Mạt Thế Xâm Nhập

Ăn xong tiệc cá, bọn Đường Húc Hải bắt đầu thu dọn thiết bị và thuốc men trong phòng cứu thương, cũng tìm tới một chiếc xe vận tải loại nhỏ mà làng du lịch dùng để vận chuyển.

Làng du lịch này cách xa thành trấn, đồ dùng hằng ngày và rau dưa thức ăn đều phải đi mua về, cho nên cần một chiếc xe vận tải.

“Chắc có thể để hết ha?” Phó Sử Ngọ không quá xác định nhìn thùng sau rộng rãi của xe tải.

“Cái gì to thì để trên xe này, cái nhỏ nếu nhét không hết, liền đặt trên trần xe của chúng ta.” Đường Húc Hải cân nhắc một lát rồi bảo.

Trên trần xe cải tiến của họ có giá hàng, Đường Húc Hải lại dùng dị năng cải tiến chút, bỏ mấy thứ này lên cũng đủ chỗ.

Thiết bị trong phòng cứu thương làng du lịch rất đầy đủ, trừ những cái quý hiếm ra, mấy thứ không trội mấy đều bị bỏ lại —— bao quát cái giường đẻ làm Đường Húc Hải đứng hình kia…

Phòng cứu thương này xây rất tiên tiến, thậm chí có một ít thiết bị còn rất tốt độ mới chừng tám phần, có lẽ là gần đây mua về.

Máy trị liệu tổng hợp nha khoa, dụng cụ chẩn đoán siêu thanh Doppler màu sắc rực rỡ, máy theo dõi nhịp tim, máy điện tâm đồ, thiết bị vật lý trị liệu vi sóng vân vân mấy thiết bị to này họ nhẹ tay nhẹ chân dọn lên xe. Mấy vật nhỏ còn lại như thử máu xét nghiệm nước tiểu đèn tăng thân nhiệt, cũng không tới mức phải dùng đến trần xe cải tiến, liền nhét đủ hết vào.

Chẳng qua suy xét vấn đề an toàn, họ vẫn tìm rất nhiều chăn màn, nhét đầy những chỗ lồi lõm góc cạnh. Bởi vì không có đóng gói, không có xốp dẻo cố định, một khi xóc nảy liền bị va chạm hư hao hết.

Việc cuối cùng chính là gom dược liệu, trung dược linh tinh tương đối đáng giá đều mang đi, loại thường thì để lại; phần thuốc tây có vài loại yêu cầu đóng băng ổn định nhiệt độ dưới tình huống không có người quản lý, đã sớm mất tác dụng trong tủ lạnh bị mất điện, cũng chỉ còn mấy viên thuốc thôi.

Mấy thứ này nhìn không thu hút, mà gom lại cũng chất đầy mấy thùng lớn. Tới cuối cùng, không thể không lấy thêm một chiếc xe nhỏ trong làng để chuyên chở đống dược phẩm này.

“Như vậy chắc cũng được rồi.” Phó Sử Ngọ chùi mồ hôi trên trán, đứng thẳng người dậy thở phào một cái.

Ôn Triệu Minh đứng một bên luôn yên lặng tính toán giá trị mấy thứ này. Dựa vào trình tự mấu chốt trước sau về vật tư trong mạt thế, giá trị của thiết bị và dược phẩm y học trướng khá mạnh, liền tính căn cứ sinh tồn quân khu khẩn trương về tài nguyên đến cỡ nào, đổi lấy nơi đặt chân cho họ cũng không thành vấn đề.

Tính cách của Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải đều không thích hợp làm chuyện cò kè mặc cả này, vẫn là giao cho anh đi ổn hơn. Mà Ôn Triệu Minh hiện tại cũng đã bắt đầu tính kỹ, làm sao lợi dụng triệt để mấy thứ này tranh thủ ích lợi lớn nhất cho người mình.

Làm xong chuyện bên này, cũng đã đến buổi chiều sắp chạng vạng.

Đúng lúc này, bên Bình Nam đột nhiên chạy qua một người.

Người này Đường Húc Hải hôm qua có gặp, là dị năng giả phong hệ, Thiệu Nhạc.

Hắn thở hồng hộc chạy tới, nói: “Không xong rồi, các anh mau đi xem chút. Gần hồ Thủy Kính bay tới một con chim to khủng khiếp!”

Đường Húc Hải trầm ổn nói: “Anh chậm rãi nói, đừng có gấp. Có xuất hiện tình huống bị thương không? Con chim kia có khuynh hướng công kích người không?”

Thiệu Nhạc thở hổn hển mấy hơi, lấy lại bình tĩnh nói: “Vậy thì không có. Vừa rồi đột nhiên bay tới một con chim lớn, nó dài hơn cả thước, sãi hai cánh ra thì gần tới hai thước, tôi thấy cái mỏ loại đó rất giống đại bàng. Bởi vì lúc nãy anh Đường và anh Phó đi bắt cá, mấy con thỏ kia để ở đó không ai động, con đại bàng lại đột nhiên lao xuống cắp vài con mang đi.”

“A?” mày Đường Húc Hải nhướng lên một chút.

Ôn Triệu Minh đứng một bên suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Giờ con đại bàng kia còn đó không?”

Thiệu Nhạc nói: “Vừa bay đi, chẳng bao lâu lại bay về, cứ bay quanh trên không.”

“Đi xem.” Đường Húc Hải dẫn đầu đi đến hướng bên kia.

Làng du lịch cách hồ Thủy Kính một khoảng, chờ họ đi qua, con đại bàng vẫn còn bay lượn giữa không trung.

Mấy người vừa thấy thể trạng của nó liền lắp bắp kinh hãi.

Trong truyền thuyết cũng có loại đại điêu có thể chở người này, nhưng nó không thật sự tồn tại ở hiện thực, có lẽ quá khứ có, nhưng giờ cũng đã tuyệt tích. [thần điêu đại hiệp chứ gì,  ^^~]


Đường Húc Hải cau mày, nói khẽ phân phó Miêu Gia một câu, Miêu Gia liền vẻ mặt trịnh trọng gật gật đầu, chạy chậm đi.

Một lát sau, Miêu Gia ôm cái lap của cậu trở lại, còn thuận tay đưa cho Đường Húc Hải một cái kính viễn vọng.

Kính viễn vọng này là Đường Húc Hải chôm từ thư viện xa hoa của Sử Chính, luôn được đặt trên xe cải tiến của họ.

Đường Húc Hải nhìn nhìn, sau đó đưa kính viễn vọng cho những người khác thay phiên quan sát.

“Loài đại bàng này không giống chủng loại có trong nước.” Đường Húc Hải trầm ngâm.

Phó Sử Ngọ gật đầu phụ họa, nói: “Ừ, đặc thù rõ ràng vậy, nếu là loài trong nước, kênh khoa học giáo dục hẳn sẽ từng chiếu phim phóng sự về nó. Ít nhất mấy tiết mục tôi xem đến nay chưa từng thấy qua.”

Đường Húc Hải nghe xong lời này, lòng lại lạc đề một cái, hơi cổ quái.

Người này cư nhiên thích coi phim phóng sự khoa học á?

Tuy bản thân hắn cũng thích coi kênh quân sự, ít nhất phim ảnh cũng có coi, chỉ không thích mấy cái show quá mức ầm ĩ thôi.

Miêu Gia chuyển suy nghĩ cực nhanh, chỗ này cách trung tâm tỉnh H chỉ có lộ trình cao tốc 2 giờ, đi bộ cũng chỉ cần một ngày, gần vậy mà có con chim lớn thế, nói không chừng trên diễn đàn tiêu điểm có tư liệu của nó.

Quả nhiên, Miêu Gia nhanh chóng tìm được tin về con chim này trong bản đồ phân bố tình huống các nơi trên diễn đàn mà quân đội thành lập.

“Anh Hải! Đây là một loài chim dị năng, chủng loại là đại bàng Philippiness!” Miêu Gia gọi vào, “Con này rất lợi hại, là thuộc tính điện!”

“Đại bàng Philippiness?” Đường Húc Hải cùng Phó Sử Ngọ hai mặt nhìn nhau.

Ôn Triệu Minh cau ấn đường một chút, hỏi lại: “Đại bàng  Philippiness sao lại xuất hiện trong quốc nội chúng ta?”

Miêu Gia cười khổ nói: “Đại bàng  Philippiness là động vật trong sách đỏ, rất quý hiếm, tương đương với gấu trúc nước ta, là sở thú trung tâm thành phố nhập về gây giống từ vườn bách thú thủ đô…”

Lúc đó hai nước giao lưu hữu hảo, đại bàng  Philippiness là động vật cùng địa vị với gấu trúc quốc nội, liền được đưa cho vườn bách thú thủ đô.

