Mạt Thế Xâm Nhập

Phó Sử Ngọ không hề hay biết y đã hố Âu Dương Thành thê thảm đến mức nào.

ID “Mr Phó” rất nổi tiếng, người hữu tâm đã sớm căn cứ vào tin tức công bố lúc đầu mà đoán ra thân phận của y. Chẳng qua vì xử lý tài khoản là Miêu Gia, mấy tin nhắn inbox cầu kết giao, ôm đùi gì đó đều bị ngó lơ.

Mà người ở Phái thành, dưới sự che dấu của Ôn Triệu Minh, cũng không dễ liên hệ được với Phó Sử Ngọ, tô điểm vẻ thần bí thần long kiến thủ bất kiến vĩ của y.

Thế nhưng Âu Dương Thành lại chạy trời không khỏi nắng.

Vốn là vì chất đông lạnh hết hàng, Âu Dương Thành có thể nghỉ ngơi vài ngày, nhặt mấy nghiên cứu mình bỏ rơi lên lần nữa. Kết quả bởi vì Phó Sử Ngọ quá “Đại công vô tư”, Âu Dương Thành lại lần nữa rơi vào nước sôi lửa bỏng.

Phó Sử Ngọ cúi đầu nhìn trang thảo luận mở ra trong diễn đàn tiêu điểm trên cái lap của Miêu Gia, y vừa lòng gật gật đầu.

Cái y muốn chính là công bố phương pháp này ra ngoài. Tạo thành ảnh hưởng cùng oanh động thế nào, thần kinh Phó Sử Ngọ thô to quá cho tới giờ cũng không để ý. Tâm tư của y hết sức giản đơn, công bố mấy thứ này ra, khiến người của các thành phố khác có thể tìm ra alien cấp 3, giúp càng nhiều người chạy thoát khỏi màn giết hại của alien. Như vậy đủ rồi.

Biết Miêu Gia đang làm gì, Phó Sử Ngọ liền xoay người đi dựng lều. Hiện tại đang thi hành nguyên tắc tự lực cánh sinh lều của ai thì mạnh ai nấy dựng. Người khác đều dựng xong hết, Phó Sử Ngọ vẫn luôn bận rộn an bày mấy việc nên còn chưa động vào.

Lều Long cốt chuẩn bị đều là loại chất lượng giữ ấm khá tốt, nhưng không gian bên trong không quá lớn, phần lớn không là lều hai chính là ba người ở.

Dựng lều đối với Phó Sử Ngọ mà nói chính là lần đầu tiên, cho nên khó tránh khỏi có chút luống cuống tay chân.

“Sử Ngọ, ăn cơm được rồi nè.” Đường Húc Hải đi tới gọi y.

Phó Sử Ngọ buông cái ốc vít đang vặn trong tay xuống: “A, chờ chút a.”

Đường Húc Hải hơi nhíu mày, đồ ăn vào ngày đông nguội rất nhanh, Phó Sử Ngọ lại là thể hàn, ăn món lạnh không tốt.

Hắn đi lên giật lấy cái giá đỡ trong tay Phó Sử Ngọ: “Tôi làm cho, cậu đi ăn đi.”

Phó Sử Ngọ không mạnh bằng hắn, đương nhiên không có khả năng giật lại được thứ Đường Húc Hải kiên trì muốn giữ: “Vậy đi ăn trước, lát nữa trở về cùng dựng.”

Đường Húc Hải ừ một tiếng, buông giá lều trong tay xuống.


Hắn, Phó Sử Ngọ, Miêu Gia ba người buổi tối ngủ một lều. Dựng lều cũng phải có phần của y.

Tối ngày đông rét lạnh uống một chén canh thịt nóng hổi, một bát cháo đặc, rồi ăn thêm một cái bánh bột ngô có chứa rau dưa, đây chính là cơm chiều của họ.

Miêu Gia ôm bát hạnh phúc thở dài, Phó Sử Ngọ cau mày nhìn chằm chằm nơi đối diện doanh địa.

“Cậu nhìn cái gì đấy?” Đường Húc Hải theo mắt nhìn theo.

Nơi bọn họ cắm trại là một thôn đã tan hoang triệt để.

Đi ra dã ngoại, đôi khi có lúc bất đắc dĩ buổi tối phải ăn ngủ bên ngoài, cũng không dám tùy tiện ở lại mảnh đất hoang hoang du. Hiện tại sinh vật biến dị quá lợi hại, không chỉ có động vật có vú lớn, cả côn trùng cũng có lực sát thương mạnh hơn. Cho nên họ đều tận khả năng tìm nơi có người từng cư trú, tỷ như thôn trang, hoặc hương trấn những căn nhà trống đã bỏ không để qua đêm.

Lần này bọn họ là theo bản năng đi đến nơi có kiến trúc mới dừng lại.

