Mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ Thanh Ngọc chỉ thiếu vũ khí thuận tay.
Trước khi đi anh trai đã đưa súng cho cô nhưng nếu mạt thế xảy ra, khẩu súng này chỉ bắn được vài con zombie liền hết đạn, như vậy thì quá lãng phí.
Thời kỳ đầu mạt thế, vũ khí lạnh vẫn có hiệu quả hơn nhiều.
Chỉ cần dùng lực mạnh một chút, chém đầu zombie thành hai nửa hoặc dùng gậy đập nát đầu là có thể hạ gục chúng.
Thanh Ngọc mua rất nhiều dao làm bếp sắc nhọn, cô định dùng nó làm vũ khí đánh zombie.
Nhưng cô không quá hài lòng.
Suy cho cùng dao chỉ để thái thức ăn.
Nếu dùng nó để để chiến đấu với zombie sẽ không được thuận tay cho lắm.
Nhưng cô không có lựa chọn nào tốt hơn!
Không.
Cô có!
Thanh Ngọc như reo lên.
Cô chợt nhớ đến tủ để đồ trong phòng ngủ.
Nơi đó có thứ mà cô cần.
Dù không thường xuyên về nhà nhưng phòng của cô lúc nào cũng được mẹ quét dọn sạch sẽ.
không có lấy nổi một vết bụi.
Thanh Ngọc đi đến chỗ tủ đồ ở cuối giường bắt đầu tìm kiếm.
Sau một hồi, cô cuối cùng cũng tìm được một hộp gỗ dài khoảng một mét được chạm khắc vô cùng tính xảo.
Chính là nó!
Thanh Ngọc cẩn thận mở chiếc hộp ra, bên trong là một thanh kiếm katana sáng loáng.
Cô lấy thanh kiếm ra khỏi hộp gỗ, từ từ nắm lấy chuôi kiếm rút ra khỏi vỏ.
Một ánh sáng màu bạc chiếc vào mắt Thanh Ngọc.
Cô vuốt nhẹ lưỡi kiếm, cảm thấy nó rất sắc bén.
Thanh Ngọc ra ngoài vườn, cầm kiếm chém mạnh về phía thân cây to bằng bắp đùi.
Rầm!
Chỉ với một đường kiếm, cây nhãn đã gãy làm đôi, lộ ra vết cắt vô cùng mượt.
Quả nhiên là thanh kiếm tốt!
Nghe nói, Phong đã tốn rất nhiều tiền để mua nó.
Thanh Ngọc yêu thích không nỡ buông tay, cầm lấy một chiếc khăn sạch lau kiếm một lượt.
Nhớ đến lai lịch của thanh kiếm này, cô vừa buồn cười vừa có chút không nói lên lời.
Đây là quà Phong tặng cho cô nhân dịp sinh nhật mười tám tuổi.
Lúc trước nhà cô và nhà Phong là hàng xóm của nhau.
Ba người Hải, Vũ, Phong thường hay dẫn cô đi chơi, quan hệ rất tốt.
Đến khi Thanh Ngọc chuyển về quê sinh sống, cô cùng Phong vẫn còn giữ liên lạc với nhau.
Trong lần đến thăm anh trai đang học ở trường quân đội, Thanh Ngọc gặp lại Phong.
Lúc đó, cô suýt chút nữa không nhận ra anh.
Phong có vóc người cao lớn cùng nước da màu bánh mật.
Tóc anh được cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh kết hợp với ngũ quan sắc sảo như khiến người ta không khỏi say đắm trước một vẻ đẹp như được thượng đế tỉ mỉ tạo nên.
Phong vừa kết thúc huấn luyện, anh chạy vội đến chỗ Thanh Ngọc, khuôn mặt vốn lạnh lùng đột nhiên trở nên nhu hoà.
Thanh Ngọc cảm thấy cô bị chìm đắm trong ánh mắt sâu thẳm như làn nước mùa thu của anh mất rồi.
Thanh Ngọc nuốt một ngụm nước bọt khi tầm mắt cô va phải khuôn ngực của Phong.
̉n sau lớp quân phục kia là một cơ thể cường tráng, mồ hôi thấm ướt áo làm lộ khuôn ngực nở nang cùng các múi thịt cuồn cuộn.
Cô cảm thấy mũi mình có trút nóng, giống như có thứ gì đó sắp chảy ra ngoài.
Thanh Ngọc vội ngẩng đầu lên, thầm than.
Trai đẹp mặc quân phục đúng là hấp dẫn chí mạng đối với cô.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Trần đời cô chưa thấy ai lấy kiếm làm quà tặng sinh nhật cả.
Có lẽ Phong là một trường hợp đặc biệt.
Suy nghĩ của thẳng nam, Thanh Ngọc quả thật không hiểu nổi.
Hay gu thẩm mĩ của quân nhân đều như thế? Quà sinh nhật mười tám tuổi năm ấy của cô, ngoài chiếc vòng tay gia truyền mẹ tặng cô được xem như là bình thường thì còn lại đều vô cùng độc đáo.
Không nói đến việc Phong tặng kiếm, lần đấy, bác Khải tặng cho cô hai chục thỏi son các hãng khác nhau đều có màu hồng cánh sen, anh trai thì tặng cô váy công chúa bảy tầng với bảy sắc cầu vòng.
Còn anh Vũ thì tặng cô nguyên cái sổ đỏ.
Nhưng dù sao Thanh Ngọc cũng rất vui khi nhận được quà của mọi người.
Thanh Ngọc cất kiếm vào lại trong hộp gỗ.
Cô đến bên bàn trang điểm kéo mở ngăn đựng đồ trang sức.
Mấy món trang sức của cô đều đã bán đi, chỉ giữ lại một món duy nhất đựng trong chiếc hộp nhung này.
Thanh Ngọc mở hộp, lấy ra một chiếc vòng tay bằng ngọc.
Chất ngọc vô cùng tốt, cũng không hề có tạp chất.
Thanh Ngọc lấy vòng ngọc ra đeo nó lên tay.
Đây là chiếc vòng ngọc gia truyền mẹ cô tặng cho cô.
Lúc trước cô sợ làm mất lên mới cất đi không đeo.
Hiện tại mạt thế sắp xảy ra, nếu cô lúc nào cũng mang bên mình cái hộp cũng ko an toàn lắm còn không bằng đeo vào tay.
Thanh Ngọc nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc, xếp lên xe.
Mẹ cô còn có một một cửa hàng tạp hoá cỡ lớn.
Chiều nay cô cần thuê người chuyển hết đồ đến thành phố H.
Có lẽ phải đến sáng ngày mai cô mới có thể trở về được.
Thanh Ngọc bất giác nhớ đến không gian trong truyền thuyết, chỉ cần phất tay một cái, mọi đồ vật đều được thu vào không gian, vừa nhanh vừa an toàn.
Nếu cô có không gian liền tốt rồi.
Thanh Ngọc thầm nghĩ.
Nhưng lấy đâu ra không gian cơ chứ.
Trong mạt thế, chỉ có dị năng giả hệ không gian mới có khả năng này.
Mấy chi tiết ngọc gia truyền hay nhẫn gì đó thật không đáng tin chút nào.
Vậy mà trong giấc mơ, thỉnh thoảng vẫn xuất hện lời đồn đại là lấy máu nhỏ vào ngọc thạch sẽ tạo ra không gian.
Nhưng Thanh Ngọc vẫn chưa thấy ai thành công cả.
Mà nhắc đến ngọc gia truyền, không phải cô cũng có một cái sao.
Thanh Ngọc nhìn về phía cổ tay của mình.
- Không bằng thử một chút?
Ôm tâm lý may mắn, mặc dù có chút ấu trĩ nhưng Thanh Ngọc vẫn nóng lòng muốn thử.
Cô tiến về phía phòng bếp, không chút do dự mà lấy dao rạch vào đầu ngón tay thon dài một đường.
Rất nhanh ở vết thương có máu chảy ra, Thanh Ngọc đưa tay về phía vòng ngọc cho máu rơi lên đó.
Làm Thanh Ngọc không thể tưởng tượng nổi là những giọt máu rơi trên vòng ngọc chỉ vài giây sau lại biến mất không một giấu vết.
Chiếc vòng vốn có màu xanh ngọc lục dần phát ra những tia sáng màu đỏ vô cùng kì dị, không ngừng hấp thụ máu của cô.
- A...
Cơn đau từ cổ tay truyền đến, giống như hàng ngàn chiếc kim không ngừng thay phiên nhau đâm vào cỏ tay cô.
Thanh Ngọc cắn chặt môi mà chịu đựng., cô run rẩy chống đỡ bức tường ngăn cho thân thể đổ xuống, chịu đựng hơn mười phút.cơn đau kéo dài hơn mười phút mới dần dần giảm bớt.
Nhìn về phía cổ tay, chiếc vòng ngọc đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một hình xăm nhỏ hình mặt trăng ở cổ tay cô.
Chứng kiến những điều thần kì phía trước, Thanh Ngọc không khỏi vui mừng.
Vòng ngọc thật sự có không gian! Hơn nữa xem tình huống hiện tại cô cảm thấy khá yên tâm.
Không gian ở trong vòng ngọc, Thanh Ngọc sợ sẽ bị người khác cướp đoạt.
Nhưng hiện tại, vòng ngọc đã hoà vào trong thân thể, trở thành một phần máu thịt của cô, không ai có thể cướp đi được.
Thanh Ngọc không kịp chờ đợi mà muốn khám phá không gian bên trong.
Cô từ từ nhắm mắt cảm nhận không gian luân chuyển.
Lúc trước cô quen một người bạn thức tỉnh dị năng không gian, cô ấy cảm nhận dị năng của mình bằng cách này, làm theo cô ấy chắc chắn sẽ không sai.
Một khoảng không đột nhiên xuất hiện trước mắt Thanh Ngọc.
Bên trong giống hệt một kho hàng, rộng khoảng ba mươi mét vuông.
Cô không thể ra vào bên trong không gian, trong đó cũng không có suối linh tuyền hay thổ địa trồng cây.
Nhưng Thanh Ngọc đã đủ thoả mãn.
Có không gian, cô hành động cũng tiện hơn rất nhiều.
Thanh Ngọc vào rót một cốc nước, sau đó cho vào lò vi sóng quay, rất nhanh cốc nước đã toả ra làn khói nghi ngút.
Cô dùng ý nghĩ thu cốc nước vào bên trong không gian.
Chỉ trong một cái chớp mắt cốc nước đã biến mất không thấy.
Thanh Ngọc muốn kiểm tra thời gian trôi trong không gian.
Nếu năm tiếng sau, nước trong cốc vẫn còn nóng, tức là thời gian trong không gian cô không động, đồ vật cho vào sẽ mãi ở trạng thái ban đầu.
Nếu là như vậy, có thể ăn đồ ăn nóng hổi trong mạt thế là một mong ước hoàn toàn có khả năng.
Năm tiếng sau, Thanh Ngọc lấy cốc nước ra, nhiệt độ vẫn còn nóng như ban đầu, làn khói bốc lên nghi ngút.
Vậy là thời gian trong không gian là tĩnh, đồ vật bỏ vào trong thời gian dài sẽ không bị hỏng.
Thanh Ngọc vui mừng, đến cửa hàng của mẹ vung tay thu hết đồ đạc bên trong.
Để có thể chứa được nhiều đồ hơn, Thanh Ngọc sử dụng ý nghĩ sắp xếp lại đồ đạc trong không gian cho gọn gàng.
Vẫn còn thừa một khoảng trống trong không gian, cô cũng không thể lãng phí như vậy.
Nhét được càng nhiều thì càng tốt, Thanh Ngọc thật sự không ngại có trong tay nhiều vật tư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...