Cái Đường Húc Hải để ý đầu tiên chính là nếu hắn thật sự quá lộ liễu, vậy là ai nhìn ra? Phó Sử Ngọ có phát giác chưa?
Bị người khác nhìn ra, với bị Phó Sử Ngọ phát hiện, hoàn toàn là hai khái niệm khác xa.
Hắn cũng không để ý chuyện mình thích Phó Sử Ngọ bị người khác biết được, cũng chẳng quan tâm người ta thấy thế nào.
Duy độc chỉ có bản nhân Phó Sử Ngọ, Đường Húc Hải bây giờ còn chưa chuẩn bị tâm lý cho y biết tâm tư của mình.
Hắn giờ còn không chắc rằng, Phó Sử Ngọ sau khi biết sẽ phản ứng thế nào, có vì phản cảm hắn mà dẫn đến hai người trở nên xa lạ bất hòa hay không?
Hắn có thể cảm giác được mình đối với Phó Sử Ngọ là quan trọng, nhưng loại quan trọng này còn không đủ biến tình cảm y dành cho hắn trở thành ái tình.
Miêu Gia cũng không biết ý tưởng phức tạp của hắn, nhưng nhìn vẻ mặt đó, cũng không dám qua loa, lập tức nói với hắn: “Anh yên tâm, em nghĩ đại khái chỉ có em với Chân Tử nhìn ra, người khác khá xa lạ với hai anh, chắc chưa phát giác đâu.”
Chân Tử?
Đường Húc Hải suy nghĩ một chút, liền nhớ tới hồi trước người đầu tiên phát hiện Hollande đang theo đuổi Phó Sử Ngọ chính là cô bé kia.
Biết là cô, Đường Húc Hải ngược lại không thấy lo, Chân Tử không phải người lắm mồm, thẳng đến hiện tại cũng không truyền ra tin Hollande theo đuổi Phó Sử Ngọ gì, chính là chứng minh tốt nhất.
Đường Húc Hải đặt cánh tay lên cổ Miêu Gia, co tay lại, khuỷu tay cường tráng kẹp chặt lấy cổ Miêu Gia, khiến cậu tránh không thoát, tư thế uy hiếp cực tiêu chuẩn.
Hắn nói: “Thằng nhãi ranh, không nên truyền bậy. Sử Ngọ nếu không tự mình phát giác, khôn hồn thì đừng có lắm miệng trước mặt cậu ấy nghe chưa!”
Hai tay Miêu Gia nắm lấy cánh tay hắn ra sức giãy giụa: “Anh Hải ~ anh yên tâm! Em tuyệt đối sẽ giữ bí mật đến cùng mà.”
Đường Húc Hải không yên tâm nhìn chằm chằm cậu, nói: “Nhớ rõ đó! Nếu để anh chú biết là chú để lộ, coi chừng đánh cho ba má nhìn không ra nghe chưa!”
Mặt Miêu Gia nhăn nhó, đầu gật như đảo tỏi.
Đường Húc Hải vừa lòng, buông cậu ra, tiếp tục thu dọn túi ngủ.
Miêu Gia vuốt cổ thở mạnh, sau đó chưa từ bỏ ý định hỏi: “Anh Hải, nghe anh nói thì… Anh Phó còn chưa biết?”
Đường Húc Hải nghiêm mặt nhìn cậu, nói: “Ừ, giờ cậu ấy còn chưa biết tâm tư của anh.”
Tròng mắt Miêu Gia chuyển chuyển, nói: “Anh Phó có đôi khi hơi chậm hiểu, sao anh Hải không trực tiếp nói cho ảnh biết?”
Băn khoăn của Đường Húc Hải sao có thể nói rõ cho người khác biết, hơn nữa, bộ dạng băn khoăn đông đắn đo tây này, giống y quỷ nhát gan, Đường Húc Hải sẽ kiên quyết không thừa nhận.
Vì thế Đường Húc Hải đường hoàng nói: “Sử Ngọ hiện tại không có tâm tư này. Cậu ta cũng nói qua, trước khi alien bị đuổi đi, người nhà đoàn tụ, sẽ không suy xét đến chuyện tình cảm cá nhân.”
Miêu Gia trợn mắt xem thường: “Tình cảm chỉ suy xét có thể ngăn cản á?”
Miêu Gia đại thán một tiếng, không lớn không nhỏ vỗ vỗ vai Đường Húc Hải, cũng do hiện tại hai người đều nửa quỳ trong lều, bằng không Miêu Gia muốn chụp đến vai hắn cũng không dễ dàng.
Cậu thấm thía nói: “Ái tình muốn tới, bất kể cái gì cũng cản không nổi. Đừng nói hiện tại, chỉ cần gặp được người hợp mắt, sét đánh xuống cái đùng liền phừng lửa, cảm giác đó có ngăn cũng ngăn không được.”
Đường Húc Hải khó chịu nhìn cậu, nguy hiểm nheo mắt lại: “Nói y như chú mày có kinh nghiệm lắm vậy?”
Ý chẳng phải nói, Phó Sử Ngọ hiện tại căn bản không có hy vọng với hắn, chỉ cần nhìn hợp mắt, tùy tiện người nào cũng có thể cướp Phó Sử Ngọ đi?! Nghe thế Đường Húc Hải nhịn sao nổi nữa!
Miêu Gia vừa thấy hắn như vậy, biết hắn thấy chợn lòng liền lấy lòng cười: “Em cũng không có ý đó a, anh Hải. Chẳng qua, anh Phó mặc dù tính như vậy, nhưng nếu thật sự có người đả động chân tâm của ảnh, cho dù bản thân vốn tính thế nào, cũng nhất định sẽ thay đổi chủ ý.”
Vấn đề này, Đường Húc Hải ngược lại không nghĩ tới.
Hắn nghiêng đầu nhìn Miêu Gia: “Chú có ý gì?”
Miêu Gia nói: “Dù sao anh Hải anh không thể vì anh Phó trước khi chiến tranh chấm dứt không tính đi yêu liền thật sự cái gì cũng không làm đúng không? Em nói khó nghe chút, nếu cuộc chiến này kéo dài mười năm tám năm, anh thật sự phải đợi lâu như vậy không làm gì á? Thế sự thay đổi trong chớp mắt, lỡ đâu giữa chừng anh Phó gặp được người nào, đến lúc đó cũng không có bán thuốc hối hận để uống nha.”
Đường Húc Hải ôm túi ngủ ngây ngẩn cả người.
Ngay lúc này Phó Sử Ngọ hô lên: “Húc Hải, Miêu Gia dậy chưa?! Điểm tâm sắp làm xong rồi.”
Đường Húc Hải kích động trả lời một câu: “Dậy rồi, tới liền!”
Miêu Gia cũng không nhàn rỗi, thò tay giúp Đường Húc Hải chỉnh lý túi ngủ.
Miêu Gia hạ giọng nói: “Dù sao anh phải tận lực tăng điểm trước mặt anh Phó, khiến bên cạnh ảnh chỉ có mình anh là đối tượng để suy xét.”
Đường Húc Hải lúc này cũng chẳng thấy Miêu Gia tuổi còn nhỏ, mình xin lời khuyên của cậu nhóc này có gì mất mặt.
Hắn khiêm tốn hỏi: “Vậy anh nên làm thế nào đây?”
Miêu Gia cũng chưa yêu lần nào, bất quá cậu thấy người ta yêu hoài, so với Đường Húc Hải luôn ru rú trong binh doanh mà nói, điều kiện bẩm sinh tốt hơn nhiều.
Cậu không cần nghĩ ngợi nói: “Thủ đoạn theo đuổi người khác hay nhất không thể nghi ngờ chính là da mặt dày, tử triền lạn đả không buông tay.”
Đường Húc Hải vừa nghe cái này, mày lập tức nhíu: “Chú không thể nói cái gì đáng tin chút hả? Tử triền lạn đả cái gì cũng mất mặt quá.”
Miêu Gia ăn nói hùng hồn: “Đừng nhìn chiêu này không biết xấu hổ, nhưng cố tình lại rất có hiệu quả. Tục ngữ có câu, liệt nữ sợ triền lang. Lời này mặc dù là nói về nam nữ, nhưng nhân tâm đều từ thịt mà ra, ứng dụng với nam nam cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, tử triền lạn đánh cũng không phải ép anh không phẩm cách mà dây dưa. Ý của tử triền lạn đả chính là hoàn toàn bất chấp tự tôn, đem mảnh chân tâm dâng lên trước mặt người đó, dùng chân tâm không ngừng cố gắng, chỉ cần không phải ý chí sắt đá, sớm hay muộn cũng sẽ bị đả động. ý nghĩa chính là dùng chân tình đổi lấy chân tâm đó.”
