Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Bốp ——" một tiếng.
Kỳ Vạn Lý tát Kỳ Trăn một cái thật mạnh.
Vu Thục Hoa sững sờ vài giây, sau đó vội bảo vệ Kỳ Trăn: "Lão Kỳ! Ông làm gì thế!"
Người nhà họ Trần thấy thế cũng ngạc nhiên, vội khuyên can.
"Lão Kỳ! Đừng kích động đừng kích động!"
"Đúng vậy, đừng tức giận đứa nhỏ! Trăn Trăn, con cũng bình tĩnh lại!"
...
Kỳ Vạn Lý tát xong cái đó liền hối hận, nhưng ông càng đau lòng hơn, tay ông ta run run chỉ vào Kỳ Trăn: "Trăn Trăn... Sao con có thể... sao con có thể nói ra những lời này..."
"Ha..." Đáy mắt Kỳ Trăn u ám, giọng nói không có chút nhiệt độ, "Nói cái gì... Chỉ nói trúng tim đen của ba thôi mà..."
Nói xong, cô ta đẩy mẹ mình, vọt ra khỏi nhà.
"Trăn Trăn!"
Vu Thục Hoa sợ con gái xảy ra chuyện, vội đuổi theo.
Kỳ Vạn Lý vô lực rũ vai, giống như già hơn mười tuổi: "Lão Trần, em dâu, thật xin lỗi, để hai người chê cười rồi."
"Không sao không sao, đều là trẻ con, có chút mâu thuẫn hiểu lầm cũng là chuyện thường tình, ông mau đuổi theo Trăn Trăn đi!"
"Đúng vậy! Anh đừng quá để ý!"
Kỳ Vạn Lý gật đầu, lo lắng cho con gái, ông ta không kịp nói nhiều, cũng vội đuổi theo.
Sau khi ông ta rời đi, Trần tổng lắc đầu, thở dài: "Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà!"
Trần phu nhân vuốt ngực một cái, vẫn còn sợ hãi: "Không ngờ một cô gái dịu dàng nhã nhặn như Trăn Trăn mà cũng có lúc quá khích như thế. Hơn nữa ông vừa nghe không, Trăn Trăn mới nói cái gì mà nên để nó chết ở nhà... đừng nói nó từng muốn tự sát thật đấy nhé?"
Bà ta khẩn trương nhìn Trần Cảnh: "Nếu là vậy, chuyện của con và Trăn Trăn nên cân nhắc thận trọng! Nếu Trăn Trăn thật sự có vấn đề về tâm lý, vậy thì không được!"
Trần Cảnh hơi nhíu mày: "Mẹ! Mẹ đừng nói bậy! Trăn Trăn tâm trạng không tốt vì thua tranh giải mà thôi!"
"Vậy thành mẹ nói lung tung rồi à? Con cũng vừa thấy dáng vẻ kia của nó rồi mà! Ai ui, quá đáng sợ... Hay là tính lại đi... Tìm thời gian nói rõ với Thục Hoa và lão Kỳ..." Trần phu nhân càng nghĩ càng không yên tâm.
Trần tổng trầm ngâm: "Xét về mọi mặt, Trăn Trăn là một đứa trẻ rất ưu tú, bà chớ vì một chút chuyện nhỏ mà có thành kiến với con bé, hay để Trần Cảnh sống thử với nó xem sao. Nếu cứ vậy mà từ chối, biết phải mở miệng sao đây? Thế sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hai nhà mất."
Trần phu nhân có chút mất hứng: "Để Tiểu Cảnh giữ khoảng cách với nó, tùy tiện mượn cớ không qua lại nữa là được rồi! Cho dù ảnh hưởng đến quan hệ của hai nhà, cũng không được ảnh hưởng đến Tiểu Cảnh của chúng ta, chuyện chung thân đại sự của Tiểu Cảnh là quan trọng nhất! Lấy điều kiện của Tiểu Cảnh nhà ta, còn sợ không tìm được cô gái tốt chắc? Tôi đã hiểu rồi! Tôi thấy Trăn Trăn sợ còn không bằng con gái lớn Kỳ Nguyệt của nhà đó đấy! Tuy ngành học của Kỳ Nguyệt không tốt cho lắm, nhưng dù gì cũng mang danh sinh viên của đại học A! Trường đại học đứng đầu trong nước đấy! Dù sao cũng dễ nghe!
Huống chi, nếu nó nghĩ thông suốt, quyết định đổi ngành, ví dụ như trở về làm xạ thủ, nói không chừng có thể đạt cúp vô địch thế giới đó! Lão Kỳ dùng hết tâm huyết cả đời để đào tạo Kỳ Trăn, kết quả lại bại dưới tay Kỳ Nguyệt mấy năm không đụng đến súng, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ Kỳ Nguyệt là một thiên tài bắn súng!"
Trần Cảnh đen mặt: "Mẹ! Sao mẹ lại nhớ đến Kỳ Nguyệt nữa rồi! Bạn trai người ta là Cố Hoài đấy! Được rồi được rồi, mẹ, mẹ đừng nghĩ bậy bạ nữa, dù Trăn Trăn với Kỳ Nguyệt có sao thì cũng là chuyện của họ. Còn việc của con với Trăn Trăn, con sẽ tự tìm hiểu, mẹ cũng đừng lo lắng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...