: "Tới ngày"
Tình yêu có đôi khi giống như ăn ô liu, vừa vào miệng vị có chút đắng lại chua, có phần khó mà nuốt trôi, thế mà khi nhai lâu, bạn sẽ phát hiện trong cái đắng đó lại mang theo vị ngọt, dư vị ngọt ngào tươi mát, hương thơm giữ mãi như vị của tình yêu.
Dương Dương cầm di động bấm bấm, chần chờ một lúc cuối cùng vẫn gửi đi, nhìn thông báo "tin nhắn gửi đi thành công", cô không biết quyết định này là đúng hay sai.
Nhưng không cho cô đổi ý, chỉ chốc lát, điện thoại lại vang lên, Dương Dương nhìn hai chữ "thành giao" thật to chiếm cả màn hình, không phải đợi lâu, một bóng người liền xuất hiện trước mặt cô.
Dương Dương ngẩng đầu, Phan Thừa Hi đang mỉm cười nhìn cô, mặt mày có vẻ đắc ý vui sướng, thường ngày Dương Dương ghét nhất đàn ông yêu nghiệt như thế, nhưng giờ khắc này trong một sát na cô bỗng hoảng hốt, nụ cười phô thiên cái địa kia vỗ tới đáy lòng cô, trong phút chốc làm cô hoảng hồn, Dương Dương cảm giác tim mình nhảy lỡ một nhịp.
Nhưng cũng chỉ là một thoáng mà thôi, Phan Thừa Hi vừa mở miệng, Dương Dương liền hủy bỏ tất cả ưu điểm của hắn.
"Snoopy, em nói chuyện phải giữ lời" Hắn thì thầm bên tai Dương Dương.
Dương Dương liếc hắn một cái, hừ một tiếng xem như là trả lời.
Phan Thừa Hi cũng không so đo, cúi đầu sừng sộ với cái gã phiên bản Hoàng Dung mặt ngu ngốc nhìn bọn họ: "Xin buông bạn gái tôi ra". Ba chữ bạn gái nói ra đặc biệt nặng, Dương Dương và gã con trai phiên bản Hoàng Dung đồng thời run rẩy.
"Anh là. . . " Gã con trai phiên bản Hoàng Dung đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, lại bất đắc dĩ người quá lùn, cho dù đã đi giày cho tăng chiều cao, cho dù là lót mũi chân vẫn chỉ tới ngực Phan Thừa Hi, phải ngẩng đầu nhìn mới nói được.
"Bạn trai của Dương Dương" Phan Thừa Hi để chứng minh lời của hắn liền đặt tay lên vai Dương Dương, dùng sức một chút thì cả người Dương Dương liền ngã vào ngực hắn.
"Tôi không tin! Dương tiểu thư, em đang đùa với anh, có phải không?" Gã phiên bản Hoàng Dung cắn môi, nước mắt xoay vòng trong hốc mắt.
"Là thật, anh ấy là bạn trai tôi" Dương Dương mặt không chút thay đổi không cam lòng nói ra, nhưng mặt trắng nhỏ đang ôm cô vừa nghe thế thì hưng phấn cười tươi hơn.
"Anh không tin, anh không tin, anh và em dù quen biết ngắn, nhưng tình nghĩa lại sâu đậm. Anh có tình với em, có nhật nguyệt chứng giám, trời đất động dung, anh một lòng say mê em, em sao có thể khiến cho anh đau lòng, a. . .
Cà phê đắng, đậu tương tư, sầu riêng thối.
Anh có tình, em "xì hơi", cũng nguyện ý.
Dư vị khí trong cơ thể ngày đó, chuyện xưa thật khó nhớ lại, anh không muốn "xì hơi. . . "
Dương Dương và Phan Thừa Hi ngơ ngác nhìn nhau, ngây ngẩn cả người, tưởng là gã cực phẩm trước mắt sắp nổi điên thì hắn lại ngừng lại, cầm hoa hồng trên bàn nhét vào tay Dương Dương, "Dương tiểu thư, em cảm thấy thế nào? Thơ này là linh cảm anh chợt nổi lên ngẫu nhiên làm, em quả nhiên là nữ thần linh cảm của anh, a. . . "
"Buông cái tay bẩn thỉu của anh ra!" Phan Thừa Hi "ba" một tiếng nắm lấy tay gã phiên bản Hoàng Dung, "Sau này anh đừng có quay lại quấy rầy bạn gái tôi, bằng không tôi sẽ không khách khí với anh đâu!"
"Anh buông tay tôi ra, tôi đồng ý với anh là được, anh muốn tiêu diệt tôi a…"
Phan Thừa Hi đành chịu mắt trợn trắng, buông tay hắn ra, ôm lấy Dương Dương đi ra ngoài cửa, Dương Dương nghiêng đầu nhìn thì thấy cái gã Hoàng Dung kia đang ngồi trên ghế lau nước mắt, trên cổ tay có một vòng đỏ.
Dương Dương trong lúc bất chợt cảm thấy gã cực phẩm có chút đáng thương, nhưng nghĩ lại, nếu bị hắn cuốn lấy, vậy người đáng thương là cô rồi.
Vừa ra khỏi quán "Năm tháng", Dương Dương liền hất tay Phan Thừa Hi ra, nói tiếng cám ơn rồi chạy đi.
Phan Thừa Hi nắm lấy tay Dương Dương, "Đi đâu đó?"
"Về nhà"
"Lợi dụng xong liền muốn đi?"
". . ."
"Chúng ta đi. . ."
"Tôi kiếm tiền đấy kiếm tiền đấy
Tôi cũng không biết đi lường gạt làm sao
Tay trái tôi mua một chiếc nokia
Tay phải tôi mua một chiếc motorola. . ."
Trong lúc Phan Thừa Hi muốn hẹn với Dương Dương thì điện thoại Dương Dương reo lên, vẫn là cái nhạc "Tôi kiếm tiền" ấy.
Dương Dương mặc kệ ánh mắt khinh bỉ của mặt trắng nhỏ, ra hiệu hắn đừng lên tiếng, sau đó ấn nút nghe.
"Con gái, cải trắng có hi vọng bán đi không?"
"Lão nương, dáng dấp người nọ thật đúng là phải xin lỗi quốc gia và nhân dân. . . " Dương Dương thêm mắm thêm muối miêu tả lại một lần bề ngoài gã cực phẩm, thuận tiện kể ra sự kiện hơi độc.
"Kháo, thế nào mà thiếu đạo đức như thế, lớn lên sao mà còn dọa người đến vậy?"
"Đúng vậy, mang về tuyệt đối sẽ mất hết cái mặt già kia của mẹ, cho nên vì mẹ, con liền say goodbye với anh ta luôn"
"Vậy cũng tốt, con gái con cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, đánh rắm cũng không phải chuyện mất mặt, ba con bình thường toàn thả hơi độc trong chăn đấy thôi, con ấy, đúng là cùng một đức hạnh với ba con mà. Lão nương lần sau tìm giúp con một người không ngại con đánh rắm, con sớm về nhà đi". Khi nói lời này, đồng chí Dương ba đang chơi cờ cùng một đám ông già trong khu, cả người bỗng chợt uốn éo, hơi độc một bên lặng lẽ bốc lên, chỉ chốc lát, hơi độc không màu trong suốt lao tới mọi người, lão Vương bên cạnh đồng chí Dương ba là người đầu tiên bị liên lụy, kêu thảm một tiếng, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, mà những người khác đợi khi phát hiện ra thì cũng đã chậm, ít nhiều cũng hít vào một bộ phận khí độc, thoáng chốc sắc mặt trắng bệch, bịt mũi chạy như điên, đồng chí Dương ba sờ mũi, hát một đoạn tiểu khúc về nhà.
"Lão nương, đã nói rắm không phải con thả, là lão bà Tĩnh ca ca thả!" Dương Dương biện bạch vì bản thân, mặt trắng nhỏ đứng ở bên cạnh đưa lưng về phía cô, nhưng hai vai đã run rẩy cực kỳ lợi hại.
"Được rồi được rồi, con sớm về nhà đi" Nói xong cũng cúp điện thoại luôn.
Dương Dương cầm di động khóc không ra nước mắt.
"Chúng ta đi ăn chút gì chứ?" Phan Thừa Hi cố ý tiếp cận gần Dương Dương.
Dương Dương mặt chán ghét: Đi đi đi, đứng sang bên, đừng có lượn lờ bên cạnh tôi.
Phan Thừa Hi tủi thân: Vì sao? Vì sao em ghét anh như thế?
Dương Dương lui ra phía sau: Vì sao? Tôi còn "tam mao" đấy! Anh sao không đi soi gương đi, toàn bộ đều đúng dạng mặt trắng nhỏ!
Phan Thừa Hi tiến lên cọ Dương Dương: Người ta chỉ là da trắng một chút, anh tuấn một chút, là một trí thức, cũng không phải mặt trắng nhỏ!
Dương Dương tay hoa đẩy hắn: Nhìn anh kìa, khí chất, mùi vị, có thứ nào không phải của mặt trắng nhỏ?
Phan Thừa Hi trắng mắt: Anh có khí chất này thì làm sao? Tòa soạn người ta còn tranh nhau muốn anh làm người mẫu bìa kia kìa! Anh dùng chính là nước hoa CK có hương vị đàn ông nhất, đương nhiên là có mùi vị, không tin em ngửi xem.
Dương Dương thiếu chút nữa bị nước hoa làm ngạt thở chết: KAO, anh thức thời thì cút được bao xa thì cút, bằng không tôi thấy anh một lần thì đánh anh hai lần! Đi sang một bên, rõ là nhìn đằng trước thì ghét đằng sau, nhìn bên trái thì ghét bên phải!
Phan Thừa Hi cũng không giận, lưu manh cười một tiếng: Em không phải đã quên ước định của chúng ta rồi chứ?
Dương Dương ngẩn ra, 囧, cô đích thực đã quên mất thỏa thuận vừa rồi, ban nãy để đuổi cái tên cực phẩm kia, cô buộc lòng phải cầu cứu hắn, nhưng không có đáp ứng làm bạn gái của hắn, chỉ là đáp ứng sau này cho hắn cơ hội, nếu hắn hẹn cô, cô không thể cự tuyệt, lấy 3 tháng làm hạn định, nếu sau ba tháng, cô vẫn không thích hắn, hắn sẽ buông tha.
Sau đó, hai người tới một quán cơm Tây phụ cận tùy tiện ăn chút gì đó, nhưng Dương Dương bây giờ không có khẩu vị, liền muốn về nhà. Phan Thừa Hi cũng không bắt buộc, dù sao cũng còn nhiều thời gian, không phải vội, chỉ cần cô ấy đồng ý cho cơ hội là được, hắn tin tưởng với sức quyến rũ của hắn, cô ấy trước sau cũng có ngày phải khuất phục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...