Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Ngay cả Kỳ Nguyệt - người đang định bắt nhanh tiến độ cũng cảm thấy tốc độ tiến triển này quá nhanh.

Điều khiến cô càng khó hiểu hơn là quá trình tỏ tình, theo đuổi và hẹn hò của cô có phải đã quá thuận lợi rồi không?

Cô tự hỏi liệu Cố Hoài đã bị mỡ heo che mờ tim rồi chăng?

Nhớ đến năm đó, lúc tỏ tình Sở Mộ Phàm, cô đã tốn mất mấy đêm để viết bản thảo, sửa đi sửa lại không biết bao nhiêu lần, dụng tâm tiêu tốn không thua gì viết bài luận cho kì thi tuyển vào đại học.

Nhưng đến lượt Cố Hoài, kinh nghiệm tỏ tình một lần của cô hoàn toàn vô dụng, cô cũng chưa bao giờ đoán trúng lần phản ứng nào của Cố Hoài...

Bết bát hơn là năng lực tự chế hiện giờ của cô giống như ly kem dưới ánh mặt trời vậy, nhanh chóng tan rã, dần sa vào đôi mắt khiến người ta chìm đắm của Cố Hoài...

Ngay tại lúc Kỳ Nguyệt sắp không nhịn được mà "tăng tốc", cửa sân thượng đột nhiên phát ra một tiếng vang, kế đó bốn người bổ nhào về trước y như cầu tuyết.


Kỳ Nguyệt: "..."

Cố Hoài: "..."

Kỳ Nguyệt sợ hết hồn, thấy rõ người bị té là ai, cô chợt câm nín: "Ặc... Các cậu..."

Giang Lãng là người phủi mông đứng lên đầu tiên, còn làm bộ như không có gì xảy ra: "Ơ thật trùng hợp! Hai cậu cũng ở trên sân thượng à! Cậu... cậu đừng hiểu lầm! Bọn tôi không theo dõi hai cậu... Bọn tôi đến đây thực hiện cá cược!"

Đối với hành động ở đây không có ba trăm lượng bạc* của Giang Lãng, Tống Thu Thu im lặng nhếch mép một cái, chỉ đành phụ họa: "Đúng, nói là làm! Bọn tớ tới đây thực hiện lời hứa!"

Lăng Phong nhìn về phía Cố Hoài, ôm ngực gào khóc: "Những chiếc lá lạnh lùng rơi trên khuôn mặt mẹ, con trai nổi loạn làm mẹ tan nát cõi lòng..."

Sau đó, bốn người đặc biệt ăn ý vọt tới lan can bên sân thượng, gân giọng, hét lên tiếng kêu gào chan đầy nước mắt phát ra từ trong thâm tâm:

Giang Lãng: "Tôi! Là! Đồ Ngu!!!"

Lăng Phong: "Tôi! Là! Đồ Ngu!!!"

Tống Thu Thu: "Tôi! Là! Đồ Ngu!!!"

Tô Tiểu Đường: "Tôi! Là! Đồ Ngu!!!"

...


Nhìn bốn người đứng cạnh lan can hét lớn, Kỳ Nguyệt rất cạn lời.

Cho nên... sao cứ phải cá cược thế nhỉ...

Lần này bị diệt tập thể rồi...

Sau khi Liên Minh Cẩu Độc Thân bị phá hủy, Giang Lãng đau lòng nhìn về phía Tống Thu Thu: "Tống năm điểm! Cậu làm tiểu đội trưởng phân đội ăn dưa kiểu gì thế! Chuyện lớn như vậy phát sinh dưới mí mắt mà cậu lại chả biết gì!"

Tống Thu Thu không cam lòng yếu thế: "Cậu thì sao, cậu tốt hơn tôi chỗ nào chứ! Lúc trước chẳng phải cậu nói nếu Nguyệt bảo có thể theo đuổi Cố Hoài thành công, cậu sẽ độc thân cả đời à? Cả đời độc thân đi! Cậu là cái đồ cẩu độc thân!"

Tô Tiểu Đường đồng tình nhìn sang phía Lăng Phong: "Đúng rồi, lúc đó Lăng Phong cũng theo chân Giang Lãng cá cược..."

Lăng Phong nhìn Cố Hoài, rồi nhìn sang Giang Lãng, đau lòng gào thét: "Tôi có trêu ghẹo ai đâu mà lại bị hai cậu thay phiên nhau đào hố... Lão tử 'may mắn' lắm mới gặp được hai cậu đấy! Nếu tôi phải độc thân cả đời thì đều do lỗi của hai cậu!"

Nhớ đến lời mình từng nói, sắc mặt Giang Lãng đen như đáy nồi: "Tống năm điểm! Tôi độc thân cả đời thì có lợi gì với cậu chứ?"

Lúc này Giang Lãng mới nhớ, phản ứng của Cố Hoài sau khi cậu ta nói câu đó...


Nguyên văn lời thoại của Cố Hoài là "Vậy chỉ sợ các cậu phải độc thân cả đời rồi".

Hồi đó cậu ta nghĩ Cố Hoài chỉ cố ý nói đùa, bây giờ ngẫm lại... Sao cứ cảm thấy không đúng chỗ nào ấy nhỉ???

...

(*) Ở đây không có ba trăm lượng bạc: Trích từ câu chuyện "Ở đây không có ba trăm lượng bạc, Vương Nhị sát vách chưa từng lấy trộm"

Tương truyền, thời xa xưa có một người tên Trương Tam, ông ta có ba trăm lượng bạc nhưng lại lo lắng để ở nhà không an toàn. Cuối cùng ông ta nghĩ ra một cách, đó là chôn bạc ở một nơi khuất người. Sau khi chôn xong, ông ta lại lo lỡ có người tới đây đào bạc thì sao, cho nên ông ta nghĩ tới nghĩ lui, lại nghĩ ra một cách nữa. Ông ta quyết định treo một biển hiệu để nhắc nhở mọi người ở đây không có tiền, trên bản hiệu ghi "Ở đây không có ba trăm lượng bạc". Làm xong việc này, Trương Tam trở về nhà ngủ.

Quá trình đào hố chôn tiền của Trương Tam đều bị hàng xóm sát vách Vương Nhị thấy, sau khi thấy Trương Tam đã ngủ, Vương Nhị bèn đào tiền lên chiếm làm của riêng. Vương Nhị "thông minh" thấy cái biển hiệu Trương Tam cắm, thầm nghĩ Trương Tam đã khổ cực khắc cả ngày, ông ta theo lý nên đáp lại, vì thế liền khắc ở mặt sau tấm bảng câu "Vương Nhị sát vách chưa từng lấy trộm". Làm xong, Vương Nhị hài lòng ôm tiền về nhà ngủ. Sáng hôm sau, sau khi thức giấc Trương Tam liền chạy đi nhìn chỗ chôn bạc, kết quả phát hiện bạc lại không cánh mà bay, chữ trên biển hiệu cũng đã nhiều thêm một câu, Trương Tam "thông minh" nghĩ bạc nhất định do Vương Nhị trộm.

Cho nên từ đó, câu "ở đây không có ba trăm lượng bạc" dùng để chỉ những người tự cho mình thông minh, nhưng thực chất là ngu xuẩn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui