Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc


Phó Chính Khâm sau khi trấn áp được đám nhóc bên này thì chậm rãi đi sang phòng bệnh của Ngạn Dật Hiên bên cạnh.
Ông vào đó khá lâu, A Sùng đứng bên ngoài canh gác không một ai biết bọn họ đã nói với nhau những gì.
Những ngày sau đó chỉ có Thẩm Thiên Thành và hộ lý được phép ra vào phòng bệnh của Phó Dịch Bắc, còn lại tất cả mọi người đều bị cảnh vệ bên ngoài ngăn không cho vào.
Thẩm Thiên Thành tránh tránh né né Phó Dịch Bắc không được bao lâu cuối cùng vẫn phải đối mặt với câu hỏi của anh.
"Tần Nguyệt dạo này thế nào rồi? Tớ lại thất hứa với cô ấy không biết có giận mình không, cậu mau đưa di động cho tớ mượn tớ muốn gọi cho cô ấy."
Thẩm Thiên Thành nuốt nước bọt, vội tìm cớ nói:
"Không được, tớ giấu em ấy việc cậu bị thương nên bảo là cậu lại bị phạt cấm túc không thể về rồi!"
Phó Dịch Bắc nhướng mày cảm thấy cái cớ này cũng hay, anh không thể để cô biết mình xuýt thì đi chầu trời được.

Nhưng mà...
"Vậy cậu cho tớ mượn di động đi, gọi một cuộc điện thoại cũng không sao mà."
Anh nhớ cô muốn điên, không gặp mặt vậy thì nghe giọng thôi cũng được.
Thẩm Thiên Thành ngồi trên ghế mà như ngồi bàn chông, anh lúng túng đứng lên lắc đầu nguầy nguậy.
"Đã nói cấm túc thì gọi cái gì chứ, huống hồ trước khi đi huấn luyện cậu vẫn còn bị tịch thu di động vô thời hạn cơ mà! Giấu đầu lòi đuôi, tốt nhất là nên giữ im lặng thì hơn!"
"Mẹ nó bớt dài dòng đi, cậu có cho mượn không thì bảo?"
Phó Dịch Bắc sốt ruột lại nghe Thẩm Thiên Thành luyên thuyên thì phát cáu.
Thẩm Thiên Thành cương quyết lắc đầu, chết cũng không cho anh mượn di động.
"Vậy cậu xin ông nội Phó trước đi! Tớ sang bên cạnh thăm Ngạn Dật Hiên đây!"

Bỗng nhắc đến Ngạn Dật Hiên, Phó Dịch Bắc có chút sững sờ gọi Thẩm Thiên Thành lại.
"Này, gửi lời hỏi thăm tới cậu ta giúp tớ!"
Thẩm Thiên Thành như chợt phát hiện ra một hành tinh mới, anh chớp mắt lia lịa nhìn Phó Dịch Bắc chọc cho Phó Dịch Bắc phát cáu.
"Không cho mượn di động thì cút nhanh lên!"
Thẩm Thiên Thành bĩu môi tò te đi sang phòng bệnh bên cạnh.

Phó Dịch Bắc giận thành cá nóc nằm nghệch trên giường, cơ thể không cử động được khiến anh buồn bực không thôi.
"Mặt trăng nhỏ, em đang làm gì vậy nhỉ?"
Thẩm Thiên Thành đi sang phòng bên này lại thấy Ngạn Dật Hiên đã ngồi dậy được chỉ là cánh tay phải đang bó bột phải tựa lưng vào thành giường nghỉ ngơi.
"Này, ổn chứ?"
Thẩm Thiên Thành đi đến không chút khách khí ngồi lên giường hất cằm hỏi thăm.
Ngạn Dật Hiên thu hồi tầm mắt ở bên ngoài cửa sổ về lẵng lặng nhìn anh, nhàn nhạt đáp:
"Chưa chết được."
Thẩm Thiên Thành bĩu môi chê bai.
"Còn mạnh mồm nhỉ? Vậy đang ngồi thẩn thờ làm gì đây!"
Cả Phó Dịch Bắc mấy hôm nay cũng ngây ngẩn hệt như Ngạn Dật Hiên ban nảy, chắc có lẽ xuýt chết một lần con người ta sẽ tự ngộ nhận ra được rất nhiều điều đi!
Ngạn Dật Hiên vẫn luôn nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Thành không rời mắt, trong con ngươi lạnh lẽo đó như chất chứa muôn vàn tâm sự, bỗng anh nói:
"Giúp tôi một việc."
Thẩm Thiên Thành nhíu mày, hỏi:
"Việc gì?"
Ngạn Dật Hiên nhìn thẳng vào mắt anh, đáp:
"Cậu lại gần chút, tôi sẽ nói."
Thẩm Thiên Thành chả biết tên này muốn làm trò quỷ gì, nhưng một kẻ què tay phải còn khiến anh sợ được chắc!
Thế là Thẩm Thiên Thành không chút nghĩ ngơi ghé người lại gần, còn tri kỷ nghiêng lỗ tai tỏ ý lắng nghe.
"Nói đi."
Ngạn Dật Hiên nuốt nước bọt, giọng nói khàn khàn bảo:
"Gần thêm chút nữa, người tôi không tiện dịch chuyển."
"Lắm yêu cầu quá rồi đấy!"
Thẩm Thiên Thành nhăn nhó càm ràm nhưng vẫn ghé người lại gần chút nữa.

"Nói đi đừng ngại."
Ánh mắt Ngạn Dật Hiên ngày càng sâu thăm thẳm, anh hít thở có chút khó khăn xiết chặt nấm đấm thành quyền, cuối cùng vẫn nhịn không được giơ tay lên chế trụ sau cổ Thẩm Thiên Thành.
Anh hành động rất nhanh không đợi Thẩm Thiên Thành phản ứng kịp đã nhoài người tới trước chuẩn xác hôn xuống môi Thẩm Thiên Thành.
Không gian cùng thời gian như ngưng đọng lại, hai cánh môi dán chặt vào nhau mềm mại nhưng có chút lạnh.

Thẩm Thiên Thành không tới 3 giây kinh ngạc đã đẩy mạnh Ngạn Dật Hiên ra.
"Hự."
Anh đẩy rất mạnh khiến cho cả người Ngạn Dật Hiên đều đập vào thành giường, đầu óc Thẩm Thiên Thành như nổ tung không ngừng đưa tay lau miệng mình.
"Cậu điên rồi hả?"
Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Thiên Thành đỏ bừng cả lên, ánh mắt lóe lên tia phẫn nộ, Ngạn Dật Hiên chỉ cười cười nói:
"Ừ."
"Ừ con mẹ nhà cậu!"
Thẩm Thiên Thành không thể giải thích nổi tâm trạng của mình hiện tại là gì, anh mắng xong liền bỏ chạy khỏi tên điên này.
Ngạn Dật Hiên lưu luyến nhìn theo bóng lưng kia cuối cùng lại sờ lên môi mình rồi bật cười, nhưng trong ánh mắt lại chẳng có tia vui vẻ.
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng bị gõ ba tiếng Ngạn Dật Hiên nhìn người tới thì sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
"Chuẩn bị xong chưa?"
"Đã xong."
"Ngày mai tôi đến đón cậu."
Ngạn Dật Hiên kiên quyết lắc đầu.
"Không cần, hiện tại có thể lấp tức khởi hành."
Cánh cửa này đóng sẽ có cánh cửa khác mở ra, anh phải rời đi để trở thành một người tốt hơn.
Chỉ là có chút không cam lòng nên mới hành động lỗ mãng như thế, Thẩm Thiên Thành tạm biệt!
Tới tận 3 ngày sau Phó Dịch Bắc mới thấy Thẩm Thiên Thành rề rà đến thăm mình, nhìn sắc mặt xanh mét cùng hai cái quầng thâm kia xuýt chút anh đã không nhận ra Thẩm Thiên Thành.
"Này, mấy hôm nay cậu đi ăn trộm à? Hai cái quầng thâm kia là sao đây?"
Thẩm Thiên Thành đưa đồ trên tay cho hộ lý, anh không có tinh thần liếc Phó Dịch Bắc một cái sau đó ủ rũ đi tới tự mình gọt trái cây ăn.
Phó Dịch Bắc nằm miết muốn mốc meo cả người, thấy Thẩm Thiên Thành tới liền bắt đầu tám nhảm cho đỡ buồn chán.
"Mấy hôm nay cậu không đến tớ cũng chẳng biết nói chuyện với ai, nếu có di động để gọi cho Tần Nguyệt thì tốt rồi."

Thẩm Thiên Thành không thèm ngó ngàng tới anh, Phó Dịch Bắc tiếp tục lảm nhảm.
"Tớ nhớ cô ấy chết mất, không biết cô ấy có nhớ mình không?"
Những ngày này vẫn không có tin tức của Tần Nguyệt, Thẩm Thiên Thành suy nghĩ hết chuyện này tới chuyện kia tới muốn nổ đầu đến nơi.
"Hay cậu cho tớ mượn di động chút đi..."
Phó Dịch Bắc thăm dò lôi kéo đồng minh, không biết sao lần này ông nội quản anh rất nghiêm.

Ngay cả hai anh cảnh vệ bên ngoài anh cũng không có cách nào dụ dỗ được.
Thẩm Thiên Thành xụ mặt bực bội đáp:
"Cậu mơ đi! Một mình cậu bị ông nội Phó phạt là đủ rồi, đừng kéo theo mình!"
Phó Dịch Bắc dụ địch thất bại, anh buồn bực hừ một tiếng.
"Các người cứ làm sao ấy, như muốn tách biệt mình với thế giới bên ngoài.

Thậm chí ngay cả Ngạn Dật Hiên bên cạnh cũng đã xuất viện, tớ hỏi cậu ta đi đâu cũng không có ai biết!"
Con dao trên tay Thẩm Thiên Thành trượt một cái cứa lên ngón tay một đường, máu lập tức trào ra đỏ âu một mảng.
Ngạn Dật Hiên ghét Phó Dịch Bắc lại không hề bài xích người là bạn thân nhất của Phó Dịch Bắc là mình, Thẩm Thiên Thành cứ nghĩ bản thân rất hoà đồng nên anh không ghét mình được.
Anh cứ thế hí hửng rất tự nhiên mặc Phó Dịch Bắc uy hiếp nghỉ chơi, cũng muốn xem Ngạn Dật Hiên là bạn mà đối đãi.
Lâu ngày tiếp xúc Thẩm Thiên Thành cũng dần phát hiện ra Ngạn Dật Hiên là kiểu người ngoài lạnh trong nóng nên càng nhiệt tình mà làm thân với anh.
Cho đến mấy ngày trước, nụ hôn đó có ý gì anh không giải đáp được và Ngạn Dật Hiên hiện tại gây hoạ xong thì bỏ đi lại là có ý gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui