Mắt thấy Diệp Hàm Huyên tiến sát về phía mình, đôi bàn tay nhỏ trắng xinh xắn còn chạm khẽ vào chiếc khăn tắm quấn ngang hông, Kính Thiên Minh khẽ rùng mình- như có dòng điện xẹt qua cơ thể anh...
"Vợ, vợ phải cởi đồ trước chứ!" Kính Thiên Minh ngập ngừng bẽn lẽn nói, khuôn mặt anh đỏ ửng.
Diệp hàm Huyên cau mày, cô cởi đồ làm gì chứ? Chỉ cần anh ta cởi là được mà.
Hình như cũng không quan trọng lắm! Thôi được rồi, nể tình anh ta ngốc, cô giúp anh ta khơi chút hứng thú coi như làm chuyện tốt đi! Nghĩ vậy Diệp Hàm Huyên dùng một tay khác cầm lấy tay Kính Thiên Minh, cúi người nói khẽ bên tai anh:
"Ngoan, nhắm mắt vào nào!"
Giọng nói cô dịu dàng, ấm áp như gió xuân khiến anh bối rối vô cùng, trong lòng lại có chút chờ mong.
Mắt khẽ nhắm nghiền lại.
Từ góc độ của Diệp Hàm Huyên nhìn thấy rõ rèm mi của tên chồng ngốc này đang run lên- như cánh bướm yếu ớt khiến người ta muốn che chở yêu thương, lại muốn chọc ghẹo.
"Sao anh run thế nhỉ? Đừng nói anh là lần đầu đấy nhé!"
Nhận thấy giọng nói pha chút chọc ghẹo của vợ yêu Kính Thiên Minh hì mũi, quay mặt sang một bên.
Chợt anh cảm nhận được thứ gì đó mềm mại giống như là...
"Chín mươi mà anh còn chê à? Bà đây đập cho giờ."
"Khụ...khụ...Vợ à..." Kính Thiên Minh nói không lên lời, cảm giác nóng bỏng truyền thẳng đến não bộ của anh, cuối cùng thì nơi mềm mại nhất của cô cũng thuộc về anh!
"Hehe cứ mạnh tay đi, không đau đâu mà sợ."
"........" Hình như vợ yêu thô bạo quá thì phải!!! Có cần mạnh mẽ vậy không chứ? Kính Thiên Minh anh không nỡ chà đạp hoa nha, nhẹ nhàng, phải tuyệt đối nhẹ nhàng!
Đêm nay trăng thanh gió mát, thiên thời địa lợi nhân hòa đủ cả! Kính Thiên Minh hít sâu một, chậm rãi hưởng thụ giây phút hạnh phúc này!
Chừng mười phút sau vợ yêu phía bên kia không có một chút động tĩnh gì làm Kính Thiên Minh không biết phải làm sao.
Vợ yêu còn chưa có cho anh mở mắt ra đâu!!!
"Vợ à, vợ, vợ..." Kính Thiên Minh gọi mãi cũng không nghe thấy tiếng đáp của Diệp Hàm Huyên.
"Vợ không nói gì là chồng mở mắt ra nhé!"
Kính Thiên Minh từ từ mở mắt ra nhìn.
Cảnh tượng trước mặt làm khoé môi anh run rẩy, giật giật liên hồi! Kính Thiên Minh bất động ngồi đó.
"Vợ, vợ không phải muốn bỏ chồng mà đi đó chứ!"
"Đương nhiên không phải, chỉ là mua một chút đồ giúp anh giải quyết nhu cầu sinh lí thôi!"
"Vợ, có phải là mua cái kia không? Dùng nó tạm thời sẽ không có em bé phải không vợ?"
"Trật tự, nói khẽ thôi! Nếu Kính gia biết bà đây bạc đãi anh như vậy có lột da bà đây không chứ?"
"Tuyệt đối không bạc đãi, chồng cam tâm tình nguyện nghe vợ."
"Ngoan lắm! Chút nữa Diệp Hàm Huyên tôi nhất định khiến anh hài lòng!"
......
Vợ yêu từ đầu đến cuối đã tính kế anh!! Cố tình làm anh hiểu nhầm, để anh tự mình đa tình.
Diệp Hàm Huyên, em đủ ác, đủ độc!
Kính Thiên Minh tự nhận mình là lưu manh giả danh bạch thỏ, xem ra anh vẫn còn ngây thơ chán- so với vợ yêu!
Cái gì mà mua đồ giúp anh giải quyết nhu cầu sinh lí mà không có thai- chính là mua con búp bê tình dục chết tiệt kia! Diệp Hàm Huyên, em xem ông đây là gì? Bắt dùng hàng giả sao? Uổng công anh tin tưởng cô, còn thỏa mãn ngồi hưởng thụ con búp bê chết tiệt kia!!
Trong cuộc đời Kính Thiên Minh đây là lần đầu tiên anh thất bại- hơn nữa còn thất bại thảm hại như thế! Không còn một manh giáp, tâm hồn bị chà đạp nghiêm trọng! Anh sắp không giả ngốc nổi nữa rồi!
Ngay lúc Kính Thiên Minh sắp bùng nổ, một vật nhỏ mềm mại ôm lấy đùi anh, dụi đầu.
"Minh Minh ngoan, đừng sợ, chúng ta là gia đình."
Gia đình sao? Ít ra cô ấy cũng coi anh là gia đình! Mọi việc phải từ từ...Cũng như nấu cơm lửa to quá sẽ cháy khét!
"Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, coi như lần này em thắng! Lần sau sẽ không có đâu!" Kính Thiên Minh dịu dàng xoa đầu Diệp Hàm Huyên, đặt một nụ hôn nhẹ lên bờ môi mềm mại của cô.
Xong anh mới lưu luyến đắp chăn cẩn thận cho cô rồi rời đi...
Phòng tổng thống tại khách sạn Y.
Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, một đen, một trắng tạo thành khung cảnh mĩ lệ vô cùng.
Người đàn ông mặc bộ vest đen lạnh lùng, trầm ổn, cao quý nâng ly rượu vang đỏ như máu nói:
"Với khả năng diễn kịch của cậu, tôi thấy không làm diễn viên thật uổng phí."
Người đàn ông mặc vest trắng mỉm cười ưu nhã.
Bất cứ ai nhìn vào y đều có cảm giác người này ôn hoà, vô hại mà không biết đâu là con bọ cạp vô cùng độc! Bạn chỉ có thể thấy cáo đầu vô hại của nó mà không thấy cái đuôi đăng ẩn nấp trong bóng tối kia.
"Cảm ơn Mạc tổng, à không Mạc lão đại quá khen rồi! Tôi đâu có nguy hiểm được như cậu, giả heo ăn thịt hổ, hừ!"
Mạc Tu Nghiêu khinh Bỉ nhếch môi, ai nham hiểm hơn ai chứ! So với tên giả ngốc Kính Thiên Minh, tính ra anh vẫn tử tế với cô gái nhỏ của anh chán!
"Đêm động phòng hoa chúc Thiên lão đại không ở nhà ôm mỹ nhân mà có nhã hứng mời tôi ra đây uống rượu cũng lạ."
"Mỹ nhân đều là mây bay.
nói chuyện đại sự đi!"
"Không phải đêm tân hôn bị vợ đá ra khỏi nhà chứ?"
Kính Thiên Minh cười tươi như hoa, chỉ tay vào khuôn mặt mình, bình tĩnh nói: "Khuôn mặt ông đây đẹp trai nhường này, cậu nghĩ có ai có thể cưỡng lại được?"
Mạc Tu Nghiêu nhún vai, lắc đầu nói: "Chậc, đó là lúc cậu chưa gặp được tôi thôi! Nếu xét về độ đẹp trai, tôi đứng thứ hai, thách có ai đứng được thứ nhất!"
Thuộc hạ đứng bên cạnh thấy hai vị lão đại lãnh khốc trong giới hắc đạo tự luyến thì hai chân run rẩy, nhỡ anh ta bị diệt khẩu thì sao?
"Reng...." Chuông điện thoại bàn khẽ kêu vang.
Mạc Tu Nghiêu chậm rãi đứng dậy, ấn loa ngoài.
"Lão đại, cá đã cắn câu." Giọng nói bên kia điện thoại truyền đến....
__________
^^ Minh ca và Huyên tỷ pk, ai cao tay hơn ai >.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...