Trong phòng nghỉ chỉ còn lại một mình Lê Khánh Nhã, trợ lý đã ra ngoài nghe điện thoại tránh làm phiền cô học kịch bản.
Nhã nhìn chằm chằm một lời thoại gần 20 phút, cũng không có ý định lật sang trang mới.
Cô ngồi thất thần, ngay cả có người bước vào cô cũng không biết.
“Nghĩ gì vậy?”
Giọng nói quen thuộc vang lên giữa không gian tĩnh lặng khiến cô giật mình.
Lê Khánh Nhã ngước mắt lên nhìn đối phương.
Không quá kinh ngạc, cô chỉ lạnh nhạt hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Nguyễn Đức Khải không còn lạnh lùng, cay nghiệt như vừa rồi, đứng trước mặt cô anh giống một đứa trẻ bị bỏ rơi, mím môi, ủy khuất lên tiếng: “Anh nhớ em rồi! Em không nhớ anh sao?”
Vừa nói, anh vừa sáp lại gần, cúi người định ôm eo Nhã, cô dùng ngón trỏ đẩy trán anh ra: “Không nhớ, chúng ta chia tay rồi!”
Hốc mắt anh đỏ ửng, đuôi mắt hẹp dài có một nốt ruồi lệ khiến người khác dễ nảy lòng thương xót, nhưng trong số đó không bao gồm Lê Khánh Nhã.
Thấy biểu cảm quen thuộc của Khải, cô cảnh giác: “Không được dùng mỹ nam kế với em.
Đừng quên chính anh chủ động chia tay trước.”
Nguyễn Đức Khải mặc cô ngăn cản, vẫn lại gần ôm cô thật chặt: “Em không nhìn ra lúc đó anh đang giận dỗi sao? Em chẳng những không quay lại dỗ anh, còn vội về nước chẳng nói anh tiếng nào.
Em có lương tâm không vậy?”
Lê Khánh Nhã không nhận ra, bản thân đối với anh lại kiên nhẫn hơn nhiều so với người khác: “Vậy là em sai sao? Chẳng phải lúc mới gặp lại anh hung dữ với em lắm à? Còn bày bộ dạng tổng tài bá đạo, lạnh lùng, quyết đoán nữa chứ! Nguyễn Đức Khải to gan lúc đó đâu rồi? Người không biết còn tưởng anh phân liệt nhân cách nữa đấy.”
Nguyễn Đức Khải ôm mặt cô, oan ức nói: “Còn không phải tại em sao? Em im lặng về nước anh đã không trách, lại để anh thấy em sống bừa bãi đến mức vượt đèn đỏ bị xe tông vào.
Nếu là em em có giận không? Em có biết anh nổi điên thế nào khi thấy em bị thương không?”
Lê Khánh Nhã kinh ngạc, cười nham hiểm: “Thì ra là anh, anh tông em còn giận dỗi với em? Em chưa tìm anh tính sổ đấy!”
Khải ôm cổ cô cười hề hề như tên ngốc: “Anh lấy thân báo đáp, bé cưng còn muốn gì nữa?”
Lâu rồi chưa nghe lại danh xưng này, Nhã nhất thời nổi hết da gà: “Giờ không giận dỗi nữa à?”
Nguyễn Đức Khải liên tục lắc đầu: “Không giận nữa, giận nữa mất vợ như chơi.
Anh tưởng em không thích anh trẻ con, nhưng lúc anh lạnh lùng với em em cũng không chú ý đến anh.
Em đúng là đồ vô lương tâm.”
Lê Khánh Nhã đẩy anh ra, tức đến bật cười: “Anh nghĩ em không biết tức giận sao? Anh nói chia tay là chia tay, nếu là anh anh sẽ làm sao?”
Nguyễn Đức Khải biết mình sai, chỉ cụp mắt tủi thân: “Anh xin lỗi! Nhưng ai bảo lúc đó, em ở bên cạnh anh còn nhớ về người tên Dương đó làm gì?”
Câu sau anh nói rất nhỏ nhưng vì đứng gần nhau nên Nhã nghe rõ toàn bộ, hai tay cô áp má anh: “Edward, lúc đến với nhau, chúng ta trước kia đã nói rõ, người đó rất quan trọng với em, em không rõ tình cảm của mình đối với anh ấy là tình yêu hay tình thân.
Nhưng khi chấp nhận làm bạn gái anh, em đã hứa sẽ không nghĩ đến anh ấy nữa, học cách quên đi quá khứ và sống cho tương lai của chúng ta.
Em nói được làm được.
Suốt 4 năm yêu nhau, anh đối với em quan trọng hơn những gì anh nghĩ.”
Đôi mắt sâu hun hút của anh lấp lánh hơn bao giờ hết, khi cô gọi tên anh, anh biết cô đã thoả hiệp rồi.
Anh cười lên rất đẹp, đã lâu lắm rồi cô mới thấy anh vui như vậy: “Em nói thật sao? Anh với hắn ai quan trọng hơn?”
Edward của cô đã trở lại rồi, anh ấy trong mắt người khác nham hiểm, độc đoán, sâu không lường được nhưng ở trước mặt cô anh là một đứa trẻ không chút phòng bị, cô rất yêu anh của hiện tại: “Anh quan trọng nhất!”
Nguyễn Đức Khải vùi đầu vào hõm cổ cô: “Hứa với anh không bao giờ rời xa anh được không?”
Lê Khánh Nhã gật đầu, trịnh trọng đáp: “Em hứa!”
Anh suиɠ sướиɠ hôn thật kêu lên má cô: “Anh yêu chết dáng vẻ nghiêm túc này của em!”
Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Lê Khánh Nhã đẩy “con gấu” thích dính người ra: “Giờ tới lượt em tính sổ anh, Hứa Mộng Uyên là thế nào? Vị hôn thê?”
Nguyễn Đức Khải chột dạ, liền khẩn trương giải thích: “Anh với cô ta không có gì hết.
Ba cô ta từng cứu mạng anh, ông ấy nhờ anh chiếu cố cô ta.
Nhưng cô ta càng ngày càng quá đáng, đi rêu rao khắp nơi nói mình là vị hôn thê của anh.
Lần trước em thấy, anh chỉ muốn làm em ghen, nhưng em chẳng có biểu hiện gì cả.
Anh đã cảnh cáo cô ta rồi, anh hứa khi thấy cô ta nhất định sẽ đi đường vòng.”
Lê Khánh Nhã đương nhiên tin anh, ánh mắt anh nhìn cô ta chán ghét như vậy, còn muốn khiến cô ghen, thật hết sức ấu trĩ.
Nhưng cô càng quan tâm an nguy của Nguyễn Đức Khải hơn: “Lúc em về nước, đã xảy ra chuyện gì sao? Sao anh không biết chăm sóc mình vậy hả?”
Anh vui vì cô quan tâm đến mình nhưng lại không muốn cô lo lắng: “Anh không sao! Những kẻ đó cũng không sống nỗi.”
Thế nhưng, Nguyễn Đức Khải lại làm nũng: “Lúc đó, anh đau lắm! Nếu có em bên cạnh thì tốt biết mấy.”
Chưa ai từng làm cô một lời khó nói hết như người này, Nhã đành hùa theo: “Anh bị thương chỗ nào?”
Nguyễn Đức Khải được đà lấn tới: “Anh đau toàn thân, đến giờ vẫn còn đau, em phải xoa xoa mới hết đau.”
Lê Khánh Nhã véo má anh thật mạnh: “Mặt anh làm bằng gì sao dày dữ vậy?”
Anh phì cười tiếp tục ôm eo cô làm nũng:
“Bé cưng!”
“Hử?”
“Bé cưng!”
“Sao?”
“Anh đau!”
“Vậy thì sao?”
“Em hôn một cái sẽ khỏi!”
“...”
“Vẫn chưa hết, em hôn thêm một cái nữa nào!”
“Cút!”
Trợ lý đứng ở ngoài không biết có nên vào hay không, những lời bên trong khiến cô ấy nổi hết da gà.
Cô ấy sợ có khi mình vào còn bị gϊếŧ người diệt khẩu, tốt nhất nên đi chỗ khác lát sau hãy quay lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...