Mặt trắng nhỏ đi rồi, lần này bọn họ đã chia tay chính thức rồi. Có câu ca từ như này, gặp lại không bằng hoài niệm, cô vẫn cho rằng hai người sau khi chia tay không có khả năng "gặp lại vẫn là bạn bè", chí ít thì cô không làm được.
Cho nên mỗi lần gặp nhau ở công ty thì đối với cô đó là chuyện rất đau khổ, nếu có thể tránh thì cô sẽ không chút do dự né tránh, không có cách nào thì đành cố gắng bình tĩnh mà mang một dáng vẻ hớn hở vui tươi nhưng trong lòng lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Vu Lỵ nói, trong khoảng thời gian này Hác Đình một mực chủ động tiếp cận mặt trắng nhỏ, lúc tặng cái này, lúc tặng cái kia, hơn nữa còn mượn cớ công tác để đi tìm hắn.
Cô chỉ nhếch miệng cười nhạt, "Chúng ta đừng nhắc tới bọn họ nữa có được không vậy?" Nếu đã chia tay, hắn có quyền lợi chọn ở cùng với bất kỳ ai, tuy rằng tim vẫn còn đau, cứ như là bị kim đâm vậy, sẽ không dẫn tới cái chết nhưng tới những lúc đêm khuya thì nó sẽ trở thành vết thương dằn vặt trái tim.
Vu Lỵ nhìn cô vài lần thức thời ngậm miệng.
Nửa năm sau khi vào Hoa Tinh, cương vị công tác của cô và Hác Đình chính thức được định ra, xuất phát từ vấn đề nhân thủ và công việc mà Hác Đình ở lại khóa hai, còn cô ở khóa một, Vu Lỵ thấy không đáng thay cô, nói thành tích của cô không hè kém so với Hác Đình, cô ngược lại thấy không sao cả, dù sao bây giờ Trương Doanh cũng không nhằm vào cô, cho nên đi bộ môn nào cũng không sao cả.
Vu Lỵ mắng cô giả vờ thanh cao cũng không kiếm được tiền, cô cười, không như vậy em còn có thể làm sao, chẳng lẽ phải đi tìm Mary Lý nói lý ư? Nhưng mà hữu dụng không? Còn không phải khiến bản thân khó khăn hơn? Lúc này mới chặn miệng Vu Lỵ lại.
Hác Đình mấy ngày này có thể nói là đường làm quan rộng mở, mặt đầy gió xuân. Hôm đó vào thứ Hai, đi vào thang máy thì mới phát hiện Hác Đình cũng ở bên trong, vốn muốn né tránh nhưng lại cảm thấy quá rõ ràng, nếu đã là đồng nghiệp cùng một công ty, gặp nhau như thế này còn nhiều lắm, lẽ nào cô muốn né tránh cả đời? Huống hồ cô cũng không có làm sai chuyện gì.
Cô liếc mắt, gật đầu coi như chào hỏi, nhưng mà cô lại tò mà là Hác Đình để tóc uốn xoăn, kiểu tóc như những sợi mì xoăn tít, bớt đi một phần diêm dúa, sinh ra vài phần thanh thuần, người đẹp quả nhiên không chịu thiệt, để kiểu tóc gì cũng đều đẹp.
Hác Đình tựa hồ cũng ý thức được sự chú ý của Dương Dương, đôi môi đỏ mọng mân mê quay qua cô cười khiêu khích, cô vừa bực mình vừa buồn cười, đây là ý gì? Phụ nữ giữa nhau với nhau chẳng lẽ không thể thành bạn bè, chẳng lẽ cứ phải ở bất cứ mặt nào cũng phải trở thành đối thủ cạnh tranh sao? Khẽ cười một tiếng quay đầu đi không nhìn cô ta nữa, suy nghĩ xem công tác tháng này.
Nhưng lúc ra thang máy lại nghe được tiếng Hác Đình, "Tôi cũng thích kiểu tóc xoăn, nhưng mà A Hi nói, phụ nữ phải để tóc thẳng mới đẹp, cho nên..."
Dương Dương không nghe tiếp nữa mà bước nhanh ra ngoài, mặt trắng nhỏ thích tóc thẳng dài, nói phụ nữ như vậy rất có hương vị, cho nên khi đó cô muốn cắt kiểu đầu Bob đang thịnh hành lại bị hắn phản đối, cứng trước mềm sau, các chiêu số gì cũng tuôn ra hết mà vẫn không thay đổi được hắn, vậy thôi.
"Dương Dương, MS Trương gọi em tới phòng làm việc kìa."
Dương Dương mới từ trong ký ức quay lại hiện tại, thấy là Tiểu Cốc liền cảm ơn hắn.
"Dương Dương, hay là em xin MS Trương cho nghỉ đi? Lấy lí do nào đó cũng được, phụ nữ phải biết quý trọng bản thân mình mới được." Đây cũng không phải là lần đầu tiên thấy cô ngẩn người trong phòng làm việc, kỳ thực hắn thật bội phục cô, bề ngoài nhìn như rất nhu nhược, nhưng nội tâm rất kiên cường, đổi lại là hắn, hắn cũng chưa chắc có thể giả như lạnh nhạt đối diện với đối phương, hai người ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, hơn nữa tên Phan Thừa Hi kia không biết làm cái quỷ gì nữa, thái độ với Hác Đình rất mơ hồ, không chấp nhận cũng không cự tuyệt, hắn và Lâm Viễn cũng không tiện nói cái gì.
"Không cần đâu, cám ơn anh, em đi gặp MS Trương đây, gặp lại sau." Hơi chút sửa sang lại quần áo, cô cười đi vào, cô không cần người khác đồng tình, nhưng mà cô rất tán thành câu nói kia của Tiểu Cốc, phụ nữ phải biết quý trọng bản thân, cho dù có người nào đó yêu, cũng phải yêu bản thân, chỉ có chính mình mới không phản bội mình, những lời này trước đây thường treo trên miệng Lý Ninh, Lý Ninh rất biết yêu quý bản thân, mặc kệ là dưỡng phẩm hay là quần áo và đồ dùng hàng ngày, cô ấy cực kỳ ưu đãi bản thân, nhất là sau khi công tác, nhưng cô gái như vậy cũng không cách nào vượt qua được cánh cửa tình cảm.
Nghĩ xong thì cũng đã tới trước cửa phòng Trương Doanh, gõ nhẹ vài cái, bên trong liền đáp lại, đẩy cửa đi vào, gương mặt Trương Doanh giờ như cái bánh mì nướng, chỗ xanh chỗ vàng, trang điểm cực kỳ không ổn, mỹ phẩm chính là khuôn mặt thứ hai của phụ nữ, không trang điểm được còn không bằng đừng làm nữa.
"Cô đã đến rồi, ngồi xuống đi."
Dương Dương ngồi xuống đối diện, Trương Doanh tính tình từ trước đến nay không được tốt, không biết lần này gọi cô tới là có chuyện gì đây? Trong lòng đang suy đoán thì Trương Doanh lên tiếng.
"MS Dương, cô tới Hoa Tinh cũng đã được nửa năm, không biết cô có cảm nhận gì với công ty chúng ta?"
Cô sửng sốt, còn tưởng rằng sẽ là một trận mắng nhiếc, không nghĩ tới lại là một câu hỏi như vậy, bất quá nếu lãnh đạo hỏi, cô cũng trả lời thật tốt, Trương Doanh liên tiếp gật đầu, tựa hồ rất hài lòng với câu trả lời này.
"Thành thật mà nói, lúc ban đầu hai người các cô cùng vào, tôi còn không có coi trọng cô lắm, cô cũng đừng trách tôi, xã hội này chính là như vậy, mặc kệ cô tới chỗ nào làm việc, cô có bản lĩnh, tự nhiên tất cả mọi người sẽ coi trọng cô, không có bản lĩnh, ngay cả bảo an cũng không cho cô chút sắc mặt nào cả." Nói đến đây, Trương Doanh tựa hồ rất có cảm khái, thở dài, sau khi nhấp một hớp trà tiếp tục phun nước, "Hác Đình này, bản thân cô ta rất khôn khéo, hơn nữa kinh nghiệm công tác hơn nhiều cô, cô đối nghịch với cô ta, tự nhiên là không so đo được rồi."
Dương Dương muốn nói rằng cô chưa từng muốn đối nghịch với cô ta, nhưng Trương Doanh ra hiệu cô không phải lên tiếng.
"Tôi biết cô muốn nói cái gì, nhưng hôm nay tôi không phải cùng cô thảo luận vấn đề này, mặc kệ cô có muốn đối nghịch với cô ta hay không, nhưng cạnh tranh giữa các cô vẫn tồn tại, tôi trước vẫn muốn Hác Đình qua bên này giúp tôi, sau lại không có biện pháp, mới lựa chọn cô. Tôi vốn nghĩ cô không có thành tích gì lớn lắm, nhưng không ngờ vận may của cô rất tốt, cũng chịu liều, nỗ lực của cô chúng tôi đều thấy rõ. Phó tổ trưởng Ms Lâm khóa một chúng ta đã nộp đơn từ chức , cuối tháng này sẽ rời cương vị công tác, cho nên tôi và Mary Lý thương lượng cho cô ngồi lên vị trí này, không biết ý của cô thế nào?"
Dương Dương kinh ngạc không thôi, tin tức Ms Lâm phải đi mọi người đều nghe được, bên dưới thì ai ai cũng nghị luận ầm ĩ, nói xem ai sẽ được ngồi lên vị trí này, có người thì bảo là Hác Đình được chọn, quản lý nhân sự tựa hồ đã từng nói qua với Mary Lý, nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán, chẳng qua mặc kệ là ai làm, cô trăm triệu lần không nghĩ được lại là cô!
"Thế nào, cô không muốn sao?" Trương Doanh nhướng mày hỏi.
Đôi lông mày Trương Doanh như một bức tranh không đều, nhưng lúc này trong mắt Dương Dương lại trở nên rất đẹp, cô lộ ra nụ cười tươi rói, "Không phải, tôi đồng ý."
"Vậy là tốt rồi, cô tạm thời đừng nói với người khác, việc này chúng tôi sẽ an bài thỏa đáng trước khi tuyên bố ra." Trương Doanh hôm nay dường như rất uể oải, không biết là bị bệnh hay là gì khác, ngược lại bớt đi chút tính khí nóng nảy của ngày thường.
"Còn nữa, mặc dù chỉ là một Phó tổ trưởng, nhưng muốn ngồi ở vị trí này cũng không dễ dàng, ở bộ môn tiêu thụ này thì tất cả dựa vào công trạng, cô hẳn là rõ ràng, tôi cũng không nói nhiều, cô về trước đi, quan sát thật kỹ, người tuổi trẻ, chỉ cần bằng lòng liều bằng lòng học, thời cơ rồi sẽ đến."
"Vâng, cảm ơn MS Trương."
Dương Dương đóng cửa đi ra ngoài, người ta thường nói, tình trường thất ý, sòng bạc đắc ý, cô đã đổ như vậy rồi, công việc hiện tại được đắc ý cũng coi như bồi thường đi. Trái tim nhảy nhót không ngớt, rất muốn tìm người nào đó để chia sẻ cái tin tức tốt này, thế là gọi điện thoại cho Mộc Mộc, hẹn cô ấy tối nay cùng đi ăn cơm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...