Đường Húc Hải như có điều suy nghĩ, tuy hắn chưa yêu bao giờ, nhưng Miêu Gia nói hình như rất có lý.
Hắn thật sự thích Phó Sử Ngọ, nhưng lại luôn để ý tự tôn quá, sợ bị Phó Sử Ngọ cự tuyệt, điều này làm sao không xuất phát từ tâm lý không muốn bị mất mặt. Cho nên, hắn nói yên lặng bảo hộ cái gì, không hẳn không có khiếp đảm muốn duy trì hiện trạng.
Đường Húc Hải và Miêu Gia thu dọn xong ba túi ngủ, bắt đầu chia việc mà dọn lều.
Đường Húc Hải hỏi: “Cụ thể chút được không?”
Miêu Gia liếc Phó Sử Ngọ không chút phát giác đang đứng bên kia làm điểm tâm một cái, nói: “Xum xoe nhiều vô, chân chó chút… luôn là đúng.”
Đường Húc Hải nhíu mày lộ vẻ khó khăn, xum xoe hắn hiểu. Hollande dùng chính là chiêu này, nhưng mà chân chó hả?
Trình độ đến đâu mới xem như chân chó?
Tổng kết của Miêu Gia chỉ là thủ đoạn tình trường tốt mả mà thôi, đều là rút ra từ ân ân oán oán nhìn thấy trong trường cảnh sát. Nam truy nữ, nữ truy nam, không phải đều là vậy á, xum xoe, chân chó được đến đâu hay đến đó.
Hơn nữa những nam nữ thanh niên tràn đầy hormone thanh xuân đó, đều bị kích thích đến mụ mị đầu óc, hành động khó tránh khỏi cũng mang theo các loại cẩu huyết bắn tim hồng lung tung.
Nhưng mà, hoàn cảnh lúc đó cùng hiện tại có thể giống sao?
Hơn nữa tình huống giữa Đường Húc Hải và Phó Sử Ngọ, cùng không giống những học sinh sinh viên vô ưu vô lự trên ghế nhà trường.
Chỉ có thể nói cố vấn Miêu Gia này, cấp bậc hoàn toàn cũng đạt đến mức quạt mo.
Hai người chấm dứt một cuộc trò chuyện không đáng tin, vẻ mặt thản nhiên mà rửa mặt ăn điểm tâm, sau đó xuất phát ra đi.
Lái xe, Đường Húc Hải cứ thất thần ngắm ngắm Phó Sử Ngọ ngồi bên cạnh, trong lòng rối như tơ vò.
Kêu hắn đi xum xoe, cũng phải có cái cớ chứ a, Đường Húc Hải cũng không giống Hollande có thủ đoạn cao minh đến thế, lỡ không cẩn thận làm quá, Phó Sử Ngọ khẳng định sẽ thấy hắn có vấn đề.
Phó Sử Ngọ thấy Đường Húc Hải cứ chốc chốc lại nhìn y một lần, bắt đầu cảm thấy khẩn trương.
Y không tự chủ được bắt đầu nghĩ, không phải là vì chuyện hồi sáng chứ? Đường Húc Hải là muốn nói với y cái gì hả?
Hắn tuy cảm thấy xấu hổ mất tự nhiên, nhưng không phản cảm. Thậm chí nếu lần tới phải đóng quân dã ngoại, Phó Sử Ngọ để đánh một giấc thoải mái ấm áp, vẫn nguyện ý cùng Đường Húc Hải ngủ chung một túi.
Phó Sử Ngọ bị Đường Húc Hải nhìn mãi chịu không nổi, y cố lấy dũng khí quay đầu hỏi: “Anh có chuyện gì muốn nói hả?”
Mắt Đường Húc Hải chợt lóe, cố gắng không đỏ mặt nói: “Hả, à đêm qua…”
Đề tài này hiển nhiên mở đầu không hay chút nào, Đường Húc Hải lập tức nhớ tới tình cảnh buổi sáng khiến hắn ngầm vui vẻ lại xấu hổ kia, da mặt Phó Sử Ngọ cũng không tường đồng vách sắt như hắn, lập tức cứng lại.
Đường Húc Hải thầm kêu không ổn, hoả tốc dời đề tài nói: “… Cổ Nhẫm kia nhắc tới Bunker Tiêu gia, tôi rất để ý. Nếu có thể, trên đường về chúng ta vòng qua đó, làm bộ như đội ngũ đi ngang qua bình thường điều tra tình huống một chút.”
Phó Sử Ngọ thấy hắn nói là chuyện đứng đắn, cảm xúc khẩn trương lại ngại ngùng kia nháy một cái biến mất, nghiêm túc gật gật đầu nói: “Nếu không phải đêm qua tại thôn Cổ gia đúng dịp đụng phải bọn Cổ Nhẫm, tình huống Bunker Tiêu gia thật khiến người bất ngờ trở tay không kịp.”
Tác phong làm việc của Bunker Tiêu gia, không giống với thành phố lớn có đồn trú quân đội sau đó chuyển thành căn cứ sinh tồn, phong cách khá quỷ dị bá đạo.
Phái thành tuy đã trải qua một bàn cờ phe phái, nhưng phong cách hành sự vẫn mang theo chính khí hạo nhiên, đa số quyết định và quy định đều rất công bằng. Cứ việc cao tầng có các loại tư tâm, nhưng cũng cực lực chiếu cố đến sinh hoạt của người thường.
Nhưng Bunker Tiêu gia nghiễm nhiên bất đồng, họ sai sử người thường như đang áp bức, không đến mức tàn khốc, nhưng cũng nghiêm khắc gần như chỉ có thể sinh tồn.
Miêu Gia ngồi ở vị trí nhìn xa phía sau hai người, cảm thấy khá thú vị. Bầu không khí nhộn nhạo giữa hai người, vi diệu mà lại khẩn trương, xem ra anh Hải cũng không hoàn toàn là tương tư đơn phương a.
Đường Húc Hải mặc dù lâm thời kiếm chuyện nói, nhưng cũng thật sự tính mau chân đến xem Bunker Tiêu gia này rốt cuộc làm cái trò gì.
Vị trí Tiêu gia Bunker, bởi vì cao tốc và đường hầm đã bị tắt, trở thành chỗ từ tỉnh H đến thủ đô nhất định phải đi qua, cũng coi như một nơi rất trọng yếu.
Nhưng nơi như vậy, hiện tại hoàn toàn bị nắm trong tay một thế lực tư nhân. Mà thế lực này, lại muốn thoát ly chính phủ hiện tại, trở thành một cắt cứ riêng độc lập.
Đường Húc Hải nghĩ rất nhiều, hiện tại chính phủ đang trong tình trạng thân mình còn lo chưa xong, nếu tiếp tục như vậy, rất có thể quốc gia trọn vẹn này sẽ bị chia cắt.
Làm một quân nhân đã từng vì quốc gia mà vào sinh ra tử, Đường Húc Hải cực độ không muốn nhìn thấy chuyện như thế xảy ra. Có lẽ mạt thế sẽ làm hình thái xã hội cùng kết cấu toàn bộ quốc gia thay đổi, nhưng quốc gia trọn vẹn này, lại không nên chia năm xẻ bảy.
Mắt Đường Húc Hải âm trầm, hai tay nắm chặt tay lái.
Người như Tiêu Lỗi chỉ sợ không ít, nếu số lượng thế lực chia cắt như Tiêu gia Bunker vượt qua tỉ lệ thành thị do chính phủ khống chế, hết thảy liền không thể vãn hồi.
Đường Húc Hải nhớ tới Lưu Hướng Dương, xem ra sau khi trở về hắn tất yếu phải hiểu biết tính toán của vị tư lệnh này một chút.
Hơn nữa lần này, đơn thuần là hành động tìm kiếm chất đông lạnh và thu gom vật tư, cũng cần thiết phải sửa mục tiêu.
Nếu muốn giảm đi xu thế lớn mạnh của Tiêu gia Bunker, vậy cũng chỉ thể thu phục thành phố Liễu Nguyên, xác lập địa vị căn cứ sống sót trung tâm tỉnh J lần nữa. Đừng nhìn Tiêu gia Bunker hiện tại phát triển thuận lợi đủ đường, nhưng hắn không có một thứ trọng yếu, đó chính là đại sảnh công tín.
Đừng coi thường đại sảnh công tín nơi mới xuất hiện này, đại sảnh này chính là ngành trọng yếu giúp các tỉnh thành bị cắt đứt giao thông liên hệ với nhau để tiếp tục duy trì một chỉnh thể.
Chỉ cần hệ thống này còn, quyền kiểm soát của quốc gia sẽ vẫn tồn tại.
Ngay khi Đường Húc Hải tính đến Tiêu gia Bunker tìm tòi, cũng có người đang nhằm vào bọn họ.
Lúc đoàn xe Đường Húc Hải chạy đến trạm quan sát đầu đường cao tốc gần đây, một đội ngũ canh giữ gần đó, kinh ngạc không thôi.
“Đại ca ~ anh xem, đội xe này không mang dấu hiệu của chúng ta.” người canh gác kêu gã đàn ông mệt mỏi đang nhắm mắt muốn ngủ thức dậy.
“Hả?” gã đàn ông hình thể gầy yếu bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn về hướng xa xa, chỉ thấy đi trước chính là 4 chiếc xe quân sự, phía sau thì đi theo một chuỗi xe tải dài.
“Má ——” gã líu lưỡi, lầm bầm lầu bầu: “Đoàn xe lớn quá, tao chưa có thấy đoàn xe này bao giờ, chắc là lần đầu tới đây. Hầu tử, mày nói đội xe này không mang dấu hiệu của chúng ta?”
Hầu tử gật đầu nói: “Dấu hiệu của chúng ta rõ ràng như vậy, chỉ cần có treo em nhất định sẽ nhìn thấy.”
Chạy qua khỏi Tiêu gia Bunker, chính là tới trạm thu phí. Trạm thu này không nhiều không ít, hơi mắc một chút lại có cảm thấy còn chịu được, cũng giúp Tiêu gia Bunker được chút lợi nhuận. Trạm này mỹ kỳ danh viết là phí thu sửa chữa con đường.
Hiện tại đường cao tốc bị họ làm gãy, đường thôn được dị năng giả thổ hệ của họ nâng cấp thành đường tỉnh, tiêu phí cũng không ít nhân lực vật lực, thu phí là đương nhiên. Nhưng Tiêu Lỗi cũng không dám thu nhiều, sẽ làm nhiều người tức giận, một năm chỉ lấy một lần để giữ gìn con đường là được.
Hai bên trạm quan sát của cầu vượt và đường hầm đều có người canh phòng, chỉ cần đi ngang qua đường này, đoàn xe đều sẽ treo dấu hiệu Tiêu gia Bunker lên.
Dấu hiệu này cũng không lớn, chính là một lá cờ tam giác, trên đó có một cái đầu hổ. Tiêu Lỗi tính đổi theo năm, mỗi năm không giống, như vậy đoàn xe nào đã thu phí liền biết được.
Nhưng đội xe này lại không treo dấu hiệu, xem ra là không đi ngang qua Tiêu gia Bunker, điều này khiến họ ngạc nhiên.
Gã đàn ông sờ sờ cằm, dùng sức suy nghĩ, gã quay đầu nói với hầu tử: “May trở về nói một tiếng với bảo chủ, có một đoàn xe không rõ thông qua trạm quan sát đường hầm, cho người đi một chuyến dọc đường cao tốc, nhìn xem là chỗ nào có lỗ hổng.”
Chờ hầu tử đi rồi, gã nghĩ nghĩ, gọi người cùng gã lái xe, lặng lẽ đi theo sau đoàn xe phía trước, tính xem họ rốt cuộc là người phương nào.
Nếu Phó Sử Ngọ Đường Húc Hải lúc này nhìn thấy người này, nhất định sẽ kinh ngạc nói không ra lời. Người này không ai khác chính là đầu mục số 2 tiểu đội cướp đường tay chân của Sử Chính mà bọn họ cho là đã chết trước kia—— Lý Kế Tiên!
Lý Kế Tiên ban đầu chỉ là một người rất bình thường, cùng người nhà của gã mở một quầy bán quà vặt.
Bởi vì gia cảnh không tốt, gã lớn lên cũng không đoan chính đến mấy, liên tục xem mắt thất bại. Hai cụ nhà liền hơi nóng ruột, lấy tiền mở cho gã một quầy bán quà vặt, rốt cục cũng kiếm được một cô vợ.
Cuộc sống vừa có chút khởi sắc, vợ gã cũng mang bầu, tin dữ liền triệt để đánh nát gia đình này.
Lý Kế Tiên bất hạnh mắc phải bệnh máu, để chữa bệnh cho gã, chút tiền gởi trong nhà cũng y như tuyết giữa ngày hạ, nhanh chóng tan biến sạch sẽ.
Vốn vợ gã chịu kết hôn chính là do ham cái quầy hàng, tốt xấu có thể sống qua ngày lành. Mắt thấy bệnh Lý Kế Tiên mắc phải như ngốn tiền không đáy, vợ gã cũng không muốn cùng chung hoạn nạn gì, muốn ly hôn.
Lý Kế Tiên lúc ấy cũng không có cách nào, chỉ có thể cho vợ về nhà mẹ đẻ trước, dù sao trong bụng cô còn con của gã.
Cha mẹ Lý Kế Tiên vừa tức vừa vội, cuối cùng chỉ có thể cắn răng chịu. Hai cụ ngược lại rất có bản lĩnh, táng gia bại sản chạy nợ ngược xuôi rốt cục kiếm ra tủy phù hợp cấy ghép, trị hết cho Lý Kế Tiên.
Lý Kế Tiên chậm rãi khôi phục, nghĩ muốn rước vợ về. Kết quả chờ gã đến nhà vợ, mới biết được vợ gã căn bản không sinh con ra, trực tiếp phá thai. Mà cô giờ đã có thằng đàn ông khác.
Tim Lý Kế Tiên lập tức u tối, lửa giận cháy trong lòng. Kích động quá đâm đôi cẩu nam nữ trọng thương.
Gã cũng không chạy thoát, bị nhốt vào nhà tù Bình Nam. Cha mẹ chịu không nổi đả kích, trước sau qua đời. Biết được tin này trong ngục, bóng ma trong lòng Lý Kế Tiên lại càng âm u, quả thực hận cả thế giới này.
Sau khi màn trời mở ra, Lý Kế Tiên phát sốt sau đó khang phục, có một lần duyên phận đưa đẩy, phát giác gã có được một loại dị năng biến dị, chính là khống chế máu trong cơ thể. Ban đầu gã phát giác có thể khống chế máu mình, sau đó lại nhận ra có thể thông qua tiếp xúc khống chế máu người khác.
Tuy loại năng lực này thực kỳ lạ, nhưng cũng thực yếu, cuối cùng cũng chỉ có thể lăn lộn thành đại ca số hai của một tiểu đội.
Lúc ấy toàn bộ tiểu đội của Lý Kế Tiên bị diệt hết, cả bản thân gã cũng không yên lành. Chờ gã nạp máu đứng lên, biết Sử Chính tuyệt đối sẽ không tha cho gã, vì thế dứt khoát lưu loát chạy trốn.
Khó khăn trùng trùng, Lý Kế Tiên đến được Tiêu gia Bunker. Dị năng huyết hệ của gã biến hóa thêm một bước, có thể làm cho người thần không biết quỷ không hay suy nhược xuống, sau đó tự nhiên chết mất. Dùng loại năng lực này giúp Tiêu Lỗi thu thập mấy người không nghe lời, Lý Kế Tiên đứng vững gót chân tại Tiêu gia Bunker.
Thân là một trong những nhân vật quan trọng của Tiêu gia Bunker, phải thay phiên đến trạm quan sát để canh phòng, Lý Kế Tiên đúng lúc liền thấy Binh đoàn Long Cốt mang theo Bình Nam nghiệp đoàn đi ngang qua.
Lý Kế Tiên đi theo đoàn xe xa xa, qua đường hầm, đoàn xe từ hướng Tiêu gia Bunker đi tới cũng không ít, cho nên có người đi chung đường như vậy, cũng không ai để ý.
Thành phố Liễu Nguyên bây giờ có rất nhiều alien chiếm cứ, thậm chí còn có lời đồn nói alien cấp 3 còn chưa rời đi. Điều này khiến mọi người phải vòng qua thành phố Liễu Nguyên mà đi, nên nhìn thấy đoàn xe này lại chạy tới thành phố Liễu Nguyên, khiến Lý Kế Tiên trong lòng nghi ngờ.
Tại Tiêu gia Bunker, quân Tiêu gia cũng không chú ý quyền lợi của đội ngũ khai hoang gì, cho nên cái gì có thể đoạt liền đoạt thôi.
Đội này khổng lồ như vậy, bọn họ ăn thịt, liền không thể chắn quân Tiêu gia ăn canh.
Quyết định chủ ý, Lý Kế Tiên trở về liền triệu tập nhân mã, tính toán đi theo sau đoàn xe khổng lồ này để kiếm lợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...