Mặt Trái Của Sự Thật


Trong căn phòng được ngăn cách bởi 4 vách tường trắng xóa đơn điệu, ngọn đèn huỳnh quang trên trần nhà lóe lên thứ ánh sáng mạnh mẽ đâm xuyên vào từng ngóc ngách, hiện rõ từng cái nhíu mày của hai con người bên dưới.

Camera được lắp đặt ở bốn góc phòng thu hết biểu cảm của nghi phạm vào màn hình lớn ở phòng tra án.

Bầu không khí yên ắng đến ngợp thở, tựa như tiếng mũi vo ve cũng đủ biến thành thứ âm thanh khủng bố đến rùng rợn.
Thiếu Uý Huỳnh Minh Chính không chút che đậy ánh nhìn như muốn xuyên thủng đối phương.

Đây là lần thứ hai anh gặp người này, cô ấy bình tĩnh đến đáng sợ, anh muốn tìm ra chút gợn sóng từ đôi mắt kia còn khó hơn lên trời, dường như lời tự thú là hung thủ gϊếŧ người qua miệng cô chỉ là gió thoảng mây bay.

“Tên?”
“Nhã”
“Họ và tên?”
“Lê Khánh Nhã”
“Ngày tháng năm sinh?”
“3/4/1998”
“Giới tính?”
“Nam”
Nghe tới đây, đôi tay đang viết sột soạt lên giấy chợt khựng lại, anh ngẩng phắt đầu lên ném mạnh cây bút bi xuống sàn nhà, “cạch” bút vỡ nát: “Tôi không có thời gian đùa giỡn với cô!”
Nhã như chưa hề bị động tác kia dọa sợ, cô nhúng vai tỏ vẻ hết cách, nhưng ngay sau đó khẽ cong môi: “Vậy anh tưởng tôi có thời gian đùa giỡn với anh hửm?”
Huỳnh Minh Chính cố nén giận, phớt lờ chuyện trước đó rồi tiếp tục: “Cô nói mình gϊếŧ Hồ Việt Cường?”
“Ừm.”
“Lý do!”
“Chướng mắt.”
Thiếu Uý ngước mắt lên nở nụ cười trào phúng: “Cô không thể bịa cái cớ tốt hơn sao? Làm sao tôi tin cô có gϊếŧ người hay không?”

Cô vẫn bình thản đấu mắt trực diện với đối phương rồi bật cười: “Đại ca cho tôi xin đi, lúc tôi không nhận tội anh bức bối, tôi nhận tội rồi anh lại không tin, phải làm sao cho anh vừa lòng đây?”
Nhiều ngày không ngủ, quầng thâm mắt khiến anh thêm tiều tụy, râu dưới cằm đã mọc ra lúng phúng, nhưng ánh mắt của anh sáng đến mức như đong đầy các vì tinh tú.

Thấy vậy, Nhã không khỏi chẹp miệng tiếc thay cho một soái ca quốc dân lại sa vào công việc khổ nhọc này, tàn phá con người tới mức không nhìn ra dáng vẻ ban đầu.

Huỳnh Minh Chính thật sự không biết cô ấy đang nghĩ gì, dù có là gì đi chăng nữa bản thân anh dám chắc trực giác của mình không sai: “Cô nói cô gϊếŧ người? Cô gϊếŧ thế nào? Động cơ gây án là gì? Nếu cô nói sai sự thật, tôi sẽ kiện cô tội khai man và bao che tội phạm hình sự...”
...
Nghe tin Nhã tự thú, Hà hớt hãi chạy về sở cảnh sát, đến cả quần áo ngủ cũng chưa kịp thay, chỉ tạm khoác hờ một chiếc cardigan mỏng màu be, chân còn mang đôi dép lê ở nhà.
Thấy bộ dạng của cô vội vàng xông vào phòng làm việc, Thiếu Uý có chút ngây người nhưng rất nhanh trở lại nghiêm khắc, giọng nói trầm ấm êm tai phát ra: “Cô tới đây làm gì? Hôm nay không phải ngày nghỉ của cô sao?”
Hà không quan tâm đối phương đang nghĩ gì, nói gì chỉ biết điều chỉnh lại nhịp thở rồi lên tiếng ngắt ngang: “Cậu ấy đâu?”

Là cấp trên trực tiếp của cô, dù không biết tất cả mọi người xung quanh cô, nhưng người bạn thân này của Hà anh chắc chắn biết: “Tạm thời giữ lại trong nhà giam, đợi thu thập chứng cứ đưa ra tòa xét xử.”
Hốc mắt cô đỏ ửng, đôi tay buông thỏng chợt nắm chặt, nhưng từ sâu trong đôi mắt ấy ánh lên sự kiên cường khiến người khác đau lòng: “Tại sao lại bắt cậu ấy?”
Giọng nói nỉ non vô lực đâm thẳng vào tim anh khiến lồng ngực như bị bóp nghẹt, anh không hiểu giờ phút này đây khi đối diện với cô tại sao anh cứ ngỡ bản thân phạm phải tội ác tày trời vậy, dè dặt, đau lòng và sợ sệt: “...Cô ấy...tự thú rồi!”
Hà ngã sụp xuống sàn, đôi chân cô không thể chống đỡ sức nặng của cơ thể nữa, toàn thân run rẩy, cô liên tục lắc đầu, những giọt nước đọng ở khóe mắt cứ thế trào ra như thác đổ rơi tí tách xuống sàn nhà: “Không...!Không phải cậu ấy...!Cậu ấy sẽ không làm như vậy!”
Huỳnh Minh Chính cũng ngồi xổm xuống ôm lấy cô vào lòng, hít thở từng hơi nặng nề: “Tạm thời chưa có bằng chứng, em hãy tin anh! Nếu cô ấy trong sạch, cô ấy sẽ được trả tự do.”
Người con gái ngồi trong lòng anh càng thêm run rẩy, cô lẩm bẩm: “Em phải đi tìm cậu ấy...!Em phải đi tìm cậu ấy”, nói rồi cô đứng bật dậy định xông ra khỏi phòng, nhưng bị anh nhanh tay giữ lại.
Hai tay anh siết chặt vai Hà để cô tỉnh táo lại, tông giọng anh cũng cao hơn bình thường: “Đinh Thúy Hà! Em tỉnh táo lại cho anh! Em đừng quên mình là cảnh sát! Em phải bình tĩnh! Nếu muốn gặp cô ấy tốt nhất em nên kiềm chế cảm xúc của mình! Bằng không em đừng hòng gặp được!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui