"Bạch Lập Nhân, tôi có chuyện muốn nói với anh!" Giọng nói trầm trọng của Diệu Diệu truyền ra từ chậu lan dạ hương.
"Tôi rất bận, có gì tối nói sau đi." Bạch Lập Nhân giả vờ bận rộn, chỉ chỉ một bàn đầy rẫy giấy tờ.
Buổi tối? Không phải anh bảo cô tối nay tránh mặt đi sao? Chờ cô tránh xong rồi mới về nói thì đã quá muộn!
"Đỗ San San không thể nào vẫn là xử nữ, tôi nghi ngờ lúc cô ta ở Australia với Đan Thiểu Quan, hai người bọn họ đã làm chuyện mờ ám rồi!" Diệu Diệu không cần biết anh có nghe hay không, chỉ tập trung nói kết quả mình điều tra được.
Bạch Lập Nhân cười cười, hơi ra chiều suy ngẫm nhìn chậu lan dạ hương: "Sao cô biết?"
"Tôi..." Diệu Diệu túng quẫn, không thể trả lời.
Cô đâu thể nào nói cho anh biết mình đã làm chuyện xấu gì chứ.
"Từ khi nào mà cô lại trở nên xấu tính như vậy?! Bạch Lập Nhân không mặn không nhạt nghiêm khắc nói: "Danh dự đối với phụ nữ mà nói là rất quan trọng, đừng vì cô không thích đối phương mà đi nói xấu người ta!"
Tuy anh muốn làm cô ghen, nhưng không hy vọng cô trở nên xấu tính như vậy.
Kết quả mà anh mong muốn không phải thế này.
Bạch Lập Nhân chỉ nói mấy câu đã khiến mặt Diệu Diệu hết xanh rồi lại trắng.
Không phải thế.
Cô chỉ hy vọng anh không bị người khác lừa mà thôi.
Nhưng Diệu Diệu không ngờ anh không thèm nghe lời cô nói, như thể cô đây đang xen vào chuyện của người khác.
Bọn họ chàng có tình, thiếp có ý, chuẩn bị phát triển quan hệ thì liên quan gì đến cô? Suy cho cùng cô cũng chỉ là một hồn phách bất lực trước mọi chuyện mà thôi.
Lòng Diệu Diệu bỗng trống rỗng, cô hạ mắt, trầm mặc, trầm mặc...
"Liêu Diệu Trăn, cô do dự cái gì? Sợ cái gì?" Bạch Lập Nhân không nhịn được nữa, hỏi.
Đã sắp đến giờ tan tầm, anh đợi một ngày trời, cực kì vất cả, vậy mà vẫn chỉ có thể đợi được một câu không liên quan này của cô.
Cô có thời gian đi quản chuyện của người khác, sao lại không có thời gian đi suy nghĩ xem có nên cho anh một câu trả lời thẳng thắn không chứ?
Nói thật, anh rất muốn nổi giận, muốn rút hộp áo mưa trong túi ra nện thẳng vào đầu cô.
Diệu Diệu nghe anh nói, nhưng không dám lên tiếng trả lời.
Cô biết, cô không có dũng khí, nhưng sao không thể do dự chứ? Hiện tại, cô chỉ là một hồn phách, đã là một hồn phách thì sao có đủ tư cách để đi tranh giành? Làm sao có thể ích kỉ đến mức không cố kị gì mà chỉ chăm chăm hưởng thụ tình yêu?
Cho dù có lấy được tam bảo* đi chăng nữa, thì mẹ cũng không thể khẳng định cô có thể khỏe mạnh mà tỉnh lại, không những thế, khả năng gặp chuyện không may là rất có thể.
*Tam bảo: 3 món giúp DD hồi hồn:)
Diệu Diệu cũng muốn sớm tỉnh lại lắm chứ, như vậy mới có thể nắm chắc được điều khiến mình động tâm, nhưng vạn nhất cô chưa thể tỉnh lại, không phải sẽ tổn thương anh sao?
Nếu đã không thể cho anh một cuộc sống bình thường, cô làm sao dám nói ra chuyện đó.
Nhưng mấy ngày hôm nay, Diệu Diệu liên tục chịu kích thích, cảm giác của cô đối với anh như đồng khô gặp lửa cháy, càng ngày càng mạnh mẽ, không thể nào trở nên bình tĩnh tự nhiên như xưa nữa.
Cô nên làm gì bây giờ? Cô có thể làm gì được chứ?
"Cô vẫn không muốn nói?" Đồng hồ đã điểm đúng 5 giờ 30, Bạch Lập Nhân ẩn ẩn tức giận hỏi.
Anh biết, tối hôm qua cô không ngủ được.
Vì gần đến bình minh, anh mới thấy cô vào phòng.
Nếu cô vì quyết định của anh mà bất an đi loanh quanh khắp nơi, vậy tại sao bọn họ không thể thẳn thắng đối mặt chứ?
Anh đã bức cô đến bước này, cô vẫn không muốn nói gì sao?!
Diệu Diệu không hé răng, xem mình như đà điểu mà trốn đi.
Anh cả giận cắn răng nghĩ cô không muốn tranh giành!
Thật muốn lấy lửa đốt “nhà” cô mà! Hết lần này đến lần khác nghĩ vậy, nhưng Bạch Lập Nhân lại không dám làm vậy, không thể làm gì khác ngoài việc ẩn nhẫn đến mức nội thương.
"Bạch Lập Nhân, chúng ta về nhà được không?!" Đột nhiên lỗ tai Diệu Diệu dựng thẳng lên, vội vàng năn nỉ anh.
Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi!
Bạch Lập Nhân vốn cũng chẳng còn lòng dạ nào mà làm việc, anh khép tập hồ sơ lại, không hỏi lý do, chỉ đáp: "Đi, về nhà!"
Anh ôm "cô" lên rồi bước ra mở cửa phòng làm việc.
Bạch Lập Nhân rất ít khi tan làm sớm như hôm nay.
Vài nhân viên đang thu dọn văn kiện vừa nhìn thấy anh thì lập tức khởi động máy a khởi động máy, nghiên cứu giấy tờ a nghiên cứu giấy tờ, ai nấy đều ra vẻ tiếp tục bận rộn.
Anh lướt qua vị trí thư kí trong văn phòng, chỗ đó không hiểu sao lại trống trơn, nhưng anh cũng chẳng có tâm tình đâu mà đi so đo.
Bạch Lập Nhân bước đến thang máy, không ngờ lại nghe thấy tiếng cãi nhau ở góc hành lang.
"Diệu Diệu đã chết! Cô tin tôi đi!" Người đàn ông tức giận rống to.
Nghe thấy mấy chữ mẫn cảm đó, lòng Bạch Lập Nhân khẽ động, dù biết rõ không có khả năng nhưng vẫn không thể khống chế, lo lắng bước nhanh đến chỗ phát ra tiếng nói.
Lần đầu tiên làm chuyện thiếu đạo đức thế này, Diệu Diệu khẩn trương.
"Rõ ràng tôi đã gọi điện thoại đến bệnh viện để xác nhận, cô ta vẫn còn đang hôn mê, anh cũng đâu làm chuyện gì có lỗi, tại sao lại hốt hoảng như vậy?!"
Giọng nói của Đỗ San San lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
"Nhưng nếu cô ta chưa chết, sao lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi dưới bộ dạng máu chảy đầm đìa như thế? Vì sao tôi lại bị quỷ đeo bám?!" Người đàn ông nghi ngờ hỏi.
Bộ dạng máu chảy đầm đìa? Bị quỷ bám theo? Bạch Lập Nhân căng thẳng, hốt hoảng hạ mắt, quả nhiên con "quỷ" trong chậu lan dạ hương đang xấu hổ đến mức không dám ngẩng mặt.
"Sao tôi lại tin cô chứ, sao cô lại nói dối? Cô đã nói, chỉ cần tôi nghe theo lời cô thì tha hồ hưởng vinh hoa phú quý cả đời, nhưng tôi hy sinh nhiều như thế, chỉ mới bị Bạch Lập Nhân đánh ngã, làm gãy mất mấy cái xương sườn, vừa ra viện đã phát hiện chuyện chức ghế trưởng phòng Marketing đã thay đổi!"
"Đây không phải là chuyện ngoài ý muốn sao?" Đỗ San San phiền chán.
Cô ta cũng đã cố gắng hết sức để bảo tồn vị trí đó cho hắn ta, nhưng ai mà ngờ đạo hạnh của Tiết Hồ Ly lại sâu như vậy.
"Dù sao, dù sao, nếu cô không sắp xếp cho tôi, tôi liền, tôi liền..." Đan Thiểu Quan hạ quyết tâm: "Tôi liền nói cho Bạch Lập Nhân biết cô không chỉ sống cùng tôi, hơn nữa, bạn giường của cô còn có thể tạo thành một liên minh quốc tế xuyên lục địa! Chuyện này mà vỡ lở, cô đừng hòng mong sống thoải mái!"
Khoảng thời gian đến Australia du học, ngay từ đầu rất thú vị, sau đó mọi chuyện dần trở nên buồn tẻ, chán nản, lại áp lực. Những ngày đó, người chưa từng du học nước ngoài căn bản không thể nào tưởng tượng được.
Vì rất cô đơn nên quan hệ của hắn và Đỗ San San dần dần có tiến triển, nhưng loại cô đơn này lúc được giải tỏa lúc không, vì thế, cuộc sống tình cảm của vị thiên kim tiểu thư nhà họ Đỗ này cực kì đa sắc đa màu.
Diệu Diệu khẽ nhếch môi, cô không ngờ sự thật so với những gì mình tưởng tượng còn phấn khích hơn nhiều.
"Nếu anh dám nói ra, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!" Đỗ San San cười lạnh.
"Nhưng nếu tôi không nói, Diệu Diệu vẫn sẽ bám lấy tôi! Tôi không muốn bị quỷ đeo bám!" Cảm giác bị quỷ áp chế đến mức không hể nhúc nhích thật đáng sợ, tối hôm qua, đúng là hắn đã bị Diệu Diệu hù chết!
"Vậy anh đi mà tìm thầy đến trừ ma!" Đỗ San San vẫy vẫy tay, không kiên nhẫn đáp lại.
Loại người như Đan Thiểu Quan rất dễ đối phó, chỉ cần cho hắn chút tiền trà nước thì hắn còn nghe lời hơn chó, muốn hắn câm miệng thì lập tức câm miệng.
Cô ta muốn rời đi, không muốn đứng đây đôi co với hắn nữa, nhưng vừa quay người lại thì tái mặt.
Bạch Lập Nhân vẻ mặt xanh mét đứng đằng sau bọn họ.
"Tối nay chín giờ nhớ đến nhà tôi." Anh cố nén cảm giác buồn nôn, sau khi nhắc nhở một câu thì lập tức xoay người bước đi.
Đỗ San San vẫn đứng chôn chân một chỗ, không thể nhúc nhích.
Khó khăn lắm cô ta mới có chút hy vọng, vậy mà không thể ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Rốt cuộc là ai hại cô ta? Nếu để cô ta biết, nhất định sẽ không được yên đâu!
...
"Sao vẫn còn để cô ta đến đây?" Diệu Diệu không phục.
Cô đã vạch trần Đỗ San San rồi, tại sao anh còn muốn?...
"Không phải cô muốn có "bảo vật" sao? Tôi hy sinh một chút, kiên nhẫn một chút là được rồi." Anh lười biếng trả lời.
"Anh không cần nhẫn nhịn gì cả, thật sự không cần đâu!" Diệu Diệu bay tới bay lui, một mực lo lắng khuyên nhủ.
"Không được, tôi đây sao có thể mặc kệ chuyện sống chết của cô." Bạch Lập Nhân lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết.
"Anh, anh, anh định làm gì?"
Diệu Diệu trố mắt, vì Bạch Lập Nhân đang lôi hộp áo mưa ra.
"Thì trước hết phải lấy cái này ra đã chứ, không tý nữa lại luống cuống tay chân!" Anh không thèm nâng mắt mà đã trả lời, như thể cô đang hỏi một điều gì đó hết sức vô nghĩa.
Diệu Diệu lại nhấn mạnh: "Đỗ San San sinh hoạt bừa bãi như vậy, anh nhất định sẽ chịu thiệt!"
"Không sao, tôi không nên dùng dằng nữa." Anh tùy ý trả lời, ra chiều cực kì quyết tâm: "Cho dù tôi có phải chịu đựng một chút mà có thể giúp cô tỉnh lại, không phải cô vẫn có lợi sao?!"
Cô không cần có lợi a!
Thời gian không còn nhiều nữa, Diệu Diệu khẩn trương bay đến chỗ cửa sổ, vừa nhìn thấy bóng dáng chiếc taxi đang đi đến thì tim muốn bắn cả ra ngoài.
"A, cô ta đến thật!"
Không phải chứ? Diệu Diệu kêu thảm thiết.
Cô không ngờ Đỗ San San vẫn còn mặt mũi mà đến đây, càng không ngờ Bạch Lập Nhân lại bất chấp tất cả, vì cô mà "hy sinh".
Vì sao chỉ chăm chăm muốn cùng cô ta tiến tới?
Diệu Diệu lo lắng quay đầu lại, thấy Bạch Lập Nhân như đang suy nghĩ gì đó đùa giỡn cái hình tứ giác mỏng manh trong tay.
A a a.
Anh thật sự tới luôn như vậy?
"Cô tránh mặt chút đi!" Anh đứng lên, chỉ về hướng chậu lan dạ hương.
"Không cần!" Diệu Diệu suýt trào nước mắt.
Không hiểu vì sao vừa nhìn thấy cái hình tứ giác gì đó trên tay anh, cô đã liên tưởng đến chuyện chưa đầy 10 phút sau, trong phòng ngủ sẽ xuất hiện cảnh xuân vô hạn.
Cảnh anh xác định cô ta là người phụ nữ của mình...
Cảnh anh vuốt ve người phụ nữ đó...
Cảnh anh...
"Bạch Lập Nhân, anh xem! Tôi thật sự không cần anh phải hy sinh!" Diệu Diệu đau khổ giữ chặt quần áo của anh, ra sức lắc đầu.
"Cô cho tôi một lý do, tại sao tôi không cần phải "hy sinh"?" Ánh mắt Bạch Lập Nhân trầm xuống.
"Vì anh có chứng nghiện sạch sẽ, cô ta không hợp với yêu cầu của anh!" Diệu Diệu vội muốn chết.
Vì anh, cô đồng ý trở thành một người phụ nữ đi nói xấu người khác.
Bạch Lập Nhân lắc đầu: "Đây không phải lý do."
Đây không phải lý do?
Diệu Diệu theo bản năng thốt ra: "Tôi không muốn anh bị người khác chạm vào, tôi không chịu được, đây có được xem là lý do không?"
Lời vừa bật ra khỏi miệng, Diệu Diệu lập tức ngây ngẩn.
Bạch Lập Nhân khẽ mỉm cười, ánh mắt ảm đạm khi nãy như đang được cầu vồng chiếu sáng!
"Liêu Diệu Trăn, cô đang thổ lộ với tôi sao?" Anh bình tĩnh hỏi.
Thộ lộ? Đây cũng coi như đang thổ lộ sao?
Dinh dong, dinh dong.
Tiếng chuông cửa bỗng vang lên.
Diệu Diệu bị bức đến độ cả người hỗn loạn.
"Không phải sao? Thì ra là tôi hiểu lầm! Tôi thật buồn cười, lại hiểu lầm cô thích tôi!" Bạch Lập Nhân lướt qua người Diệu Diệu, vừa đi vừa nói: "Cô tránh mặt chút đi, thế này không tiện đâu, kẻo tý nữa lại thấy thứ không nên thấy."
Thứ không nên thấy? Anh định làm cái gì?
Cái áo mưa bị rút ra khỏi hộp kia trông vô cùng chói mắt, như thể đang báo động sắp có cảnh gì đó cực kì hương sắc.
Đầu Diệu Diệu trống rỗng.
Cô không cần! Tâm, đau quá!
"Bạch Lập Nhân, anh nghe tôi nói! Không cần phải làm cái kia, có lẽ, hai tay cũng có thể rồi!" Diệu Diệu gắt gao ngăn cản, nhất định không để anh đi.
Cô không chắc, nhưng nếu mẹ cô đã từng nói như vậy, nếu anh có thể cũng sẽ được.
Hai tay? Khóe môi Bạch Lập Nhân giật giật.
Nha đầu thối, sao không nói sớm!
"Tôi chưa từng thử, tôi nghĩ chắc như vậy cũng có thể, nhưng sẽ rất khó khăn." Bạch Lập Nhân tiếp tục đi về phía trước, lòng thầm hạ quyết tâm: "Vẫn là nên thử thứ đã chắc chắn đi."
Vì bị anh cự tuyệt nên nước mắt Diệu Diệu như thể không nghe theo sự điều khiển của chủ nhân, lặng lẽ rơi xuống.
Dinh dong, dinh dong.
Chuông cửa lại vang lên thúc giục.
Tay anh, vừa mới đặt lên nắm cửa.
"Bạch Lập Nhân, anh không hiểu lầm đâu, em thích anh! Em thích anh!" Không thể nhịn được nữa, Diệu Diệu ôm lấy anh từ phía sau, bị ép đến mức khóc thất thanh.
Gương mặt cô khi này đầy nước mắt.
"Em xin anh, đừng cùng Đỗ San San lên giường, em không chịu nổi! Chịu không nổi!" Cô sắp bị anh bức đến điên rồi!
Bạch Lập Nhân dừng lại động tác đang dang dở.
"Rất thích tôi?" Anh nhỏ giọng xác nhận.
"Vâng." Diệu Diệu gật đầu.
"Muốn làm bạn gái của tôi?" Anh vẫn không quay đầu lại, lại hỏi.
Lần này, Diệu Diệu chần chờ
"Tôi chỉ có thể vì bạn gái mà thủ thân như ngọc." Dứt lời, tay anh lại làm bộ duỗi ra, muốn mở cửa.
"Được, được, được! Em báo danh làm bạn gái của anh!" Nghe anh nói thế, Diệu Diệu không dám cự nự nữa, vội vàng gật đầu.
Ý cười nhất thời lan ra toàn bộ gương mặt Bạch Lập Nhân.
"Như vậy à! Nếu... em đã thích tôi như vậy, vậy vứt cái này đi nhé?!" Anh dương dương tự đắc lắc lắc cái hình tứ giác mỏng manh trong tay.
"Được được." Diệu Diệu gật đầu như giã tỏi.
Anh giơ tay lên, vung tay ném thứ "đạo cụ" chướng mắt vào thùng rác phía sau.
"Tôi đi mở cửa đã." Không để cô có thời gian thích ứng, Bạch Lập Nhân mở cửa.
"Lập, Lập Nhân, đây là tài liệu anh bảo em đem đến." Đỗ San San bất an đứng trước cửa nhà.
"Cảm ơn, cô về được rồi." Anh lạnh nhạt nhận tài liệu.
Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, anh không có quyền hỏi đến, nhưng đối với loại phụ nữ thích nói dối, anh hoàn toàn duy trì thái độ hoài nghi đối với nhân phẩm của đối phương.
Thấy anh nói vậy, Đỗ San San tái mặt.
Rõ ràng tối hôm qua anh bảo cô ta đến đây là để hướng dẫn cô ta toàn bộ công việc nội bộ của công ty.
Nhưng, rất rõ ràng, anh đổi ý rồi.
...
Không muốn lãng phí thêm chút thời gian nào, Bạch Lập Nhân đóng cửa.
Anh quay đầu, ôm cô ngốc đang há hốc mồm kinh ngạc kia vào trong lòng.
Đúng vậy, cho dù chỉ có thể ôm một hình phách không có thực thể, anh vẫn cảm thấy rất hồi hộp.
Vì trong lòng anh đang rung động.
Nằm gọn trong lồng ngực đang phập phồng của anh, Diệu Diệu vẫn ngơ ngác.
Vừa rồi...
Nhìn thấy tập hồ sơ anh đang cầm trong tay, vẻ mặt cô là lạ.
Như thế nào, cứ cảm thấy... có cái gì đó không đúng lắm.
"Bạn gái!" Bạch Lập Nhân cúi đầu gọi.
"A!" Diệu Diệu trả lời.
"Tôi đã nói qua chưa nhỉ, nữ truy nam, thì sẽ phải thế nào nhỉ?" Anh nhẹ giọng hỏi.
Nữ truy nam??? Thế nào là thế nào???
"Ví như, thủ tục kết giao chẳng hạn." Anh ý vị thâm trường.
Thủ tục kết giao?
"Hiện tại để tôi ôm em một lát, rồi sau đó, chúng ta chầm chậm tỉ mỉ bàn bạc thủ tục kết giao đi." Bạch Lập Nhân mỉm cười, lồng ngực rắn chắc lại càng rung động không ngừng.
Bạch Lưu Manh biến hình~~!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...