"Xú nha đầu, lấy chồng rồi mà sao ngày càng gầy thế này? Xấu chết đi được!"
Dực Phàm cau mặt, ghét bỏ nói.
Ông từ lâu đã muốn thoát khỏi chốn quan trường này rồi! Năm năm trước từ khi nghỉ hưu, lập tức ông đã thu dọn hành lí đi du lịch thế giới.
Điều ông bận tâm nhất ở nơi này chính là Tiểu Huyên và Tiểu Hạo.
Đêm hôm qua, khi nghe tin Tiểu Hạo qua đời, Dực Phàm đã cho người mua vé máy bay, về Trung Quốc ngay lập tức!
...Thoáng chốc ông lão dường như già đi mười tuổi...
Dực Phàm không có con cái nên coi Vũ Minh Hạo và Diệp Hàm Huyên như chính con đẻ của chính mình, luôn yêu thương, che chở.
Giờ đây lại gặp phải cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trên thế gian này- còn gì bi ai hơn thế?
Diệp Hàm Huyên ngẩng đầu, bàn tay chạm nhẹ lên nếp nhăn trên khuôn mặt ông, nói, "Thầy cũng già hơn trước kia nhiều rồi!"
Dù chưa từng nói ra nhưng từ khi Vũ Minh Hạo mất, cô chưa từng thanh thản.
Tựa như tảng đá nặng đè nặng trái tim cô- đau không thở nổi! Cô luôn tự trách bản thân...
Kì thực nếu không có cô, dù Vũ Minh Hạo có thể sống không thọ- nhưng tuyệt đối sẽ không chết trẻ như vậy.
Cô dù vô tình hay cố ý- đều làm tổn thương người yêu cô như thế!
Đã từ bao giờ...Cô không còn tin anh ấy nữa?
"Từ hôm nay con chính thức lên nắm chức vụ Cục trưởng Cục tình báo Quốc Gia.
Tiểu Huyên à, con không còn là cô gái ngây thơ ngày nào! Giờ đây con nắm trong tay sinh mệnh của nhiều người." Dực Phàm đột nhiên nghiêm nghị nói, khí chất quân nhân nghiêm nghị, uy nghi từ xương cốt.
"Thầy...."
"Ta biết trong lòng con luôn còn khúc mắc.
Cái này con hãy đọc đi.
Đến lúc tháo chuông rồi."
Dực Phàm gõ nhẹ vào quyển sách nhỏ trên mặt bàn, ông thở dài, "Ta đi trước đây! Tiểu Huyên, bảo trọng."
Diệp Hàm Huyên vốn muốn giữ ông lại, chỉ là cô có tư cách gì đây? Cô thậm chí không đủ dũng cảm để nhào vào lòng ông, khóc một trận...
Cô đã sớm không còn là cô bé năm xưa nữa...
Thời gian quả là thứ đáng sợ nhất! Nó lặng lẽ trôi, chậm rãi mà vô tình.
Đến khi người ngoảnh đầu nhìn lại, còn đâu cảnh năm xưa? Có chăng cũng chỉ là những mảnh vụn kí ức đang tan vỡ theo thời gian...
Diệp Hàm Huyên chua xót cười, gật đầu, "Thầy bảo trọng! Con xin...."
Dực Phàm hiền từ nhìn Diệp Hàm Huyên, khẽ lắc đầu, "Xú nha đầu ngốc! Con không có lỗi gì cả.
Ta, Tiểu Hạo đều mong con hạnh phúc."
Ông lão vừa nói xong, quay đầu, đi thẳng ra cửa, ánh nắng đổ dài trên bóng lưng cô độc của ông.
Diệp Hàm Huyên đưa tay, khẽ lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt xinh đẹp.
Cô chậm rãi lật trang vở đầu tiên, nâng niu như bảo vật.
"Ngày 5-6-20XX, hôm nay là ngày anh phát hiện ra căn bệnh quái ác này.
Bèn nghĩ không biết mình còn sống được bao nhiêu ngày nữa.
Anh vốn muốn cướp em từ tay anh ta- chỉ là hình như anh không có tư cách thì phải? Một kẻ không sắp chết có tư cách ở bên em sao?"
"Ngày 6-6-2018, hôm nay là hôn lễ của em, chỉ là anh không thể đến tận nơi, cài đoá hoa đỏ thăm lên tóc em, nói với em một lời chúc phúc...."
"Ngày 7-6-20XX, Tần Gia Dung vốn lên kế hoạch sẵn, phá huỷ cuộc hôn nhân của hai người.
Hôm nay anh cùng cô ta đến phá hư tuần trăng mật của hai người, thực ra anh chỉ muốn đến nhìn xem em sống có tốt không?
Em,
Kính Thiên Minh,
Đứng cạnh nhau quả thực rất xứng đôi, ghen tị, hận thù từng chút, từng chút gặm nhấm trái tim anh.
Anh tìm cách để em đến Cục tình báo với anh, Tần Gia Dung nhân cơ hội bỏ thuốc mê cho Kính Thiên Minh.
Một Diệp Hàm Huyên bình tĩnh lý trí, dù gặp bất cứ hoàn cảnh nào cũng mặt không đổi sắc- vậy mà khi nhận được tin nhắn từ Tần Gia Dung, anh đã thấy sự dao động trong đôi mắt em...
Em hình như đã yêu hắn ta mất rồi..."
"9-6-20XX, anh đã chuẩn bị xong hết thảy rồi! Từ giây phút anh quyết định đến Tây Bắc- đã định trước kết cục của anh!
Căn bệnh ung thư có thể được chữa trị, nhưng hận thù trong trái tim anh lại không thể dập tắt được.
Anh là kẻ báo thù! Từ ban đầu quen em, cứu em- đều nằm trong kế hoạch của anh.
Nhưng mà...nụ cười trong trẻo, thanh khiết không nhiễm bụi trần kia của em từ từ hoạ lên trong tâm trí- sâu đến nỗi đã trở thành tâm ma, cả đời này anh không thoát được, cũng tình nguyện chìm đắm mãi trong đó!
Anh vừa yêu vừa hận em...
Diệp Hàm Huyên à, anh đã yêu em vụng về, ngu ngốc đến thế!
Nếu ngay từ đầu anh thực tâm yêu em, bảo vệ em, không chút tính toán, mọi việc sẽ khác?
Nếu thời gian quay lại, anh sẽ buông bỏ hận thù ư? Anh không biết rõ đáp án nữa...
Khi em đọc đến đây, anh đã đến một nơi thật xa, có nắng nhẹ, biển xanh, Diệp Hàm Huyên, em đừng buồn, cũng đừng tự trách nhé! Cái chết chính là sự giải thoát tốt nhất đối với anh!
Anh tin, Kính Thiên Minh là người thích hợp nhất với em, em nhất định sẽ hạnh phúc! Như vậy, anh an tâm rồi..
Em phải thận trọng đấy! Tần Gia Dung, Ly Mộ, Cyril...
Dương Minh Hạo."
Những giọt lệ nóng bỏng không hẹn trước mà lăn dài trên khuôn mặt cô.
Dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu lại càng lung linh gấp bội.
3 dòng chữ cuối cùng nét chữ không còn ngay ngắn như bên trên, chắc hẳn anh đang vội vã để lại tâm thư cô, chắc hẳn chiến sự Tây Bắc anh đã đoán trước hết thảy...
Thì ra anh- tên thật là Dương Minh Hạo.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...