Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc


Mặt trời lên rồi lặn xuống, tiếng chuông vào lớp reo lên rồi lại đến tiếng chuông ra về, một ngày nữa lại trôi qua không hề báo trước.

Phó Dịch Bắc được hôm giáo viên thả cho về sớm 5 phút, anh tí tửng xách cặp lên đi ra từ cửa sau của lớp một đường đi thẳng đến toà nhà khối 11.

Bầu trời hôm nay không được đẹp cho lắm, mây đen che kín bầu trời gió thổi lạnh thấu sương, từng hạt mưa tí tách rơi xuống thấm lên da thịt thấm vào cả cõi lòng người ta.

Tinh tinh hai tiếng, Phó Dịch Bắc đội mưa bước đi chậm rãi lấy di động từ túi quần ra xem.

Là Tần Nguyệt nhắn: "Tôi có việc về trước, anh không cần đến đón tôi đâu.

"
Phó Dịch Bắc chân đã bước lên bậc thang toà nhà khối 11, anh tặc lưỡi tắt di động rồi nhét vào túi hiển nhiên là không thèm để tin nhắn của Tần Nguyệt vào mắt.

Anh đã đi đến tận đây rồi cô còn bảo anh không cần đến! Dĩ nhiên là anh càng phải đến, để xem cô có việc gì gấp mà bỏ anh lại một mình!
Phó Dịch Bắc thong dong đi đến lớp 11a, nhưng lạ là hôm nay lớp này lại ồn ào đến lạ.

"Cô còn nói nữa có tin tôi tát vào mặt cô hay không?"
Giọng nói này anh nghe có chút quen tai, hình như là cô bạn thường hay đi cùng với Tần Nguyệt.

Phó Dịch Bắc bất giác bước nhanh hai bước từ cửa sau lớp học nhìn vào trong, anh quét mắt một vòng không thấy Tần Nguyệt đâu nhưng lại nghe có người nhắc đến tên cô.

"Cô ngon thì đánh đi, tôi nói con nhỏ Tần Nguyệt kia là đứa con hoang âm độc xảo trá đó! Nó nghĩ nó là ai mà dám dành nổi bật trong chính sinh nhật của Tuệ Lăng chứ? Đã thế còn ra vẻ ấm ức như người sai là Tuệ Lăng vậy!"
Nguyễn Ân Vân tức đến đỏ mặt trực tiếp nhào qua muốn tát cho Lý Nhã Vi một cái, nhưng đã bị Lưu Khiêm Thuận ôm lại khiến cô tức đến rống lên mà chửi.


"Từ đầu đến cuối tiểu Nguyệt có nói là muốn tổ chức sinh nhật cùng với La Tuệ Lăng sao? Từ hôm qua đến giờ đều là do La Tuệ Lăng tự phát thiệp mời rồi tự thông báo là sinh nhật lần này muốn tổ chức cùng tiểu Nguyệt! Cô nói cậu ấy ra vẻ, vậy tôi hỏi cô trên thiệp mời từ đầu đã có ghi tên cậu ấy không?"
La Tuệ Lăng tự biên tự diễn hôm nay thông báo lại với cả lớp là sẽ tổ chức sinh nhật cùng Tần Nguyệt, khiến cả lớp xôn xao nghị luận chỉ trỏ Tần Nguyệt là tu hú muốn chiếm tổ phượng hoàng!
Tần Nguyệt ngẩn người một lúc rồi đứng lên ra về không nói năng một lời nào, nhưng Nguyễn Ân Vân thấy rõ lúc xoay người hốc mắt cô đã đỏ bừng.

"Mẹ nó! Cậu buông ra coi Lưu Khiêm Thuận!"
Nguyễn Ân Vân quá mức hùng hổ Lưu Khiêm Thuận xuýt thì đã không giữ được cô còn bị cô cào cho hai đường lên bắp tay, anh có khổ không thể nói chỉ cầu cho Huỳnh Long Nam đi gọi được Trình Duệ ở phòng giáo viên về sớm một chút.

Nhưng Lý Nhã Vi bên này cũng đâu có yếu thế, mặc cho La Tuệ Lăng lôi kéo cũng muốn nhào qua cãi lại lời Nguyễn Ân Vân.

"Vậy có ai biết về nhà nó có đòi hỏi hay không? Chứ làm gì ban đầu chỉ là sinh nhật của Tuệ Lăng mới qua một đêm đã tòi ra thêm nó!"
La Tuệ Lăng nước mắt lưng tròng cố sức kéo Lý Nhã Vi lại.

"Đừng cãi nhau nữa mà Vi Vi, là tớ nói với ba muốn tổ quốc sinh nhật cùng Tần Nguyệt, không phải là cậu ấy đòi hỏi đâu!"
Cô ta vừa nói vừa khóc ai nhìn vào cũng không nghĩ đến đây là lời nói tự nguyện gì mấy, Lý Nhã Vi xem mà càng đỏ mắt hơn lời mắng ra càng thậm tệ.

"Cậu còn nói đỡ cho nó! Ba cậu mang nó về rồi yêu thương nó còn hơn cậu, thà cậu nói là ba cậu yêu cầu việc này tớ nghe còn đáng tin hơn!"
La Tuệ Lăng gấp đến dậm chân nước mắt rơi lả tả.

"Vi Vi! "
Nguyễn Ân Vân xem mà cười khẩy một tiếng, tức đến lời thô tục nào cũng dám xổ ra.

"Đúng rồi chỉ có các người là kẻ bị hại còn tiểu Nguyệt mới là đầu xỏ! Một lũ giả mù sa mưa, làm gái còn muốn lập đền thờ!"
Cả lớp còn lẻ tẻ vài người hóng hớt đều mắt chữ a mồm chữ o nhìn Nguyễn Ân Vân thiếu điều bật lên ngón tay cái "vãi chưởng!".

La Tuệ Lăng ngây người hai giây sau đó bật khóc thất thanh.

"Ân Vân, cậu quá đáng!"
"Mày chửi ai làm gái hả?"
Lý Nhã Vi tức điên muốn nhào qua cáu xé Nguyễn Ân Vân, Nguyễn Ân Vân cũng không yếu thế quát:
"Tao chửi mày đó con điếm! Suốt ngày móc mỉa người khác còn tự cho là mình đẹp đẽ lắm hả? Tao khinh!"
Hai nữ sinh lao vào cáu xé nhau chỉ tội cho Lưu Khiêm Thuận ở giữa chắn cho Nguyễn Ân Vân không ít vết cào của Lý Nhã Vi.

Anh ta nhịn muốn hết nổi gầm lên một câu.

"Tôi lạy hai người đấy, thôi đi!"
Nhưng hai nữ sinh đang đỏ mắt đánh nhau tôi xé áo cô, cô nắm tóc tôi làm gì còn để lời Lưu Khiêm Thuận vào tai.

Cho đến khi rầm một tiếng!
Tất cả mọi người hốt hoảng nhìn đến nơi phát ra âm thanh chỉ thấy một cái ghế đã bị đập nát bét, Phó Dịch Bắc hơi thở phập phồng ném thẳng cái sọt rác ở cuối lớp xuống chân Lý Nhã Vi.


Bên trong có một ly nước uống dở ngã nghiêng thế nào liền hất thẳng lên váy Lý Nhã Vi khiến cô ta thét lên chói tai.

"Anh làm cái gì vậy?"
Sắc mặt Phó Dịch Bắc tối tăm ánh mắt lạnh như băng nhìn cô ta, anh nghiến răng nhả ra một câu.

"Rác rưởi thì xứng với rác rưởi.

"
Lý Nhã Vi còn từng thầm thích Phó Dịch Bắc nghe anh mắng mình là rác rưởi cô ta nhịn không được liền bật khóc.

"Sao anh lại mắng em như thế?"
Phó Dịch Bắc chẳng mảy may thương hoa tiếc ngọc, anh lạnh lùng nhìn cô ta gằn từng chữ một.

"Đừng để tôi nghe thấy cô mắng Tần Nguyệt một lần nào nữa, nếu không! "
Anh kéo dài giọng đá thẳng cái chai dưới chân về phía Lý Nhã Vi tuy không trúng người nhưng cũng khiến cô sợ đến hét toáng lên.

Phó Dịch Bắc còn thấy chưa đủ, anh quét mắt đến những gương mặt xa lạ trong phòng học này gằn giọng nói:
"Tất cả các người cũng như thế, nếu dám nói xấu em ấy tôi sẽ đánh từng người một bất kể nam nữ!"
Học sinh lớp 11a đồng loạt né đi ánh mắt anh, có lẽ chột dạ cũng có lẽ là sợ thật.

La Tuệ Lăng thấy Phó Dịch Bắc tức giận vì Tần Nguyệt như thế, cô ta cắn môi che đi sự không cam lòng dưới đáy mắt sướt mướt đi đến kéo tay anh.

Phó Dịch Bắc cau mày, lạnh lùng nhìn cô ta.

"Buông ra.

"
"Anh đừng trách các bạn, là do em không biết điều nói với ba muốn tổ chức sinh nhật cùng Tần Nguyệt nên mới khiến cậu ấy giận.

Là lỗi của em! "

Nói rồi cô ta đưa tay lau nước mắt đang không ngừng rơi xuống.

"Em sẽ đi xin lỗi cậu ấy, anh đừng giận được không?"
Nguyễn Ân Vân sau phút kinh ngạc rồi đến mừng như điên khi thấy Lý Nhã Vi bị chửi, cô trợn mắt nhìn La Tuệ Lăng tố khổ trước kia rồi vội đẩy Lưu Khiêm Thuận ra đi đến nói với Phó Dịch Bắc.

"Anh Phó, Tần Nguyệt đã rời đi lâu rồi anh mau đi tìm cậu ấy đi.

"
Nghĩ như thế còn chưa đủ, Nguyễn Ân Vân liền bồi thêm một câu.

"Hình như cậu ấy còn khóc nữa!"
Quả nhiên vẻ mặt mất kiên nhẫn của Phó Dịch Bắc thoáng chốc đã đanh lại, anh hất tay La Tuệ Lăng ra một đường chạy thẳng xuống lầu.

Nguyễn Ân Vân nhìn vẻ mặt như nuốt phải ruồi nhặng của La Tuệ Lăng mà không khỏi châm chọc một câu.

"Hừ, nước mắt cá sấu thì sao? Còn phải xem có người để tâm đến không đã!"
Vẻ mặt La Tuệ Lăng thoáng âm trầm quét mắt qua lạnh lùng nhìn cô, Nguyễn Ân Vân mới cóc sợ cô ta.

"Yô, không giả vờ làm sen trắng nữa hả? Có cần tôi tặng cô thêm một bịch ô mô không?"
La Tuệ Lăng xiết chặt tay cố gắng không thất thố trước đám đông, cô ta cắn răng cầm lấy ba lô rồi đi thẳng ra ngoài.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui