Nguyễn Đức Khải đứng nấu ăn trong bếp, giọng anh vọng ra phòng khách: “Bé cưng, em mở tủ lạnh lấy giúp anh ba trái cà chua.”
Lê Khánh Nhã ngồi xem bộ phim truyền hình đang được yêu thích, sắp tới đoạn gây cấn nên cô không có dấu hiệu đứng dậy: “Anh đợi em xíu, 5 phút thôi!”
Khải lắc đầu bất đắc dĩ, dừng lại việc đang làm dở.
Anh vào phòng khách lấy điều khiển ti vi trên bàn ấn nút tắt, rồi nhanh chóng chạy lại vào bếp.
Lê Khánh Nhã đứng bật dậy, phẫn nộ hét lớn: “Edward! Anh đứng lại đó cho em! Anh tới số rồi.”
Cô đuổi theo vào nhà bếp, thấy anh đang mở tủ lạnh lấy cà chua.
Cô chưa kịp làm gì, đã bị anh đè lên bàn ăn hôn ngấu nghiến.
Đến lúc tách ra, Nguyễn Đức Khải cưng chiều vuốt mũi cô: “Anh không đẹp hơn diễn viên trên tivi sao?”
Không đợi cô trả lời, anh dắt tay Nhã vào bếp, tiếp tục cúi đầu rửa rau: “Anh ở đây cho em xem thoả thích!”
Lê Khánh Nhã bó tay với anh, không hiểu sao mỗi lần muốn phát cáu lên lại bị anh chọc cho xìu xuống, chắc kiếp trước cô nợ anh.
Nghĩ vậy, cô vòng tay qua eo đối phương, ôm anh từ phía sau.
Nguyễn Đức Khải cao hứng, cười không khép nổi miệng, nhưng vẫn vờ nói: “Em ôm như vậy, sao anh nấu ăn được.”
Anh vừa dứt lời, cô đã buông tay ra: “Vậy em vào xem phim tiếp!”
“Ấy! Em cứ ôm anh đi chút khó khăn này có là gì.
Được vợ ôm quan trọng hơn.” Nguyễn Đức Khải hoàn toàn không có chính kiến, vội vàng kéo tay cô lại.
Lê Khánh Nhã tiếp tục áp mặt vào lưng anh cười khúc khích.
Một lát sau, cô bĩu môi: “Ai làm vợ anh chứ!”
Nguyễn Đức Khải đi tới đâu, cô cũng bước theo sau, một giây cũng không rời.
Anh vừa nấu nước hầm xương vừa cười xấu xa: “Giờ em có hối hận cũng không kịp, lỡ em bỏ đi không nói tiếng nào như lần trước, anh biết tới đâu tìm em đây!”
Nhã nghe ra giọng nói tủi thân của anh, lại nhớ tới những chuyện trước kia, tim cô như thắt lại.
Cô xoay mặt đối phương lại, hôn lên má anh rồi trịnh trọng hứa: “Em sẽ không như vậy nữa, sau này dù có đi đâu em nhất định sẽ nói với anh.”
Nguyễn Đức Khải xoa đầu cô, cười ấm áp: “Không được, anh vẫn không yên tâm! Mẹ anh muốn gặp em, em cùng anh về gặp mẹ, được không?”
Lê Khánh Nhã vờ nghiêm túc hỏi: “Nếu mẹ anh không thích em thì sao?”
Khải biết cô trêu mình nhưng vẫn thành thật trả lời: “Vậy anh chỉ còn cách qua nhà em ở rể.”
Nhã không ngờ anh sẽ nói vậy liền phì cười.
Vài giây sau, cô gật đầu đồng ý: “Vậy được rồi.
Nhưng sao em lại chờ mong mẹ anh không thích em thế nhỉ? Ha ha!”
Nguyễn Đức Khải véo má cô: “Nghịch ngợm!”
Thấy cả hai cứ mè nheo như vầy không biết đến lúc nào mới có cơm tối, Lê Khánh Nhã đẩy anh ra: “Em ra ngoài dọn bát đũa, anh nấu ăn tiếp đi.”
Ngắm các món ăn đầy đủ sắc hương vị trên bàn, cô nhướng mày nhìn người đàn ông đang cởi tạp dề: “Lúc trước, anh đã bao giờ nấu ăn cho em đâu.
Toàn bắt em phải nấu.”
Nguyễn Đức Khải vừa gắp thức ăn cho cô, vừa cười nham nhở: “Anh quyết định rồi, anh sẽ khiến em ăn quen món anh nấu.
Tới lúc đó, em có muốn rời xa anh cũng không được.”
Lê Khánh Nhã cắn đũa bật cười khanh khách.
Cô gắp một món lên ăn thử, chỉ mới vài giây đã vội buông đũa, lấy cốc nước trên bàn uống vội.
Thấy cô sặc, anh sôt sắng đi vòng qua vỗ lưng cô, lo lắng hỏi: “Em sao vậy? Có chỗ nào không khoẻ sao?”
Lê Khánh Nhã đặt lại ly nước xuống bàn, lắc đầu nói: “Anh đúng thật là muốn em không quên được.
Thế nhưng, anh nấu ăn kiểu này là đang đầu độc em đấy!”
Nguyễn Đức Khải nửa tin nửa ngờ, gắp vài món nếm thử.
Một lát sau, anh cụp mắt rầu rĩ: “Thôi em đừng ăn nữa.
Em thay đồ đi, chúng ta ra ngoài ăn tối.”
