Mất Trí Nhớ Sau Đem Đối Thủ Nhận Sai Thành Lão Công


Nhờ ai đó, Tiếu Cảnh Nhiên đã trải qua một cuộc sống vô cùng nhàn nhã trên hòn đảo như con cá muối.
Bơi lội và đi bộ mỗi ngày, ngắm bình minh và hoàng hôn, và đạp xe chung dọc bờ biển vào ban đêm, trải nghiệm trước cuộc sống dưỡng lão.
Ngay khi cậu gần như quên mất rằng có một buổi biểu diễn chưa được ghi hình, cậu nhận được một cuộc gọi từ Tần Ngữ San.
"Tiếu Cảnh Nhiên, cậu thật đáng xấu hổ! Cậu cư nhiên trộm tham gia một chương trình tạp kỹ!" Tần đại tiểu thư tỏ ra tức giận và cực lực lên án hành vi vô đạo đức của cậu, "Tốt như vậy cuộc vui, cậu cư nhiên lại không mang theo tôi theo cùng! "
Tiếu Cảnh Nhiên khá ngạc nhiên: "Hả? Làm sao ngươi biết được? Không phải đã nói rằng chương trình này ít lượt xem sao?"
Tần Ngữ San: "?"
"Còn ít lượt xem? Nó đang được tìm kiếm rất nhiều trên các trang web!", Cô giải thích, "Mặc dù nó đã từng khá ít lượt xem, nhưng các tìm kiếm nóng đã bùng nổ khi phát sóng đoạn giới thiệu thứ hai!"
"Đây là lần đầu tiên cư dân mạng nhìn thấy khách mời ghi hình tiết mục trên phi cơ riêng.

Ai mà không hứng thú với tiết mục như vậy!", Tần Ngữ San nhanh chóng nói tiếp “ Ta vốn cũng là thấy hứng thú nên bấm xem, kết quả là thấy được trong đó có ngươi ...!"
"À, cuối chương trình còn có danh sách nhà tài trợ, tất cả đều là tên công ty của chồng cậu."

"Vì vậy, cậu không cần phải cho tôi một lời giải thích sao? Honey—"
Tiếu Cảnh Nhiên đáp lại cô mà mặt không thay đổi: "Ta cần giải thích cái gì?"
"Giải thích rằng đều đã thương lượng tốt ly hôn vào năm sau, vậy tại sao đột nhiên trở nên tốt hơn? Cậu tham gia tiết mục, hắn còn chạy đến đầu tư, sách…..

Hắn sẽ không phải là yêu ngươi đi?”
Tiếu Cảnh Nhiên chưa kịp trả lời, một giọng nam đột nhiên vang lên bên cạnh cậu: "Ai đang yêu ai?"
“Bảo bối đang nghe điện thoại của ai vậy?” Lục Tri Hoài từ phía sau ôm người đó vào lòng, xoa trán và cằm lên đỉnh đầu một cách trìu mến.
Bên kia điện thoại, cô Tần tưởng mình bị ảo giác: "?"
Bảo bối? Như vậy buồn nôn xưng hô, Lục Tri Hoài có thể nói ra khỏi miệng sao?
Và hắn vừa rồi là gọi ai? Tiếu Cảnh Nhiên? !
Tần Ngữ San đang hoài nghi cuộc sống, nhưng Tiếu Cảnh Nhiên không thương tiếc đã khai ra cô: "Đó là điện thoại của San San."
Lục Tri Hoài nhướng mày hỏi: "Ồ? Cô ấy nói cái gì?"
“Cô ấy hỏi khi nào chúng tôi ly hôn vào năm sau.” Tiếu Cảnh Nhiên nói một cách ngây thơ.
Tần Ngữ San bên kia: "??"
Bạn có thể nhẫn tâm bán đứng người bạn thân của mình vì chồng mình như vậy không? Tôi không ngờ là Tiếu Cảnh Nhiên lại là người trọng sắc khinh bạn đến thế!
Lục Tri Hoài liếc nhìn điện thoại, nhẹ giọng nói: "Thật không?"
“Tôi không nói!” Cô Tần nhanh chóng phủi sạch quan hệ, “Tôi còn có việc phải làm, hai người trước hết bận đi!”
Tần Ngữ San chuồn đi cực nhanh, ngay sau đó chỉ có một tiếng bận rộn vang lên từ phía đối diện.
Tiếu Cảnh Nhiên thở phào nhẹ nhõm khi điện thoại đã im bặt.
Sau đó, chỉ cảm thấy có thứ gì đó lạnh cóng trên má mình.
“Kem anh mua cho em nếu không ăn sẽ chảy ra.” Lục Tri Hoài cười đưa cây kem dâu tây đã đông cứng trên mặt.

Hương thơm trái cây của dâu tây quyện vào lớp kem ngọt ngào, bắt mắt.
Tiêu Cảnh Nhiên nhíu mày nhận lấy, dùng thìa múc phần trên của miếng mứt đưa cho hắn: "Há miệng."
Có người mở miệng ngoan ngoãn và nhận được thức ăn từ vợ mình.
Tiếu Cảnh Nhiên lấy một thìa khác và tự mình đút cho mình, kem lạnh tan chảy trong miệng, một vị ngọt mềm từ đầu lưỡi.
“Thật ngọt ngào!” Cậu không thể không khen ngợi.
"Thật không? Để anh thử lại." Lục Tri Hoài cong nhẹ khóe môi, sau đó cúi xuống hôn lên môi người nào đó.
Hương thơm nhẹ nhàng và ngọt ngào chảy giữa môi và răng của họ, hòa quyện vào một nụ hôn vô cùng ngọt ngào.
“Lục Tri Hoài!” Tiếu Cảnh Nhiên đỏ mặt và nhìn sang một bên trong tiềm thức, phát hiện họ đang ở trong phòng khách sạn mới yên lòng.
Người đàn ông này thực sự đã cho một số màu sắc và chạy đến xưởng nhuộm, và nói rằng hắn không được phép hôn cậu một lần nữa! Này đều là lần thứ mấy?
“Hả?” Người nào đó thành công cướp nụ hôn trên mặt không có một chút không yên, ngược lại là vẻ mặt thẳng thắn, “Ta chỉ muốn ăn thử kem.

Là em nói ngọt.”
Tiêu Cảnh Nhiên ngữ khí trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi nếm thử kem, tại sao lại hôn ta?"
“Nhưng ta cảm thấy kem không ngọt, em còn nói nó ngọt.…” Lục Tri Hoài nhướng mày cười xấu xa, “Ta chỉ muốn thử, kem trong miệng em… Có thể hay không cùng ta ăn đến không quá giống nhau."
A ...!lý do vớ vẩn gì thế này!

“Quả nhiên, kem trong miệng bảo bối là ngọt nhất.” Hắn trầm giọng nói.
Tai của Tiếu Cảnh Nhiên đỏ lên vì bị hắn trêu chọc, "Anh học ở đâu nhiều chuyện nhảm nhí thế, càng ngày càng nhờn!"
“Cái đó chỉ dành cho em.” Lục Tri Hoài ôm cậu vào lòng, trầm giọng nói.
"Ngày mai em sẽ về, còn rất nhớ thương nơi này."
“Ngày mai anh có về không?” Tiếu Cảnh Nhiên hỏi.
Lục Tri Hoài giải thích: “Có, phải về thôi."
"Suy cho cùng, không thể ngày nào cũng trầm mê sắc đẹp, thỉnh thoảng phải giải quyết việc nhà việc nước.

Nếu không phá sản ...!sẽ không thể nuôi được vợ, và sẽ không thể cấp vợ mua đảo.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận