Tần Thụy chờ một buổi vẫn không thấy Tần Linh đến, đáy lòng cậu tràn đầy lo lắng. Cậu sợ cô gặp phải chuyện gì không thể đến được.
Đến khi nghe được bên ngoài vang lên tiếng cãi nhau, trong đó có giọng nói mà cậu vô cùng quen thuộc. Tần Thụy tràn đầy lo lắng nhanh chóng đứng lên.
"Thiếu gia, cậu muốn đi đâu?"
"Linh Linh đang ở bên ngoài."
Cậu không giải thích nhiều, vội vàng đứng lên chạy nhanh ra cửa.
Đến khi mở cửa ra thì gương mặt từ ngạc nhiên nhanh chóng chuyển sang tức giận: "Là ông ấy phái cái người tới? Tránh ra cho tôi." Cậu trầm giọng ra lệnh cho vệ sĩ đang muốn ngăn cản cậu.
"Thiếu gia, đây là chủ tịch phân phó, không cần làm cho chúng tôi khó xử."
Đáy mắt Tần Thụy một mảnh âm u, cậu lạnh lẽo ra lệnh: "Cút!"
Nhìn vào ánh mắt băng lãnh của cậu, đáy lòng vệ sĩ bỗng rùng mình. Ánh mắt này giống hệt như chủ tịch, hắn không dám ngăn cản nữa, lùi sang một bên nhường đường cho Tần Thụy.
Đến khi Tần Thụy nhìn thấy người con gái mình yêu thì thấy cô đang bị một tên vệ sĩ chắn đường.
"Linh Linh!"
Tần Linh nghe được tiếng gọi mà cô luôn mơ thấy, cô nhanh chóng xoay người, nhìn thấy Tần Thụy vẫn còn quấn băng gạt, quần áo có vẻ lộn xộn đứng trước mặt cô.
Đến khi Tần Thụy giật mình nhìn lại thì nhìn thấy cô gái cậu yêu đang khóc thút thít trong ngực cậu. Cậu thở dài, ôm chặt lấy eo cô: "Ngoan, đừng khóc. Anh không sao!"
Cô vội vàng tránh khỏi ngực cậu, giọng nói đầy vẻ lo lắng: "Sao anh lại ra đây? Vết thương trên người còn chưa khỏi, mau chóng về phòng đi."
Tần Thụy cười khẽ, nắm chặt lấy tay cô: "Anh nghe thấy tiếng em nên ra đi."
Đáy lòng Tần Linh tràn đầy cảm động, cô mỉm cười: "Chúng ta mau về phòng thôi." Nói rồi kéo tay anh đi về phía trước.
Tần Thụy cười vui vẻ, để cô tự nhiên kéo tay mình.
Vào trong phòng thì nhìn thấy Dương bá không có ở đây, Tần Linh vội vã để cậu nằm trên giường. Cô muốn tìm nước cho cậu uống nhưng khi buông tay cậu ra thì cậu lại nắm chặt.
Tần Linh quay đầu nhìn Tần Thụy, con ngươi đen của cậu cũng đang lẳng lặng nhìn cô.
"Ngồi xuống cạnh anh nào."
Cậu vươn tay, ngón tay thon dài sạch sẽ khẽ vuốt qua gò má cô, ôn nhu, cẩn thận như làn gió nhẹ phớt qua.
Gò má cô ngứa lên, ngón tay lạnh lẽo vuốt ve làn da cô, có một loại nhu tình dị thường ở bên trong, cảm giác thoải mái làm cho lòng cô rung động mãnh liệt, trái tim đánh lên bang bang.
"Em gầy rồi..." Cậu giơ tay cô lên, hôn lên ngón tay, từng ngón từng ngón một, nhiệt độ trên môi cậu nóng hổi mà nhiệt tình, một giọt lệ của Tần Linh rơi xuống mu bàn tay cậu.
Cậu nhíu mày một cái, khuôn mặt tràn đầy lo lắng nhìn cô, "Ngoan, đừng khóc nữa. Anh không biết em lại mít ước như thế đó."
"Cảm ơn anh đã không chết..." Tần Linh không để ý đến lời trêu ghẹo của cậu, khóc thút thít nói.
"Em... cô gái ngốc nghếch này." Cậu than nhẹ một tiếng, đôi môi ấm áp dừng lại thật lâu trên tay cô, cô ngồi im lặng, không dám động đậy, sợ mình nhất thời động đậy sẽ phá hỏng bầu không khí tốt đẹp này.
"Đồng ý với anh một điều kiện được không?" Tần Thụy nhắm hai mắt lại, đôi môi vẫn không hề rời khỏi lòng bàn tay cô.
"Hả?" Con người luôn lạnh nhạt đạm mạc như Tần Thụy cũng có lúc cùng cô nói điều kiện sao?
"Em sẽ đồng ý chứ?" Cậu ngẩng đầu, con ngươi đen thẳm nặng nề nhìn cô.
Lòng cô run lên, nhẹ nhàng gật đầu: "Sẽ.
"Đã đồng ý thì nhất định phải làm được." Cậu nhíu mày nói, "Sau này không được có bất cứ quan hệ gì với Lục Phong nữa, gặt mặt cũng không được, đồng ý không?"
Cô không khỏi trố mắt nhìn cậu, không ngờ Tần Thụy lại đưa ra điều kiện như vậy, cậu không hề ra mệnh lệnh uy hiếp như trước đây, cậu nên biết rằng, cho dù cậu không nói ra điều đó thì căn cứ vào sự lo lắng của cô đối với an toàn của Lục Phong thì cô cũng sẽ chủ động làm điều đó, thế nhưng bây giờ cậu lại dùng giọng điều thương lượng thỉnh cầu cô, điều này không khỏi là cho cô càng thêm khó xử.
Cô làm sao có thể không đồng ý với cậu chứ, làm sao có thể nhẫn tâm không đồng ý với cậu chứ, cậu vì cứu mạng cô, mà mới từ trong quỷ môn quan trở về. Với lại, quan hệ của cô cùng Lục Phong vốn dĩ cũng không có gì. Cô nghĩ mình nên nói rõ cho cậu biết, để cậu không cần phải lo lắng không yên nữa.
"Em đáp ứng anh, sau này ngoại trừ quan hệ đồng nghiệp, em sẽ cố gắng không gặp Lục Phong hay có bất kỳ liên quan gì khác." Cô nhẹ nhàng nói.
"Nhưng em nghĩ mình cũng cần nói rõ để anh biết. Thật ra lúc trước, quả thật em có dự định gặp gỡ Lục Phong và dự tính sẽ xác định quan hệ yêu đương. Nhưng sau này khi gặp được anh, em đã không có quan hệ mập mờ gì với anh ấy nữa. Cho nên anh không cần phải ghen tuông vô cớ nữa nhé." Cô điểm nhẹ mũi anh, giọng điệu đầy vẻ trêu ghẹo.
Ánh mắt Tần Thụy đầy vẻ sáng rỡ, trên mặt cậu mỉm cười hạnh phúc, cậu hỏi lại lần nữa: "Nói vậy là em đã yêu anh sao?"
Tần Linh hơi đỏ mặt, đúng là cậu không hề buông tha bất cứ cơ hội nào để nghe cô chứng minh tình cảm của mình mà.
Cô gật nhẹ đầu: "Đúng, em yêu anh."
Thôi, dù sao cô cũng đã xác định được lòng mình từ trước, không cần phải giả vờ ngập ngừng làm cho cậu thêm lo lắng.
Đáy lòng Tần Thụy tràn đầy kích động vui sướng, cậu nhanh chóng hôn lên môi cô. Nụ hôn đầy quyến luyến, ôn nhu dịu dàng khiến cô chìm đắm vào đó.
"Anh cũng yêu em." Cậu nói nhỏ bên tai cô.
Ngón tay Tần Linh khẽ run, đối với chàng trai đạm mạc xa cách này, cô càng thêm quyến luyến khi cậu biểu hiện ra sự ôn như như thế này.
Thật sự lần này Tần Thụy có phần cảm kích ba cậu. Nếu không phải ông sai người ám sát Linh Linh, cậu sẽ không bị thương. Cũng sẽ không nhờ điều này mà được chính tay nghe Linh Linh xác nhận yêu cậu.
Tần Thụy lười biếng nằm trên giường, thân thể cao to được bọc bởi một chiếc áo ngủ màu trắng, dây áo không hề cột lại, lộ ra lồng ngực xích lõa rắn chắc cùng với băng vải màu trắng.
Tần Linh cúi thấp đầu, hai tay nhẹ nhàng giúp cậu tháo ra băng vải, sau khi gặp Tần Linh, cậu không cho ai giúp mình tháo băng vải nữa, chỉ để cô giúp cậu mà thôi.
Ngón tay nhỏ nhắn linh hoạt, ở trên băng vải nhẹ nhàng bay lượn, thỉnh thoảng lại chạm nhẹ vào da thịt cậu. Hô hấp cô phá lệ nhẹ nhàng, dường như lo sợ chỉ cần hô hấp mạnh một chút cũng sẽ làm ảnh hưởng đến vết thương của cậu.
Chàng trai lúc đầu rất phối hợp để cho cô giúp cậu thay thuốc, con ngươi đen vẫn luôn dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tĩnh lặng của cô, ánh mắt cô chuyên chú, hình như cô làm chuyện gì cũng rất dụng tâm, bởi vì loại vẻ mặt này cậu rất thường nhìn thấy ở trên người cô, mạc danh kì diệu liền cuốn hút người ta vào trong thế giới trầm tĩnh của cô.
Đôi môi cô mím chặt lại, đôi môi hồng nhạt có chút tái nhợt giống như màu sắc của mùa xuân còn nhiễm hơi lạnh của mùa đông, chứa đựng một vẻ phong tình không thể nói nên lời.
Ánh mắt cậu lưu luyến trên người cô, nhưng tay lại bắt đầu không thành thật, cậu chậm rãi đưa tay xoa lên gò má cô, những ngón tay mảnh khảnh luồn vào từng sợi tóc đen, quấn quýt.
Khi xoa nhẹ lên gương mặt cô, giữa những ngón tay truyền tới cảm giác rất tuyệt vời thật say đắm lòng người.
"Đừng làm rộn!" Cô nhẹ giọng ngăn cản. Âm thanh ôn nhu này không những ngăn được cậu mà còn làm thức tỉnh dục vọng sâu tự đáy lòng cậu.
Cậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang bận rộn trước ngực mình, làm cho bàn tay nhỏ bé của cô dao động trên lồng ngực xích lõa của cậu.
Tần Linh hoảng sợ, ngón tay chạm phải làn da nóng hổi đang xích lõa kia, đôi mắt hẹp dài của chàng trai nồng nàn nhìn cô, hô hấp ồ ồ, lồng ngực phập phồng.
"Đừng... không nên... Trên người anh còn bị thương..." Cô thở nhẹ, bàn tay vẫn đặt trên da thịt nóng cháy của cậu. Cô nhìn thấy thân thể chàng trai đã nổi lên phản ứng, cự long ở thân dưới đã nổi lên làm cho áo ngủ màu trắng bị đội lên một ngọn núi nhỏ.
Mặt của cô càng ngày càng hồng, muốn rút tay ra nhưng lại bị cậu nắm chặt lại. Tần Thụy hô hấp càng ngày càng gấp.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên âm thanh "Cốc! Cốc!" làm thức tỉnh không khí ái muội của hai người.
Tần Linh giật mình, vội vàng tránh thoát khỏi con sói đang đói Tần Thụy.
Cậu hơi bất mãn, nhăn mày nhìn về phía cửa thì nghe được âm thanh của Dương bá bên ngoài truyền vào.
"Thiếu gia! Tôi đem đồ ăn cho hai người!"
"Vào đi!" Cậu lạnh nhạt trả lời.
Dương bá tiến vào phòng, nhận thấy bầu không khí trong phòng hơi kì lạ, ông nhìn lên thấy thiếu gia đang bất mãn nhìn mình. Trong lòng ông lộp bộp một cái. Hình như ông đã phá hỏng không khí tốt đẹp của hai người rồi thì phải.
Dương bá vội vàng đặt đồ ăn trên bàn, nhỏ giọng nói với Tần Thụy: "Thiếu gia, đây là đồ ăn tôi đem đến từ biệt thự. Cậu và cô giáo Tần nhanh chóng dùng nhé."
"Ừm, tôi biết rồi. Ông đi ra ngoài đi." Tần Thụy nhanh chóng đuổi người.
"Dạ!" Lần này Dương bá biết điều, nhanh chóng chạy khỏi hiện trường, sợ nếu ông còn ở lại nữa thì thiếu gia nhất định sẽ giết chết mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...