Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Buổi tối, mọi người cùng nhau ăn một buổi cơm, sau khi tiệc tan, Kỳ Nguyệt đưa Cố Hoài quay lại sân vận động, vào phòng đấu kiếm.
Kỳ Nguyệt vừa lấy đồ bảo hộ trong ngăn tủ vừa nói: "Haiz, ba năm trước đã hứa sẽ dạy anh đấu kiếm, không ngờ lại trì hoãn tới tận hôm nay!"
Cố Hoài nhận lấy đồ bảo hộ: "Không sao, về sau chúng ta còn rất nhiều thời gian."
Kỳ Nguyệt cười gật đầu: "Đúng vậy!"
Hai người đang nói chuyện thì phía kho hàng truyền đến tiếng dép lê.
Một giọng nói uể oải vang lên: "Đóng cửa đóng cửa! Ai vậy! Muộn thế này còn tới đây?"
Kỳ Nguyệt vui vẻ gọi lại: "Chú hai!"
Nghe thấy giọng của Kỳ Nguyệt, Kỳ Thiên Lý đang ngái ngủ nhất thời mở to mắt, hơn nữa còn hướng ánh mắt sắc bén về phía Cố Hoài.
Kỳ Thiên Lý hừ một tiếng: "Là hai đứa bây à! Đến đúng lúc lắm, chú cũng đang muốn tìm hai đứa đây!"
Kỳ Nguyệt: "Hả? Chú hai, chú tìm tụi cháu có việc gì sao?"
Kỳ Thiên Lý không thèm đáp Kỳ Nguyệt mà quay sang hỏi Cố Hoài: "Cậu, lại đây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Kỳ Nguyệt và Cố Hoài đảo mắt nhìn nhau, lộ vẻ bối rối, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cố Hoài cho Kỳ Nguyệt một ánh mắt trấn an, sau đó theo Kỳ Thiên Lý vào phòng nghỉ.
Một lát sau, ba người ngồi xuống sô pha.
Kỳ Nguyệt gãi gãi đầu: "Chú hai, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Kỳ Thiên Lý vô cùng nghiêm túc: "Con đừng xen vào."
Nói xong, ông nhìn về phía Cố Hoài, hỏi: "Cố Hoài, tôi hỏi cậu, hôm nay cậu cầu hôn với nha đầu này rồi, đúng không?"
Kỳ Nguyệt: "Ặc..."
Cố Hoài: "..."
Thấy hai người không ai nói lời nào, Kỳ Thiên Lý cho rằng họ ngầm thừa nhận, nên nói tiếp: "Tuy hai đứa đã yêu nhau ba năm, nhưng đa phần thời gian toàn là yêu xa, số lần gặp nhau rất ít. Dưới tình huống đó mà lại vội vã kết hôn, có phải quá thiếu cân nhắc rồi không?"
Kỳ Nguyệt không ngờ Kỳ Thiên Lý đã biết chuyện này rồi.
Nhưng cũng khó trách, chú ấy ở sân tập còn ở nhiều hơn ở nhà, chắc đã có người nói cho chú ấy biết.
Nhưng, chú hai ăn dưa sao lại ăn nửa vời vậy?
Không đợi Cố Hoài lên tiếng, Kỳ Nguyệt đã giành giải thích trước: "Chú hai, quả thật tụi cháu yêu xa, nhưng thời gian yêu nhau cũng hơn ba năm, ba năm không tính là ngắn mà! Chú không thể chỉ tính thời gian tụi cháu gặp mặt nhau! Huống chi mấy ngày trước trưởng thôn có tìm cháu, tháng sau cháu sẽ được điều đến Viện Khoa học Nông nghiệp ở thành phố A, cách chỗ Cố Hoài làm việc không xa, cũng coi như ổn định rồi. Lúc này tính đến chuyện kết hôn có gì không ổn đâu?"
Thấy câu nào Kỳ Nguyệt cũng che chở Cố Hoài, Kỳ Thiên Lý tức giận đến mức muốn lệch miệng: "Con nhóc thối! Chú còn chưa nói gì, con đã bảo vệ nó như gà mẹ! Con là đồ không có tiền đồ! Chú hai ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, chú hai có thể hại con sao?"
Khóe môi Kỳ Nguyệt hơi giật: "Chú hai, nếu chú muốn nói gì khác, cháu sẽ không phản bác, nhưng chuyện yêu đương này... Cháu cảm thấy... cháu nên tự quyết định thì hơn..."
Kỳ Thiên Lý đen mặt: "Ơ hay! Con nhóc thối này..."
Không đợi ông nói xong, Kỳ Nguyệt lại bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa, chú hai, chú ăn dưa thì phải ăn cho trót chứ? Hôm nay bọn cháu cầu hôn thật, nhưng không phải Cố Hoài cầu hôn cháu, là cháu cầu hôn anh ấy!"
Kỳ Thiên Lý: "Khụ khụ khụ..."
Kỳ Nguyệt vừa dứt lời, Kỳ Thiên Lý đang uống trà không may bị bỏng miệng, tay ông run lên, nước trà trong ly cũng bị hắt ra ngoài hơn phân nửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...