Editor + beta: Nguyệt Nguyệt
Tâm tình của Chu Sanh Sanh vô cùng phức tạp.
Cô yên lặng mà đi vào phòng bếp, nhìn thấy Lục Gia Xuyên đang rửa chén, ý muốn dò hỏi có muốn hỗ trợ rửa chén hay không đã đến miệng, cuối cùng muốn nói rồi lại thôi mà yên lặng tránh ra.
Lý trí một chút, Chu Sanh Sanh!
Trong đầu không ngừng có chuông cảnh báo vang lên.
Đã nói không luân hãm, không tới gần, không dây dưa đâu? Ba nguyên tắc của cô đều vứt đi nơi nào?
Chính là trong tiềm thức, cô lại nghe thấy một chính mình khác đang hung tợn mà phản bác: Luân hãm một lần, dây dưa một lần thì có làm sao đâu? Anh cũng sẽ không thiếu khối thịt nào!
Đúng vậy, anh đương nhiên sẽ không thiếu khối thịt nào, nhưng anh cũng là một người sống sờ sờ, là người có máu thịt có cảm tình.
Cô nếu cứ không phụ trách nhiệm mà xông vào thế giới của anh như vậy, lúc anh cho rằng rốt cuộc cũng có người làm bạn ở bên, đột nhiên không rên một tiếng lại bốc hơi ở nhân gian, anh nên làm cái gì bây giờ?
Tâm cô loạn như ma, đứng ở trong phòng khách không biết theo ai, cuối cùng vô thức mà lấy ra di động, theo thói quen và lướt xem dự báo thời tiết bảy ngày tiếp theo.
… Không có mưa.
Cô phát hiện chính mình thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cô chưa từng có một khắc nào giống bây giờ, bức thiết khát vọng ông trời không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào như vậy.
Khiến cho thành phố này vĩnh viễn khô hạn, một giọt mưa cũng đừng rơi.
Nhưng ai cũng biết đó là chuyện không có khả năng, trừ phi cô chạy đến Sahara, chạy đến một nơi nào đó vĩnh viễn không mưa, nhưng cô chẳng lẽ còn có thể mang anh đi cùng hay sao?
Nghĩ như vậy, cô lại bắt đầu khổ sở, quay đầu lại nhìn người rửa bát trong bếp, gian nan đứng tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng im lặng không lên tiếng mà cầm lấy túi xách, mãi cho đến khi đứng sau kệ giày mới ngồi dậy lớn tiếng nói: “Bác sĩ Lục, tôi về nhà trước nhé!”
“Về nhà làm gì hả? Bát tôi còn chưa rửa xong!” Lục Gia Xuyên ở trong phòng bếp nhăn mày lại, xoay người tức giận mà nói: “Thừa nhiều cá hầm ớt như vậy, không được đi! Lưu lại giúp tôi giải quyết hết đi!”
“Anh cất lại cho mình từ từ ăn đi bác sĩ Lục, vất vả làm việc một ngày rồi, nhất định phải khao dạ dày của chính mình cho tốt! Không phải sợ mập lên, đàn ông hơi béo một chút thật ra càng làm cho phụ nữ có cảm giác an toàn… đây chính là lời từ đáy lòng của một phụ nữ trong những người phụ nữ!” Cô nắm tay, mắt thấy anh muốn đi ra khỏi phòng bếp, lập tức mở cửa chạy ra bên ngoài.
“Cho dù cô là phụ nữ trong những người phụ nữ, tôi nhìn đàn ông cũng chưa có ai có thể so sánh được… này, Chu An An!” Anh đặt bát xuống hùng hổ đi ra bên ngoài: “Chạy cái gì mà chạy, không ăn thì thôi, tốt xấu gì…”
Nhưng mà không đợi anh nói xong, cửa nhà đã đóng lại, tiếng vang nặng nề công bố người phụ nữ kia đã bỏ trốn mất dạng.
Trên tay Lục Gia Xuyên còn dính chất tẩy rửa, câu nói “Tốt xấu gì cũng để tôi đưa cô về chứ” trong miệng mới nói được mở đầu.
Anh có chút không hiểu được, người phụ nữ này chạy cái gì mà chạy? Vừa rồi còn êm đẹp, lúc này lại bị bệnh gì? Rất giống như bị lửa đốt mông.
Mà ngoài cửa, Chu Sanh Sanh chạy như trốn vào thang máy, một đường đi đến tầng dưới cùng.
Cô bước vào trong ánh mặt trời, cúi đầu nhìn bóng dáng lẻ loi của chính mình, gập cổ áo lại, phảng phất như lúc này mới chân chính ý thức được là mùa đông đã tới.
Thật lạnh.
*-*
Chuyện làm idcard này, vì Chu Sanh Sanh đã làm nhiều, Trịnh Tầm cũng thành người giỏi trong đó, bởi vì có người đến quán bar tìm anh ấy làm chuyện này.
Nhưng tính ra anh ấy vẫn còn có nguyên tắc, cũng không muốn liên lụy làm chuyện xúc phạm đến điểm mấu chốt, cho nên chỉ ngẫu nhiên ra tay, giúp những nhóm thanh niên học sinh cấp ba làm vài thứ linh tinh, làm cho bọn chúng có thể ra vào tiệm net.
Vì vậy khi anh ấy đứng ở sau quầy, thấy có mấy nữ sinh cấp ba mười sáu mười bảy tuổi lén lút đi vào quầy bar, một đường đi thẳng đến trước mặt anh ấy, do do dự dự không dám mở miệng, lập tức đoán ra ý đồ của các cô bé.
“Làm chứng minh thư?” Anh ấy cười đến mức vẻ mặt ôn hòa ghé vào trên quầy, lộ ra hàm răng chỉnh tề.
Nữ sinh liên tục gật đầu, từ trong túi áo khoác móc ra mấy tờ tiền trăm nhân dân tệ, đưa đến trên quầy: “Hai tấm.”
Cô bé lại chỉ chỉ tờ giấy gấp ở mặt dưới: “Cái kia là tin tức cá nhân, ảnh chụp cùng để ở bên trong.”
“Được.” Trịnh Tầm sảng khoái cất tiền và giấy vào trong túi, tùy tay cầm lấy bút dưới quầy bar ký hiệu, dán một tờ giấy nhớ, lại viết số di động của chính mình xuống dưới, sau đó đưa cho cô bé: “Gọi đến số điện thoại này là có thể tìm được tôi, lúc nào cũng có thể liên hệ.”
Tay anh ấy ngừng ở không trung, chờ đợi đối phương nhận tờ giấy.
Nhưng mà ngay sau đó, có một thân ảnh thấp bé bỗng nhiên xông ra từ chỗ nào, đoạt lại tờ giấy kia: “Vì sao tôi không thể mà cô ta thì có thể?”
Tóc mái thanh tân sóng vai, sơ mi đạm mạc, ngũ quan không có tinh thần, một thân áo khoác màu sừng trâu, cô bé đưa gỗ khắc yên lặng đứng ở nơi đó nhìn anh ấy chằm chằm, nhạt nhẽo trước sau như một.
Chỉ trừ bỏ cặp mắt đen như mực không hề chứa ý cười mà là tràn ngập không cam lòng.
Cô ấy vừa mới tới đã thấy nữ sinh kia đưa cho anh ấy mấy tờ tiền mặt, anh ấy lại cười đẹp như vậy, không chút do dự đã đưa số điện thoại cho cô ta, còn nói cái gì mà lúc nào cũng có thể liên hệ.
Dựa vào cái gì cô ấy không có được số điện thoại của anh ấy, nữ sinh này lại có thể?
Trịnh Tầm cũng đơ luôn, làm sao lại tới nữa?
Nhưng anh ấy còn chưa kịp nói chuyện, cô bé kia không khách khí mà nói: “Tôi giao tiền, vì sao lại không thể?”
“Phải không? Vậy cô cho bao nhiêu tiền?” Cô gái nhỏ lạnh lùng liếc cô ta một cái.
“Con số này.” Cô gái trẻ vươn bàn tay ra, hoàn toàn không biết các cô đối thoại theo kiểu ông nói gà bà nói vịt.
Cô gái nhỏ không nói hai lời rút ví tiền túi áo khoác ra, rút ra một chồng tiền tờ một trăm nhân dân tệ, đặt mạnh trên quầy bar: “Nhiều như vậy mua dãy số điện thoại di động của anh, đủ chưa?”
Trịnh Tầm biết, cô ấy hiểu lầm.
Nhưng anh ấy cũng không chuẩn bị giải thích.
“Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, nơi này không phải nơi cô nên đến.” Anh có chút không kiên nhẫn mà duỗi tay xách cánh tay của cô gái nhỏ, muốn xách cô ra ngoài như cũ.
Chính là lúc này đây, cô gái nhỏ bỗng nhiên lùi về phía sau một bước, một tay nắm chặt giấy nhớ, một tay chỉ vào cô bé kia: “Anh cùng tôi nói là tuổi tôi quá nhỏ, không nên đến địa phương này, lại càng không nên có ý tưởng không an phận với anh.
Vậy cô ta thì sao? Cô ta thoạt nhìn còn nhỏ hơn so với tôi, tôi tốt xấu gì cũng đã vị thành niên, dựa vào cái gì mà anh cho cô ta số điện thoại?”
Rõ ràng một cô gái nhỏ rất tầm thường, dung mạo thường thường, dáng người gầy yếu, lại không biết vì sao tất cả xung quanh đôi mắt sáng ngời đều trở nên ảm đạm thất sắc.
Cô ấy cứ bình tĩnh chất vấn anh ấy, trong mắt có thần sắc làm người khác vỡ vụn.
Trịnh Tầm mỗi ngày đều ở nơi đèn hồng rượu lục, đã quen nhìn những nam nữ tìm hoan làm nhạc, cũng đã quen nhìn những nhân duyên gặp dịp thì chơi, ánh mắt nghiêm túc như vậy tự hồ đã cách anh ấy rất xa rất xa.
Cô ấy nghiêm túc làm cho anh ấy cảm thấy được sự bực bội không rõ ngọn nguồn, vì thế anh ấy kéo cô gái làm chứng minh thư ra, chỉ chỉ mặt cô ta: “Được, hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng.
Cô nhìn cho rõ, đây mới là loại hình mà tôi thích.
Tôi cũng là một người đàn ông thành niên, không yêu người quá trẻ, cũng không thích những người có dáng người cứng nhắc, người phụ nữ có gương mặt nhạt nhẽo.
Tôi không thích cô không có quan hệ với tuổi tác của cô, là do lòng tôi quá lớn, không nhẫn tâm nói thật với cô, cho nên mới dùng tuổi để nói.
Sự thật chính là cô không phù hợp với thẩm mỹ của tôi, lại nhiều lần tìm tới cửa như vậy, cô cả thấy thú vị, nhưng đã hỏi qua cảm thụ của tôi như thế nào chưa?”
Làm vẻ mặt cô bé ngốc nghếch, ngơ ngác mà đứng ở đó không biết xảy ra chuyện gì, trời biết cô ta chỉ đến làm chứng minh thư của người trưởng thành, thuận lợi ra vào ở tiệm net mà thôi…
Ngay sau đó, cô ta thấy cô gái nhỏ mặc áo khoác màu sừng trâu đột nhiên quay đầu lại, không nói gì chạy ra khỏi quán bar.
Trên cánh tay bỗng dưng buông lỏng, người đàn ông dường như là lập tức buông cô ra.
Trịnh Tầm lấy ra hai tờ tiền từ số tiền 500 nhân dân tệ mà cô ta đưa trước đó, nhét vào trong tay cô: “Giảm giá cho cô đấy, cái gì cũng đừng hỏi, về nhà làm bài tập đi thôi.”
Cô ta không thể hiểu được mà nhìn hai trăm nhân dân tệ trong lòng bàn tay, tuy rằng hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn cứ vui vẻ mà rời đi.
Trịnh Tầm quay đầu lại mới phát hiện, cô gái nhỏ vừa rồi đặt một xấp tiền dày ở quầy đã quên cầm đi, mày bỗng chốc nhíu lại, ngoài miệng mắng một câu thô tục, anh ấy cầm tiền bước ra ngoài.
Ngõ nhỏ của quán bar có ánh đèn mờ mờ, hoàn cảnh dơ bẩn, cũng bởi vì cả dãy đều là quán bar như vậy, trên đường còn có không ít ma men say khướt.
Anh ấy vừa đi ra cửa, đã thấy dưới đèn đường cách đó không xa, thân ảnh mặc chiếc áo khoác màu sừng trâu ngồi xổm bên cạnh cột điện vẫn không nhúc nhích.
Nơi cách cô rất gần có những ma men lung lay eo, trong tay còn xách theo bình rượu, đang không chớp mắt mà nhìn cô ấy, chậm rì rì mà đi tới gần.
Trong lòng anh ấy căng thẳng, bước nhanh về phía trước, ướt qua ma men kia, một tay kéo cô ấy dậy từ trên mặt đất: “Bảo cô về nhà, cô ngồi xổm ở nơi này làm gì? Cô cho rằng cô ngồi xổm ở đây…”
Nói đến một nửa, anh ấy dừng lại.
Bởi vì khi cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, mặt đầy ánh nước.
Cô ấy nói với anh ấy: “Tôi biết anh thiếu tiền, tôi có rất nhiều rất nhiều tiền, tôi cho anh tiền, anh không cần đuổi tôi đi được không?”
Đó là một gương mặt quá bình phàm mà không chớp mắt, thật giống chỉ cần đi vào đám người là sẽ không có cách nào có thể tìm ra, nhưng đôi mắt cô ấy sáng như ánh sao trời anh ấy chưa từng nhìn thấy, đèn đường trên đỉnh đầu cũng ảm đạm thất sắc.
Anh ấy không hiểu vì sao trong lòng vừa động, rồi lại bức chính mình phải tàn nhẫn lên, nhét số tiền đó vào trong tay cô ấy, nói từng câu từng chữ: “Cô căn bản không biết mình đang nói cái gì.
Đã có rất nhiều tiền, thì không nên tới loại địa phương này.
Cho dù cô sinh ra đã ngậm thìa vàng, đây cũng là tiền cha mẹ cô vất vả kiếm được, cô không nên tiêu xài như vậy.”
Anh ấy duỗi tay chỉ vào cuối đường, bình tĩnh mà nhìn cô ấy, nỗ lực bỏ qua ánh mắt làm người tan nát của cô ấy: “Đi thẳng dọc theo con đường này, đi qua cầu vượt kia.
Ánh đèn trăm nhà bên kia mới là nơi mà cô thuộc về, đèn hồng rượu lục* không thích hợp với cô.”
(*: nơi ăn chơi xa đọa)
Trịnh Tầm xách cô đi vài bước, đi ra ven đường chờ taxi, hơi hơi dùng sức, rồi lại mang theo một sự cẩn thận mà đẩy cô ấy vào trong, sau đó đóng cửa lại.
Anh ấy đứng ở đầu đường, vẫn luôn nhìn taxi biến mất ở đầu hẻm, lúc này mới xoay người rời đi.
Đôi tay để vài trong túi áo khoác, chậm rãi, vuốt vẽ tấm gỗ khắc bóng loáng lả lướt, sau đó thu tay lại, nắm nó gắt gao.
*-*
Thời gian rạng sáng mới thay ca, khi Trịnh Tầm ngồi motor trở lại hẻm nhỏ, thấy Chu Sanh Sanh ngồi ở bậc thang trước cửa phát ngốc.
“Bệnh gì à?” Anh ấy ngừng ở cửa, gỡ mũ bảo hiểm xuống, nhìn cô từ trên cao xuống: “Này mẹ nó ngày mùa đông, cậu ngồi ở đây không thấy lạnh à?”
“Lạnh.” Cô nói chậm rì rì, rũ mắt một lúc: “Hơi lạnh chút, con người sẽ càng thanh tỉnh hơn một chút.”
“Phải không?”
Trịnh Tầm dừng một chút, dựng motor xuống, ôm mũ bảo hiểm ngồi xuống bên cạnh cô.
Chu Sanh Sanh không thể hiểu được nhìn anh ấy: “Cậu làm gì thế?”
“Muốn càng thanh tỉnh hơn một chút.”
Người đàn ông bên cạnh người lười nhác dựa vào trên cửa, hít sâu một ngụm không khí lạnh.
Cô cười, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, nhẹ giọng nói: “Ngày mai nhất định sẽ có thời tiết tốt.”
“Không muốn thay đổi gương mặt như vậy à?”
“Đúng vậy.”
“Không nhìn ra cậu cũng là một người nông cạn như vậy.
Đổi đi đổi lại nhiều năm như vậy, còn lưu luyến sắc đẹp như thế.”
“Không phải.
Không phải lưu luyến sắc đẹp.”
“Vậy thì là cái gì?”
Chu Sanh Sanh không nói chuyện, vẫn duy trì tư thế nhìn lên bầu trời, trầm mặc một lúc lâu, có ý cười nhợt nhạt lộ ra.
Cô chỉ và một ngôi sao nào đó, hỏi Trịnh Tầm: “Cậu biết kia là ngôi sao gì không?”
“Không biết.”
“Tôi cũng không biết.”
Trịnh Tầm: “… Có bệnh à?”
“Có đôi khi tôi nghĩ…” cô không quay đầu lại, vẫn nhìn bầu trời đầy sao kia: “Chúng nó luôn đúng giờ xuất hiện vào ban đêm, được nhà thơ viết thành thơ, được nhạc sĩ viết thành lời hát, lại được tiến vào tròng mắt của người khác.
Mọi người đều yêu chúng, mọi người đều trông ngóng có thể nhìn thấy chúng, hôm nay chúng ta nhìn một ngôi sao trong đó, nói cho chính mình nó sáng rực rỡ rất đẹp, nhưng tới ngày mai đã không phân biệt được hôm nay đã nhìn thấy cuối cùng là ngôi sao nào.”
“…”
“Trịnh Tầm, tôi giống như chúng nó vậy, thật ra tôi rất nỗ lực để phát sáng, nỗ lực làm người khác nhớ kỹ.
Nhưng qua một ngày mưa, bọn họ sẽ không bao giờ nhận ra tôi nữa.
Bọn họ có lẽ sẽ nói Chu Sanh Sanh ngày hôm qua là người rất tốt, nhưng qua ngày hôm qua, bọn họ đã không biết người nào mới là Chu Sanh Sanh.”
Rất nhiều năm trôi qua, Chu Sanh Sanh đã sớm không oán hận với anh ấy chuyện thay đổi gương mặt này.
Cô sẽ mất mát, sẽ khổ sở, nhưng sự thật đã định không có khả năng thay đổi, cô sẽ dũng cảm đối mặt.
Nhưng mà hôm nay…
Trịnh Tầm nghiêng đầu đi, muốn nói điều gì đó.
Ngay sau đó, anh ấy nhìn thấy những ánh sao nhảy lên trên lông mi cô.
Chu Sanh sanh luôn luôn tùy tiện, sống vô tâm vô phế, nỗ lực ngửa đầu, khẽ mỉm cười, mắt chứa lệ nóng nói: “Nhưng tôi cũng muốn được ai đó nhớ kỹ, tôi cũng muốn lưu lại một chút ấn tượng không quên được.
Tôi không muốn chỉ làm ngôi sao có thể có, có thể không, ta cũng muốn trở thành ánh trăng vĩnh hằng bất diệt trong mắt ai đó.”
Tốt nhất là người sẽ nổi giận đối với người không yêu quý đôi mắt của mình.
Tốt nhất cũng là người dắt tay cô gái nhỏ bị bệnh nào đó, nhảy một điệu múa ôn nhu.
Tốt nhất là trong mắt anh không nhìn thấy vết sẹo của những trẻ em bị mù, sẽ coi những thứ bọn chúng ôm trong lòng bàn tay trở thành báu vật vô giá.
Tốt nhất là đi bên cạnh cô, nói cho cô nghe về quá khứ chua xót, cho dù thân thể nặng nề trong đêm tối, cũng có thể sống thành bộ dáng trong mắt có ánh sáng.
Cô chớp chớp mắt, rơi xuống không phải nước mắt, là ánh sao lấp lánh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...