Mặt Trăng Đến Bên Em

Tại khu ổ chuột ngoại ô thành phố Văn Hoa, Đào Kiên vừa cãi nhau một trận với chủ nhà vì bị giục trả tiền phòng. Mấy ngày nay gã luôn ở tạm trong gian phòng chưa rộng nổi mười mét vuông này, ban ngày ra ngoài tìm việc làm nhưng mãi vẫn chưa tìm được.

Có rất nhiều người dân nông thôn đến từ các vùng khác đến thành phố Văn Hoa tìm việc làm giống như gã, nhưng gã hoàn toàn không có bất kỳ ưu thế nào để cạnh tranh với những công nông dân đang trong độ tuổi trẻ khỏe đó.

Không có trình độ học vấn, không có năng lực hành nghề, chỉ có thể vùng vẫy vật lộn dưới tầng lớp thấp nhất trong thành phố.

Đào Kiên chỉ còn hai ba trăm đồng trong tay, hắn ngồi ở cửa, phiền não mò ra điếu thuốc cuối cùng, đốt xong thì hít một hơi lớn.

Gã nghĩ vẫn phải đến tìm Đào Khê một chuyến, lần này cho dù thế nào cũng phải đòi được tiền.

Đào Kiên kẹp điếu thuốc trong tay, đứng bật dậy khỏi nền đất không bằng phẳng, chuẩn bị bắt xe buýt đến Nhất Trung Văn Hoa, thế nhưng lại thấy một cô gái trẻ tuổi mặc chiếc đầm màu trắng đi tới.

Cô gái trang điểm rất tinh tế, mái tóc ngắn gọn gàng trông rất già dặn, đi đôi giày cao gót, nhìn như vừa bước chân ra khỏi tòa nhà văn phòng đắt đỏ nhất thành phố Văn Hoa, cả người từ trên xuống dưới hoàn toàn không ăn khớp với khung cảnh quanh mình.

Đào Kiên quan sát vài lần, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, lúc đi ngang qua, người phụ nữ kia bất ngờ dừng lại hỏi gã: “Xin hỏi anh có phải tiên sinh Đào Kiên không?”

Đào Kiên ngẩn người, gật đầu một cái theo bản năng.

“Chào anh, tôi là thư ký chủ tịch Tô Vân của tập đoàn Thụy Trạch.” Tô Vân nở một nụ cười rất chuyên nghiệp: “Có thể tìm một nơi nào để nói chuyện với anh không?”

Chuyện sau đó nằm ngoài tưởng tượng của Đào Kiên. Gã được người phụ nữ tên Tô Vân này dẫn vào một quán cà phê mà gã chưa bao giờ đặt chân vào, hai ly cà phê đã bằng tiền cơm mấy ngày của gã. Tô Vân nói thẳng vào mục đích của mình:

“Lần này tôi đến chủ yếu là vì giải quyết vấn đề việc làm của Đào tiên sinh đây.” Cô lấy từ trong cặp táp ra một phần tài liệu đặt xuống trước mặt Đào Kiên: “Đây là chức vụ bảo vệ cho một chi nhánh công ty con bất động sản của tập đoàn Thụy Trạch, cung cấp tiền ăn chỗ ở, hôm nay anh có thể trực tiếp đến vị trí làm việc.”

Đào Kiên không thể tin nổi nhìn phần giới thiệu chức vụ trên tài liệu, hắn làm công bên ngoài nhiều năm như vậy vẫn chưa từng thấy số tiền công nào nhiều đến thế.


Trên thế giới này làm gì có chuyện tốt nào tự dưng đến, gã nghi ngờ nhìn Tô Vân, hỏi: “Tôi không biết chủ tịch tập đoàn gì gì đó của các người, tại sao phải cung cấp công việc cho tôi? Chắc chắn phải có điều kiện gì đó.”

Gã vừa bị một kẻ gọi là đồng hương lừa tiền, vì vậy rất cảnh giác với tất cả mọi thứ. Nhưng gã không nghĩ hiện tại mình còn thứ gì đáng giá để lừa đảo, trên người gã sắp không còn một đồng nào rồi.

Tô Vân uống một ngụm cà phê, chậm rãi nói: “Đương nhiên có điều kiện, điều kiện chính là trước khi Đào Khê con trai anh tốt nghiệp lớp 12, anh không được quấy rầy cậu ấy một giây một phút nào nữa.”

Đào Kiên bất thình lình trợn to hai mắt, gã đã đánh hơi ra được sự kỳ lạ của chuyện này, tức giận nói: “Ông đây là cha nó, tìm con là lẽ đương nhiên. Các người chỉ là người ngoài, dựa vào cái gì lại đi quản chuyện của hai cha con nhà người khác?”

Tô Vân khẽ cười, ung dung thong thả nói: “Dựa vào việc thiếu gia nhà chúng tôi là người tài trợ cho cậu ấy. Tất cả mọi chuyện xảy ra trong thời gian đi học ở Nhất Trung Văn Hoa của Đào Khê đều nằm trong sự quản lý của thiếu gia chúng tôi.”

Sắc mặt Đào Kiên trở nên xanh mét, gã cố nén sự tức giận, trầm giọng nói: “Bọn mày có ý đồ gì với con trai tao?! Tao nói cho mày biết, cho dù tao không có một xu một cắc nào cũng tuyệt đối không cho phép lũ người có tiền chúng mày làm chuyện gì dơ bẩn với con trai tao!”

Những năm gần đây gã phiêu bạt làm công bên ngoài, ít nhiều cũng đã nghe đến sở thích đặc biệt của tầng lớp thượng lưu. Gã cứ băn khoăn tại sao đột nhiên Đào Khê được tài trợ đi học ở Nhất Trung Văn Hoa, hóa ra có người có mục đích khác với Đào Khê.

Tô Vân cau mày, trong mắt hiện vẻ chán ghét, rõ ràng cảm thấy suy đoán ác ý của Đào Kiên xúc phạm đến mình, cô cười lạnh một tiếng:

“Thiếu gia nhà chúng tôi không lớn hơn con trai anh bao nhiêu, tốt bụng tài trợ cho con trai anh, anh cảm thấy có thể có ý đồ gì khác ư? Ngược lại anh là cha Đào Khê còn phải dựa dẫm để con trai nuôi mình mới khiến người ta nhạo báng.”

Mặc dù cô không hiểu tại sao thiếu gia nhà mình lại quan tâm một học sinh huyện nghèo khó khăn như thế nhưng tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai gièm pha bôi nhọ anh.

Đào Kiên tức giận muốn lật bàn, nhưng cuối cùng gã vẫn phải nhịn xuống.

Người phụ nữ này nói không sai, gã còn phải dựa dẫm để con trai nuôi mình, đúng là loại hèn nhát kém cỏi.


“Nhưng tao là cha nó, chỉ đến trường thăm con trai một lát cũng không được sao?” Đào Kiên nhượng bộ, dựng thẳng lông mày lên hỏi.

Tô Vân bình tĩnh nói: “Tôi không nghĩ cái gọi là ‘chỉ thăm con trai một lát’ của anh là cần thiết đối với một học sinh cấp ba đang cần sự tập trung chăm chỉ học tập.”

Trước đây không lâu, thiếu gia nhà cô đã nhờ cô đi kiểm tra camera giám sát ở cổng trường Nhất Trung Văn Hoa. Rõ ràng người này không có đạo đức của một người làm cha, không hề có cái gọi là quan tâm và tình yêu cho con trai mình.

Cô hơi dừng lại, nghiêm túc nói: “Con trai của anh sẽ được nhận vào một trường Đại học tốt và có cuộc sống hoàn toàn khác anh. Nếu anh thực sự muốn tốt cho con, không làm phiền cậu ấy mới là điều hữu ích nhất mà anh có thể làm.”

Đào Kiên nghe vậy im lặng rất lâu.

Cuối cùng gã cũng đồng ý điều kiện này. Tô Vân lấy hợp đồng ra để ký, trước khi đi, cô còn lạnh lùng nói: “Nhớ tuân thủ theo giao kèo, ngoài ra, chuyện này anh không được phép nói với Đào Khê.”

Đào Kiên rất bực bội.

Đào Khê nhanh chóng nhận được khoản tiền nhà trường phát cho, phần lớn cậu chuyển hết cho Quách Bình làm tiền thuốc cho Đào Lạc, chỉ giữ lại một phần tiền sinh hoạt và cả tiền định đưa cho Đào Kiên.

Cậu nghĩ chờ sau khi mình trưởng thành, trừ Đào Lạc ra, bất luận thế nào cậu cũng sẽ không quan tâm đến hai người này nữa.

Nhưng Đào Kiên không đến tìm cậu, hoặc có lẽ cuối cùng Đào Kiên đã tìm được việc, không cần tìm cậu đòi tiền nữa.

Đào Khê không để chuyện này trong lòng nữa. Cậu vẫn còn một chuyện quan trọng nhất, đó là chủ nhật mời Lâm Khâm Hòa ăn cơm.

Mấy ngày gần đây cậu đã nghiên cứu rất lâu, bước đầu lựa chọn năm nhà hàng gần khu thương mại ở trung tâm thành phố.


“Cậu xem thử nhà hàng hải sản này ở quảng trường Áo Đức thế nào? Tôi nghe bạn cùng phòng nói ăn ngon lắm.” Trong giờ học, Đào Khê ghé sát sang Lâm Khâm Hòa bên cạnh, giơ điện thoại cho anh nhìn, trên điện thoại là ứng dụng đánh giá nhà hàng.

Thật ra cậu chưa ăn hải sản bao giờ nên rất muốn thử.

Lâm Khâm Hòa nói: “Tôi không ăn hải sản.” Anh bị dị ứng với món này.

“Được, vậy tôi đổi quán khác.”

Đào Khê không để ý khoảng cách giữa mình và Lâm Khâm Hòa quá gần, cậu vẫn giữ tư thế ghé sát bên cạnh, cúi đầu xuống tìm kiếm nhà hàng khác trên điện thoại di động.

Lâm Khâm Hòa nhìn từ trên cao xuống có thể thấy rõ cái gáy thon dài trắng ngần của Đào Khê, nhìn theo xuống dưới là xương cột sống gầy gò hơi nhô lên, xuống thêm chút nữa đã bị cổ áo sơ mi trắng che mất, chỉ có thể ngửi được mùi thơm hương đào nhàn nhạt của dầu gội sữa tắm.

“Quán lẩu này thì sao? Tôi thấy điểm đánh giá rất cao.” Đào Khê ngẩng đầu lên hỏi Lâm Khâm Hòa, chớp mắt một cái.

“Tôi không ăn cay.” Lâm Khâm Hòa bình thản nói.

“Được rồi.” Đào Khê lại cúi đầu xuống lướt điện thoại.

“Nhà hàng Đông Nam Á này thì sao? Tôi thấy bài trí trong hình rất đẹp.” Đào Khê ngẩng đầu hỏi.

“Quá xa.”

Đào Khê không thể làm gì khác hơn là cúi đầu xem những nhà hàng khác, nhưng cậu đã hỏi lần lượt năm nhà hàng kia mà Lâm Khâm Hòa đều nói lý do không được. Cậu chỉ có thể tìm kiếm thêm một lần nữa.

Đào Khê nghĩ, người có tiền cũng khó phục vụ quá.

Cuối cùng cậu không nhịn được hỏi thẳng: “Rốt cuộc cậu thích ăn gì?”

Lâm Khâm Hòa thu hồi ánh mắt, nói: “Tùy, ăn gì cũng được.”


“???”

Đào Khê trợn mắt nhìn Lâm Khâm Hòa.

Cậu như thế mà là ăn gì cũng được sao?

Cậu hơi bực mình, híp mắt lại, hạ thấp eo xuống nhích lại càng gần Lâm Khâm Hòa, nhìn chằm chằm vào mắt anh chất vấn: “Lâm Khâm Hòa, có phải cậu lại chọc tôi không?”

Lâm Khâm Hòa nhìn vào mắt cậu, hờ hững nói: “Ừ.”

Đào Khê hoàn toàn không ngờ người này sẽ thừa nhận, nhất thời cậu chưa tìm được biểu cảm tốt, đôi môi đỏ hồng hơi nhếch lên, cứ thế ngây ngẩn nhìn Lâm Khâm Hòa, quên mất phải phản kích thế nào.

Nhưng một giây sau đó, cậu cảm giác được gáy mình bị một cái tay không nhẹ không nặng nắm được, xách cổ kéo ra sau. Theo bản năng cậu rụt người lại, giống như con mèo bị túm gáy nhấc bổng sang một bên.

“Cậu làm gì thế?!” Đào Khê không kiềm được run lên, vội vàng dùng tay che gáy, hai mắt trợn trừng.

Cậu không biết hóa ra gáy mình lại nhạy cảm như vậy, nơi được Lâm Khâm Hòa chạm vào như có một dòng điện chạy thẳng xuống xương sống, ngay cả trái tim cũng mất khống chế run rẩy.

Cậu tỏ ra tức giận, mục đích là để che giấu gương mặt và hai tai đang đỏ lên.

“Cậu cách quá gần tôi.” Lâm Khâm Hòa lạnh nhạt nói, thu hồi ngón cái và ngón trỏ vừa túm cậu.

Nhất thời Đào Khê cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.

Cậu luống cuống đập bàn, miệng hùm gan sứa lớn tiếng nói: “Tôi mặc kệ, sáu rưỡi chiều chủ nhật, nhà hàng trà Việt Cảng ở quảng trường Áo Đức, cậu phải đến!”

Lâm Khâm Hòa hơi nhếch môi, nói: “Được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui