhiều như vậy trước đó tao nói!
Có phải hay không còn muốn ta cho ngươi cổ vũ cố lên a!
Lục Tri Hoài mắt sáng lên khi nghe những lời cậu nói, như thể được khích lệ rất nhiều.
Cuối cùng cũng không còn kìm nén được bản thân, không nhịn được ôm eo người nọ vào lòng mà hôn.
Khoảnh khắc môi chạm vào nhau, trong lòng cả hai đều run lên.
Nụ hôn này dường như khác với bất kỳ nụ hôn nào trước đó.
Nó giống như một ngọn lửa đang bùng lên sẽ thiêu đốt tất cả cùng nhau.
Đôi môi suy nghĩ bấy lâu nay của Tiếu Nhiên mềm hơn hắn tưởng tượng.
Dưới thân người nọ thật trầm ổn, thậm chí còn duỗi ra cánh tay trắng nõn mỏng manh quấn lấy cổ người đàn ông trước mặt, toàn tâm toàn ý.
Máy điều hòa không khí từ từ thổi luồng không khí ấm áp, và một âm thanh bị bóp nghẹt trôi đi từ tiếng thổi từ từ của máy điều hòa không khí.
Tiếu Cảnh Nhiên cảm thấy toàn thân nóng vô cùng, không kìm được ôm chặt người trước mặt, giống như mèo cào, ngửa đầu cắn lên vai hắn.
Hàng mi cũng ướt đẫm lệ, con ngươi đen láy càng thêm ngây thơ, trông thật đáng thương.
Người trước mặt không khỏi mềm lòng bởi dáng vẻ nhuyễn manh của cậu, hắn hôn lên đôi mi đang ướt đẫm nước, nhưng phía dưới tay lại tỏ ra không chút thương tiếc.
"Ngoan--" Lục Tri Hoài khàn giọng dỗ dành..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...