Không người ở là đương nhiên, ngắn ngủn nửa năm nhà cửa trong thôn này đã sụp đỗ hơn phân nửa, liền tính nền nhà vẫn còn hoàn hảo nhưng cửa sổ cũng đã bễ nát. Lạnh như thế còn không bằng ở lều trại ấm áp, may mà bọn họ vốn không tính ngủ trong nhà ở thôn này.

Phó Sử Ngọ nhìn chằm chằm mặt tường đã vỡ hơn nửa, nói: “Nhà ở đây quá nát, không bình thường…”

Đường Húc Hải cắn bánh bột ngô, không cho là đúng nói: “Không có người ở, nhà hư hao cũng nhanh mà.”

Phó Sử Ngọ thấy hắn không hiểu ý của mình liền kiên nhẫn giải thích: “Vậy cũng phải trải qua thời gian phong hoá nhất định, cho dù là hư hao trong thời gian ngắn, cũng không phải là loại nhà mới vừa xây dựng thế này.”

Tay cầm bánh bột ngô khựng lại, Đường Húc Hải lúc này mới nhận ra đống gạch rớt ra từ tường của mấy căn nhà đối diện vẫn còn khá mới.

Hắn cẩn thận nhìn, nhà cửa tuy sụp nát, cũng không phải sụp do đánh nhau. Hơn nữa lực sát thương của alien tuy rất mạnh, nhưng chúng cũng không cố ý đi phá hư kiến trúc gì.

Đường Húc Hải miệng cắn bánh bột ngô đứng lên, bưng bát canh thịt trong tay một hơi húp cạn: “Tôi đi qua coi thử coi.”

Phó Sử Ngọ nhanh chóng cắn thêm hai cái, cố hết sức nhét hết đồ ăn vào mồm nhai.

Đường Húc Hải buông bát xuống, cầm đèn pin, soi mặt đất mà đi tới, Phó Sử Ngọ đứng lên, vỗ vỗ đất cát dính trên mông, đi theo.


Đường Húc Hải không bảo y trở về, ngược lại thả chậm bước chân chờ y đi đến bên người, chiếu rọi đống đõ nát ngỗn ngang dưới chân.

Phó Sử Ngọ ngồi xổm xuống, vươn tay gạt gạt, lôi ra một khối gạch, trên đó còn dính xi-măng. Y dùng lực bẻ một khối nhỏ, dùng đầu ngón tay nắn nắn.

“Nhìn ra cái gì không?” Đường Húc Hải chuyên chú dán mắt nhìn y.

Phó Sử Ngọ trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu nói với hắn: “Thời gian xây dựng căn nhà này không quá hai năm.”

Dù sao cái này dính dáng đến chuyên môn của Phó Sử Ngọ, có thể dễ dàng suy đoán ra tuổi thọ kiến trúc.

Đường Húc Hải hiện giờ cũng cảm thấy không quá bình thường, nhà cửa tồi tàn thành như vậy, vừa không phải hư do chiến đấu, cũng không phải do phong hoá, một mớ nhà mới đang êm đẹp, sao có thể không đến nửa năm liền hư thành mớ phế thải thế này.

Đường Húc Hải cùng Phó Sử Ngọ hai người dạo một vòng trong thôn.

Dạo hết một vòng bọn họ mới phát hiện, thôn trang lướt nhìn rách nát này, nhà cửa sụp đổ bên trong đều là dạng hư hao vô duyên vô cớ giống thế.

“Hư hao thế này là do có người cố ý làm ra.” Phó Sử Ngọ khẳng định chắc nịch.

Trong nhà còn dấu vết có người từng sinh hoạt, nói vậy trước khi màn trời mở ra, thôn này chính là một thôn bình thường thôi.

Đường Húc Hải một tay cầm đèn pin, tay khác đút vào túi quần, trầm tư.

Phó Sử Ngọ nhìn doanh địa đối diện, dứt khoát triệt để mở cảm quan ra tìm tòi trong thôn.

Dưới sự phân hình của cảm quan, tất cả mọi điểm dị thường không chỗ che giấu hiện lên trong đầu y.

“Hả?!” mắt Phó Sử Ngọ kinh ngạc trợn to.

Thấy bộ dáng Phó Sử Ngọ như gặp quỷ, thần kinh Đường Húc Hải buộc chặt lên: “Làm sao vậy?”


Phó Sử Ngọ kinh ngạc quay đầu, nhìn thôn vừa đi ra khỏi, mày nhăn lại, giọng điệu chần chờ nói: “Trong thôn có người.”

Có người?! Đường Húc Hải cũng kinh ngạc.

Trong sân thôn có hầm không đáng ngạc nhiên, dưới nhà có động mới gây kinh ngạc.

Phó Sử Ngọ dẫn Đường Húc Hải quay trở lại, đứng lại trong sân của một căn nhà nằm giữa thôn đã sụp nát.

“Cậu xác định nơi này có người thiệt hả?” Đường Húc Hải tự nhiên cũng có cảm giác gặp quỷ.

“Dưới căn nhà này có một đường hầm đi xuống, dẫn đến một khoảng trống giống hầm trú vậy.” Phó Sử Ngọ đếm, “Bên trong có mười mấy người.”

Đường Húc Hải nhìn mặt đất ngụy trang ngỗn ngang không chút kẽ hở, nếu không phải Phó Sử Ngọ dùng năng lực đặc biệt dò xét, tuyệt đối không phát hiện nổi những người bên dưới.

Đường Húc Hải dùng đại kiếm đâm đâm lớp xi-măng bao trùm mặt đất, hô to xuống dưới: “Người bên trong đi ra, các anh đã bị phát hiện!”

Phó Sử Ngọ dở khóc dở cười, đây là câu nói kêu tội phạm đầu hàng mà?

Đường Húc Hải vẻ mặt nghiêm nghị, cho dù không coi đối phương là tội phạm cũng không thể nghĩ là dân chúng vô hại được. Tinh thông ngụy trang như vậy, nếu nói là dân chúng bình thường ai tin nổi.

Phó Sử Ngọ nhỏ giọng với hắn: “Anh dữ vậy được không đó? Lỡ trong đó là lương dân  thì sao?”

Đường Húc Hải liếc y một cái: “Cũng chưa chắc không phải ăn cướp mai phục, giống như mấy tên cướp đường lúc trước đó.”

Phó Sử Ngọ không lên tiếng, Đường Húc Hải trân người lớn tiếng quát: “Khuyên các anh mau thành thành thật thật đi ra đầu hàng!”

Phó Sử Ngọ mím mím miệng, nhịn cười.

Trong sân một mảnh tĩnh mịch, người bên trong hiển nhiên không thèm để ý.

Đường Húc Hải hừ lạnh một tiếng, hai tay siết chặt cự kiếm, gầm nhẹ một tiếng, đại kiếm đâm sâu vào nền xi-măng. Sau đó tay hắn dùng sức, hất mạnh lên, xi-măng phía dưới lộ ra một cầu thang đi xuống.

Lối ra bị lộ, người bên trong bắt đầu bất an xôn xao.

Đường Húc Hải lạnh lùng nói: “Cho các người thêm một cơ hội, nếu không ra đầu hàng, tôi liền ném lựu đạn xuống đó!”

Những lời này vừa rơi xuống, bên trong lập tức truyền ra giọng nói: “Đừng làm bị thương chúng tôi! Chúng tôi đầu hàng! Đi ra ngay đây.”


Động tĩnh bên này đã sớm kinh động người bên doanh địa, Lưu Bội Kỳ Vương Đan và Miêu Gia đều chạy đến, lưu lại Chu Vĩ Hoa trông coi doanh địa.

“Xảy ra chuyện gì?” Vương Đan kinh dị không rõ nhìn hố to trên đất.

“Bên trong có người nấp, không biết thân phận gì.” Phó Sử Ngọ bảo.

Lưu Bội Kỳ sợ hãi than: “Thôn này thoạt nhìn nát như vậy, thật đoán không ra trong thôn còn giấu người.”

Vương Đan lãnh tĩnh nói: “Có lẽ đúng là bởi nhìn bên ngoài đều hoang phế thế kia, trốn ở chỗ này mới không khiến người ta nghi ngờ.”

Trong hố sâu, có người từ cầu thang đi ra, nghe những lời này của cô, cười khổ nói: “Đúng là vậy, nhưng vẫn là bị các người phát hiện.”

Đèn pin chiếu vào những người này, có nữ có nam, có trẻ cũng có trung niên.

Đường Húc Hải nhìn những người này, giọng điệu dịu lại hỏi: “Người nào vừa nói lúc nãy thế?”

Một người hơn hai mươi tuổi đứng dậy: “Là tôi.”

Đường Húc Hải nhìn nhìn cậu, cứ việc người trẻ tuổi này khẩn trương cực độ, nhưng vẫn cực lực trấn định nhìn lại hắn.

“Các anh là ai, vì sao trốn ở chỗ này?”

Người trẻ tuổi hít sâu một hơi, nói: “Chúng tôi đều là người thôn này, trốn ở đây là vì tránh né sự lùng bắt của Bunker Tiêu gia.”

“Bunker Tiêu gia?” Phó Sử Ngọ hỏi: “Miêu Gia cậu có biết chỗ đó không?”

Miêu Gia lắc đầu nói với: “Chưa nghe nói qua.”

Người trẻ tuổi cười một cái: “Các anh đương nhiên chưa từng nghe qua, trước mạt thế nơi đó căn bản không tồn tại.”

Đường Húc Hải nhướng nhướng mày: “Là sau khi màn trời mở ra, tụ điểm mới do người sống sót thành lập à?”

“Nghĩa của từ Bunker, là ý nói nơi đó xây dựng dưới lòng đất đúng không?” Vương Đan nói với.

“Các anh thực thông minh.” Người trẻ tuổi nói: “Bunker Tiêu gia đúng là bắt đầu quật khởi lúc mạt thế, nhưng nguyên thân trước đó của nó bất quá chỉ là một cái thôn nhỏ, Tiêu Gia Truân.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui