Một người đàn ông áo đen từ đâu xuất hiện, cung kính nói với Diệp Hàm Huyên.
Khác hẳn với thái độ hống hách của Alan, người này rất khép nép với cô, không kịp để cô nghĩ thêm, y đã khẩn cầu nói,
"Diệp tiểu thư...Xin cô, hãy đi theo tôi!"
Trước ánh mắt van xin từ người đàn ông, Diệp Hàm Huyên có đôi chút mủi lòng.
Không biết liệu đây có phải kế hoạch của Vũ Minh Hạo? Nhưng tại sao thủ hạ tên Alan của anh ta kia lại để cô đi, hơn nữa còn đưa cho cô một khẩu súng phòng thân?
Có quá nhiều nghi vấn! Diệp Hàm Huyên cô không thể cứ thế mà bỏ đi...
"Được, tôi đi với anh!"
"Diệp tiểu thư, mời theo tôi lối này."
Đến một hang động khá lớn thì người đàn ông dừng lại, ra hiệu mời Diệp Hàm Huyên vào- dường như anh ta sợ hãi điều gì đó nên không dám bước vào trong.
Diệp Hàm Huyên chậm rãi bước vào thì thấy Vũ Minh Hạo một thân đầy máu nằm trên nền đất...
Sắc mặt anh ta tái nhợt không chút huyết sắc- khác hẳn với lần cuối cùng cô gặp anh ta.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì Vũ Minh Hạo đã trông thấy cô, cô có thể nhìn thấy vẻ kích động trong mắt anh!
"Vân Lang, cậu dám chống lại lệnh tôi, mau đưa cô ta đi, tôi không muốn trông thấy cô ta." Vũ Minh Hạo cố dùng hết sức hét to, hình như lại là quá sức, cơ thể yếu đuối không kìm được mà ho sù sụ ra máu tươi.
Vân Lang vội vàng chạy vào, xoa lưng cho Vũ Minh Hạo, ân cần lấy khăn lau cho anh ta.
Diệp Hàm Huyên tuy đứng từ xa nhưng có thể quan sát rõ ràng khi khăn chạm vào vết thương của anh ta, anh ta hít một hơi thật sâu.
"Thiếu chủ, ngài cố đợi thêm một lúc nữa...Alan đã lên máy bay chuyên dụng về lấy thuốc.
Ngài nhất định phải..."
"Đưa cô ta cút khỏi tầm mắt tôi." Vũ Minh Hạo nổi trận lôi đình quát to, gương mặt khó coi vô cùng.
Diệp Hàm Huyên mím chặt môi không nói gì, chậm rãi tiến về phía Vũ Minh Hạo, cô cười đùa, "Không ngờ cũng có ngày Vũ cục trưởng sợ tôi cơ đấy!"
Dường như Vũ Minh Hạo mất sức quá nhiều hoặc cũng có thể anh lười đôi co với cô, anh quay mặt về phía tường.
Diệp Hàm Huyên gật đầu với Vân lang, y biết ý lẳng lặng lui ra ngoài, dành không gian yên tĩnh cho hai người.
Từ rất lâu về trước, cô cũng đã từng thấy mặt đáng yêu này của Vũ Minh Hạo.
Anh ta có lúc nghiêm túc đến đáng sợ, có lúc lại giận dỗi như đứa trẻ.
"Để tôi giúp anh băng bó vết thương."
Không kịp để anh từ chối, Diệp Hàm Huyên đã mau chóng lấy từ trong hộp cứu thương để sẵn gần đó, cô đổ bình sát trùng vào băng gạc, nhẹ nhàng nói, "Hơi đau một chút, cố chịu."
Vũ Minh Hạo không những không nằm im mà kích động, "Cô mau biến khỏi đây, lập tức!"
"Băng bó xong cho anh tôi sẽ đi!"
Diệp Hàm Huyên kiên quyết nói, cô mau chóng lấy khăn ướt lau sạch vết máu quanh vết thương đang hở.
Cô động vào vết thương lại rỉ máu, Diệp Hàm Huyên lại kiên trì lau.
Kể từ khi bước chân vào căn phòng này cô đã sáng tỏ! Cô đã hiểu sai về Vũ Minh Hạo, anh ta không xấu xa như những gì cô nghĩ- còn về lý do tại sao anh ta làm vậy, đã không còn quan trọng nữa!
Dùng khăn ướt không cầm được máu, Diệp Hàm Huyên lấy số vải còn lại bịt kín miệng vết thương, bực tức chửi thề, "Mẹ kiếp, sao máu mãi không đông thế này!"
"Vô ích thôi, máu sẽ không đông được đâu!" Thanh âm yếu ớt Vũ Minh Hạo vang lên, nhỏ như tiếng muỗi nhưng lại có lực sát thương vô cùng mạnh, trực tiếp giáng một đòn chí mạng vào nội tâm Diệp Hàm Huyên.
Cô đã nghi ngờ...
Chỉ là không chắc chắn- càng không dám tin! Vũ Minh Hạo hay là...
"Anh không lẽ bị ung thư máu?" Diệp Hàm Huyên run rẩy nói.
"Vậy nên cô tốt nhất biến khỏi mắt tôi đi!"
Diệp Hàm Huyên không đủ hơi sức để tâm lời nói khó nghe từ Vũ Minh Hạo.
Ung thư máu là loại ung thư ác tính, còn được gọi là bệnh bạch cầu hay bệnh máu trắng.
Bệnh xảy ra khi các cơ quan tạo máu trong cơ thể sản sinh ra số lượng lớn các loại bạch cầu bất thường.
Sự tăng sinh quá mức tế bào bạch cầu này sẽ ức chế sinh sản các tế bào hồng cầu, bạch cầu và tiểu cầu bình thường khác trong máu, gây ra tình trạng thiếu máu, chảy máu, viêm loét, máu khó đông và nhiễm trùng.
Đặc trưng của bệnh là tổn thương nhiễm sắc thể đặc hiệu PH1, do đột biến gene.
Người bệnh thường chỉ có thể sống trung bình 3 năm sau khi được chẩn đoán nếu không được điều trị.
Vũ Minh Hạo- anh ta hay là mắc bệnh khi nào...?
Nếu mới mắc bệnh, khi tế bào ung thư còn chưa phát triển, khả năng được cứu sống sẽ rất cao!
"Anh...đã lâu chưa?"
"Lâu rồi! Sắp chết! Cô đã đi được chưa?" Vũ Minh Hạo mệt mỏi day trán, mắt nhắm nghiền nói.
Diệp Hàm Huyên nhanh như cắt lấy con dao nhọn ra, cắt một nhát mạnh vào cổ tay mình...
Máu từng dòng, từng dòng đỏ tươi rơi xuống xuống một cái bát được để sẵn trước đó!
"Cô điên rồi!!!" Vũ Minh Hạo giận dữ gào to, anh muốn lật người ngăn cô lại- nhưng lại bất lực vô cùng...
Nháy mắt máu đã chảy chậm lại, Diệp Hàm Huyên cắn chặt khoé môi, cứa một nhát sâu hơn vào động mạch ở cổ tay, kiên cường nói, "Tôi không điên! Diệp Hàm Huyên tôi tuyệt đối không quay lưng bỏ đồng đội! Đây là ý chí của tôi!"
Vũ Minh Hạo chua xót cười, khinh bỉ nói, "Cô nghĩ tôi tình nguyện uống dòng máu bẩn thỉu trên người cô?"
Bàn tay Diệp Hàm Huyên khẽ run rẩy, máu vài giọt chảy ra đất, xong cô lại nhanh chóng chấn định bản thân nói, "Không uống? Tôi đổ bát này, làm bát khác, bao giờ Vũ cục trưởng uống mới thôi! Anh đừng dùng chiêu khích tướng để đuổi tôi đi!"
"Anh uống đi! Alan rất nhanh sẽ tới thôi!"
Diệp Hàm Huyên nhẫn nại đút từng thìa máu cho Vũ Minh Hạo...
Bằng mọi giá cô phải cứu anh ta! Chỉ cần cô cố gắng đến khi người tên Alan kia mang thuốc đến! Sẽ ổn thôi!
Mắt cô hình như từng chút từng chút mờ đi thì phải...
Sẽ ổn thôi!
Cô và Vũ Minh Hạo sẽ cùng sống, cùng trở về thông báo hoàn thành nhiệm vụ- có lẽ cô sẽ tha thứ cho anh ta, hai người sẽ lại là bạn tốt như xưa...
Sẽ ổn thôi!
Cô sẽ trở về bên cạnh tên ngốc kia, ngày ngày vui vẻ tiêu dao mà sống...
Tất cả sẽ ổn thôi...
Chỉ là sao trời càng tối thế kia?
Chỉ là sao cô thấy khó chịu quá- giống như sinh mệnh đang từng chút từng chút bị rút cạn....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...