Cô đau lòng vuốt ve mơn trớn gò má anh, sau đó kéo anh ngồi xuống bên cạnh: “Không sao, dù gì cũng là anh cất công làm cho em ăn mà.
Trước kia, em còn ăn nhiều món khó ăn hơn bây giờ.”
Nói xong, cô gắp những món trong bát ăn rất thản nhiên, còn không quên bình luận: “Màu sắc không tệ, chủ yếu lần sau anh bỏ muối ít lại, nhất định là cực phẩm.”
Lê Khánh Nhã định ăn tiếp nhưng bị Khải ngăn cản: “Em đừng ăn nữa, không tốt cho sức khoẻ đâu.”
Nhã giật đũa lại, cứng đầu nói: “Nhưng em thích, anh làm gì được em!”
Biết cô đã quyết, Nguyễn Đức Khải vừa ấm lòng lại vừa xót xa.
Anh khom người ôm eo Nhã, vùi đầu vào hõm cổ cô: “Anh hứa lần sau sẽ nấu ăn ngon hơn, không khiến em phải chịu khổ nữa.”
Lúc này, chuông cửa bên ngoài vang lên, Khải bực bội buông cô ra, đi mở cửa.
Đinh Thúy Hà đang buồn rười rượi, nhìn thấy anh lại kinh ngạc há hốc mồm, tưởng mình đi lộn nhà.
Cô lùi lại vài bước xem kỹ số nhà, mới tiến lên chào hỏi: “Chào anh, có Nhã ở nhà không ạ?”
Nguyễn Đức Khải gật đầu, mở cửa cho cô vào.
“Ai vậy anh?” Nghe tiếng bước chân, Nhã vừa cúi đầu dùng cơm vừa hỏi.
Đinh Thúy Hà thấy bàn ăn đủ món ngon, không chút khách sáo đi vào bếp lấy bát đũa ra: “Làm phiền hai người quá, nhưng tớ cũng đang đói.
Dù sao nhiều món như vậy, hai người cũng ăn không hết.”
Miệng thì nói làm phiền, nhưng hành động của cô ấy lại chẳng thấy bản thân phiền chút nào.
“Á! Cậu nấu thứ quái gì vậy? Cái này cũng ăn được sao?” Đinh Thúy Hà làm một loạt hành động giống hệt Nhã vừa rồi.
Lê Khánh Nhã liếc mắt cảnh cáo cô ấy: “Tớ có mời cậu ăn đâu? Đồ ăn là Edward nấu.”
Đinh Thúy Hà ngạc nhiên, bỏ đũa xuống gượng cười nói: “Thật ra cũng không tệ.
Tiếc là tớ no rồi, muốn ăn cũng không được.”
Nguyễn Đức Khải biết Hà có chuyện muốn nói với Nhã, anh vờ xem đồng hồ: “Cũng trễ rồi, anh phải về đây.”
Lê Khánh Nhã đứng lên theo anh: “Để em tiễn anh!”
Ra khỏi cửa, đi vài bước Khải lại quay đầu nhìn.
Nhã phì cười tiến đến ôm anh: “Được rồi, anh về đi.
Trời tối, anh lái xe cẩn thận! Về tới nhà nhớ nhắn tin cho em.”
Nguyễn Đức Khải gật đầu nhưng mãi vẫn không buông cô ra.
Cô phải hứa hẹn tối mai nấu ăn cho anh, anh mới miễn cưỡng rời đi.
Đinh Thuý Hà ngồi trên xô pha đắp mặt nạ, thấy Nhã đi vào, cô trêu chọc: “Chỉ về nhà thôi mà, hai người cứ làm như đi đánh trận không bằng!”
Lê Khánh Nhã lườm cô, ngồi xuống bên cạnh: “Cậu thật biết chọn lúc mà tới đấy!”
Làm bạn bao nhiêu năm, vừa nhìn vào mắt Hà cô đã biết đối phương có tâm sự: “Sao vậy? Vừa cãi nhau với mẹ?”
Đinh Thúy Hà ủ rũ lắc đầu.
Im lặng một lúc, cô ấy mới kể hết với Nhã.
Lê Khánh Nhã không ngờ cô bạn đáng yêu của mình cũng có ngày va phải loại chuyện máu chó này.
Cô nói ra suy nghĩ của mình: “Cậu cứ làm theo lời dì ấy đi.
Nếu đúng là vậy thì hỏi thẳng anh ta.
Cậu càng trốn tránh chỉ càng đau khổ mà thôi.”
Giọng nói của Đinh Thúy Hà nhỏ dần, cô ấy hiện tại rất tự ti: “Lỡ như lời mẹ tớ nói là thật thì sao? Lỡ anh ấy trước giờ chỉ xem tớ là thế thân của chị họ, tớ phải làm thế nào đây? Tớ rất yêu anh ấy.”
Nhã hiểu cảm giác của cô, lại càng muốn cô ấy mạnh mẽ hơn: “Nếu là sự thật, anh ta không xứng với cậu.
Tớ biết cậu đau lòng nhưng thà biết sớm còn hơn biết muộn.
Cậu làm gì tớ cũng ủng hộ.
Có điều tớ nhất định phải nói, níu kéo một người không yêu mình là một chuyện rất khổ sở.
Ba mẹ sinh cậu ra trẻ trung, lại xinh đẹp cậu muốn họ phải đau lòng vì cậu sao? Trên đời này thiếu gì đàn ông tốt.”
Đinh Thúy Hà im lặng tựa đầu vào vai cô, Nhã cũng không nói gì chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh cô ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...