Mắt Tình Nhân
Cô lấy điện thoại ra, lẩm bẩm một mình: "Không biết có loài nào không có lông không nhỉ?"
Hoắc Đồng Đồng thấy cô lấy điện thoại ra tra cứu thì ngả người nằm sấp trong lòng cô, hai cô trò cùng nhau ngồi xem.
Hoắc Dịch Đình về đến nhà, thuận tiện nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, vừa đúng tám giờ.
Lúc đi đến cửa phòng khách, anh dừng bước.
Từ trước đến nay Giang Lục Đinh vẫn luôn giữ dáng vẻ quy củ nghiêm túc mỗi khi ở trước mặt anh.
Thế nhưng hôm nay cô lại nằm ườn trên ghế, mái tóc dài, đen như mực xõa tung, rải lên thành ghế sofa màu be, đuôi tóc tùy tiện rơi xuống dưới, gần chạm vào thảm trải nhà.
Cô để chân trần, mu bàn chân trắng nõn, đầu ngón chân hơi mập mạp, tròn trịa.
Hoắc Đồng Đồng đang nằm trong lòng cô, cô vừa cầm điện thoại vừa vòng tay ôm lấy cậu bé, không biết hai người họ đang xem cái gì mà nhìn dáng vẻ cực kỳ tập trung, hoàn toàn không nhận ra anh đã đi tới cửa phòng.
Ánh đèn màu vàng nhạt chiếu lên hai người một lớn một nhỏ đang ôm chặt lấy nhau, khung cảnh ấm áp khiến người ta không đành lòng phá hỏng.
Anh lẳng lặng đứng ở cửa nhìn, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác gì đó rất khác lạ.
Tóc của cô rất đẹp, ở dưới ánh đèn càng làm nổi bật vẻ chắc khỏe đen bóng, còn có mấy sợi tóc quệt xuống thảm trải nhà.
Là một người mắc chứng sạch sẽ, anh nghĩ lát nữa sẽ tốt bụng nhắc cô đi gội đầu.
Hoắc Đồng Đồng có vẻ rất thất vọng, cậu bé nói: "Làm sao bây giờ, vẫn chưa tìm được.
Hay là chúng ta lấy dao cạo râu của ba để cạo hết lông chó đi, như vậy thì nó sẽ không bị rụng lông nữa."
Giang Lục Đinh buồn bực gãi đầu và nói: "Rụng có tí lông cũng không cho, anh ta có giỏi thì cũng đừng để bị rụng tóc."
Vừa dứt lời, cô liền nghe thấy tiếng ai đó hắng giọng.
Một tiếng hắng giọng không nhẹ cũng không nặng nhưng lại hệt như tiếng sấm nổ tung trên đỉnh đầu.
Giang Lục Đinh sợ tới mức suýt nữa thì ngã lăn khỏi sofa.
Hoắc Đồng Đồng giật nảy mình rồi lập tức ngồi dậy, Giang Lục Đinh thấy vậy cũng xoay người ngồi nghiêm chỉnh.
Bầu không khí ấm áp trong phòng khách thoáng cái đã bị cuốn đi sạch sẽ.
Anh đáng sợ đến thế sao? Chỉ hắng giọng một cái mà cả lớn cả nhỏ đều làm như nhìn thấy ma vậy.
Anh Hoắc bắt đầu thấy không được vui rồi đấy.
Bình thường mỗi khi anh mất hứng, ánh mắt cũng sẽ trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Giang Lục Đinh lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt Hoắc Dịch Đình, cô lúc này giống hệt như tấm chăn mỏng manh yếu ớt phơi mình trong gió bão.
"Anh Hoắc về rồi đấy ạ?"
Sắc mặt của Hoắc Dịch Đình không hề thay đổi, ánh mắt nhìn cô hiện rõ hai từ "hỏi thừa".
Giang Lục Đinh thừa nhận mình lại nói nhảm, nhưng chính cô cũng không còn cách nào khác, vừa nhìn thấy anh thì đầu óc của cô lại bị chậm một nhịp.
"Anh Hoắc, tôi đưa Đồng Đồng về phòng ngủ đây."
Giang Lục Đinh dắt tay Đồng Đồng, lúc đi qua người Hoắc Dịch Đình còn cố tình cúi đầu thật thấp, vội vội vàng vàng bước lên cầu thang.
Đúng là có tật giật mình khiến cô cực kỳ nhạy cảm, cảm giác như thể có hai mũi tên lạnh lùng cắm vào sau lưng.
Bác Lưu dẫn Đồng Đồng đi tắm, sau khi sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy thì Giang Lục Đinh ngồi ở đầu giường, vừa vuốt ve bàn tay nhỏ bé non nớt vừa kể cho cậu bé nghe câu chuyện Tôn Ngộ Không đại chiến với Ultraman.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...