Sau lại trải qua chăm sóc chu đáo, gây giống và lai giống, quần thể loài đại bàng này chậm rãi mở rộng, rồi được các vườn bách thú thành phố lớn khác nhập về.

Trong vườn thú trung tâm thành phố, tổ mà loài chim lớn này trú ngụ nằm trên một ngọn đồi. Nhưng xa hoa thoải mái cỡ nào, vẫn là phận chim trong lồng. Đến khi không có người đến cho ăn, con đại bàng khổng lồ thức tỉnh dị năng này liền phá lưới bay ra.

“Đại bàng  Philippiness…” Đường Húc Hải đi tới cúi đầu nhìn vào hình ảnh trong cái lap Miêu Gia ôm.

Loài đại bàng này còn gọi là đại bàng ăn thịt khỉ. Thân thể cực lớn, trời sanh hung hãn, thậm chí dám bắt cả khỉ để ăn. Xung quanh mặt nó mọc một vòng mào dạng mâu hoặc lá liễu, hình như là mũ lông trên đầu tù trưởng bộ lạc người Ấn thường dùng để trang trí. Mặt và mỏ nó là màu đen, cái mỏ to ngắn mà dẹp. Trên lưng cùng cánh là nâu sậm, ngực bụng lại trắng, chân rất thô, móng vuốt cũng cực to.

“Xem ra nó trốn ra từ vườn thú, liền coi nơi này là lãnh địa của mình.” Phó Sử Ngọ bảo.

“Đại bàng lớn nhất thế giới, còn có dị năng thuộc tính điện.” Ôn Triệu Minh cười khổ.

Đây cũng không cùng đẳng cấp với Đại vương bắp và bò dị năng, chiến đấu trên mặt đất họ có tự tin, nhưng đối phương là tác chiến trên không, có ưu thế bẩm sinh, huống chi còn là dị năng loại thuộc tính điện bọn họ chưa từng ứng chiến qua.

Phó Sử Ngọ nghĩ nghĩ bảo: “Vẫn là đừng thêm chuyện, dù sao bên chúng ta còn rất nhiều người thường.”

Đường Húc Hải gật đầu tỏ vẻ hiểu, lập tức hạ lệnh, bảo người rời xa đống thỏ này, giăng dây cảnh giới phụ cận rồi cho người canh giữ, không ai được vượt qua dây này.

Con đại bàng Philippiness kia hiện có một biệt danh chuyên biệt gọi là đại bàng sấm, trên diễn đàn tiêu điểm có vài bài đăng về nó, con đại bàng khổng lồ này có ý thức lãnh địa rất mãnh liệt, tất cả động vật hoạt động trong địa bàn của nó đều bị coi là thức ăn.


Nhưng ban đầu nó cũng không tập kích con người, chỉ khi có người nguy hại đến hoàn cảnh sinh tồn, cướp lấy con mồi của nó mới xảy ra xung đột thôi.

Con đại bàng sấm tuy không dễ chọc, nhưng alien cũng nằm trong phạm vi công kích của nó. Đại bàng sấm khổ người to, não tất nhiên cũng được liệt vào menu của alien, điều này khiến song phương trở thành thiên địch.

Chẳng qua alien thấy nó lại với không tới, đại bàng không có việc gì cũng không đi công kích động vật khác.

Hiện tại nó bay lượn trên trời không đi, chắc là thỏ hoang trên đất hấp dẫn nó.

Đường Húc Hải bảo mọi người kéo ra khoảng cách nhất định. Con đại bàng sấm kia đột nhiên gia tốc, mang theo cơn lốc như một viên đạn pháo lao xuống, ngay lúc sắp tông vào mặt đất nó nhanh nhẹn chuyển hướng, móng vuốt quấp lấy vài con thỏ rồi vỗ cánh quay về không trung.

“Tốt, không có việc gì đều tránh xa chút, đừng phát sinh xung đột với con đại bàng này.” Đường Húc Hải ra lệnh.

Người Bình Nam đều tò mò về con đại bàng dị năng khổng lồ này, nhưng bị Sử Chính chèn ép lâu khiến lá gan họ cũng nhỏ. Lại nói mạng của mình quan trọng hơn, vì thế đều thành thành thật thật ngồi vào chỗ mình, yên ổn vượt qua một đêm.

Sáng hôm sau, đống thỏ kia không còn một con.

Lưu Bội Kỳ còn thực tiếc hận, vốn muốn nướng chút mang theo ăn trên đường.

Đội ngũ sôi nổi khởi hành xuất phát, hơn vạn người rời khỏi ngôi làng du lịch đã giúp tinh thần họ thả lỏng một chút này.

Trải qua một ngày bôn ba, mọi người rốt cục tới căn cứ sinh tồn tỉnh H xây dựng.

Phó Sử Ngọ lắp bắp kinh hãi, lúc mọi người nhìn thấy tường thành khổng lồ dần dần xuất hiện trong tầm mắt cũng nhịn không được khiếp sợ.

Khi ở kho trung tâm Vân thành, họ tuy cũng gia cố tường vây, nhưng lại không đồ sộ như ở đây, nơi vốn chẳng có trụ cột gì lại như đột ngột chui lên từ mặt đất!

Phó Sử Ngọ nhịn không được từ ghế phó đi xuống, Đường Húc Hải nhìn đoàn xe phía trước, dứt khoát tắt máy xuống xe.

“Tường thành này là dị năng giả xây.” Phó Sử Ngọ quan sát một lát, khẳng định nói.

“Hửm?” Đường Húc Hải chớp mắt mấy cái, ôm tay nhìn một lát, hỏi lại: “Làm sao cậu biết?”

“Loại kiến trúc này, không là công trình máy móc có thể hoàn thành trong hai tháng ngắn ngủn.” Phó Sử Ngọ nhìn ra hai đầu tường vây dài ngoằng xa tít, “Cũng không thể dựa vào nhân lực hiện đại có thể đúc thành, chỉ có dị năng thổ hệ và kim loại mới có thể hoàn thành kỳ tích này.”

Đường Húc Hải nghĩ nghĩ, đại khái có liên quan đến chuyên môn của Phó Sử Ngọ, hắn không hiểu mấy cái này bao nhiêu, Phó Sử Ngọ lại liếc một phát liền nhìn thấu điều không bình thường của bức tường.

“Xi măng cốt thép…” mắt Phó Sử Ngọ lòe lòe tỏa sáng, y lẩm bẩm: “Nói vậy bên trong cũng đã xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất.”

Đúng lúc này Hoắc Ân Đình vừa từ sau đi tới, nghe thấy lời này, hắn bất an hỏi: “Như thế nào? Tình huống nơi này có gì không đúng sao?”

Đường Húc Hải quay đầu nói với hắn: “Không có gì không đúng, chỉ phát hiện sau khi màn trời mở ra, nhân loại cả cách xây nhà cũng đổi, giờ thậm chí không cần gạch nữa chứ.”

Đường Húc Hải phun tào Hoắc Ân Đình nghe không hiểu, Phó Sử Ngọ nghiêm mặt lặp lại phát hiện vừa rồi của y, hắn mới giật mình.

“A.” Hoắc Ân Đình thở phào.

“Thế nào? Anh có thân nhân ở đây?” Đường Húc Hải hỏi.

“Vâng, dòng họ bên chú của tôi ở đây.” Hoắc Ân Đình miễn cưỡng cười gượng, “Cũng không biết giờ ông ấy thế nào?”


“Trong căn cứ sinh tồn trình độ này, tỷ lệ sống vẫn là rất lớn, không cần lo.” Phó Sử Ngọ đẩy đẩy kính, nói.

Đoàn xe vào thành rất dài, nhưng độ dài cách mấy, cũng không lớn bằng chấn động gây ra cho người đến đón dân Bình Nam.

Hai tháng đi qua, đã thật lâu không có số lượng người sống sót lớn vậy chạy đến.

Quan viên hành chính trong căn cứ lập tức chạy tới, tự mình dẫn người tiếp đãi nhóm người sống sót này.

Ba người Đường Húc Hải được coi thành thủ lĩnh của bọn họ.

Tới là một quan viên họ Chu, ông thân thiết bắt tay Đường Húc Hải, kích động nói: “Nghe thấy thị dân Thành phố Bình Nam đến, chúng tôi thật sự mừng rỡ, hoan nghênh các anh tới nơi đây an cư lạc nghiệp. Các anh yên tâm, đối với vấn đề an bày người sống sót, chúng tôi hiện đã có lưu trình rất thành thục. Tuyệt đối không để các anh chịu đói chịu khổ, chỉ cần yên tâm là được.”

Đường Húc Hải đen mặt kéo tay ra, sắc mặt không tốt nói: “Ông nghĩ sai rồi, chúng tôi không phải Bình Nam, chúng tôi là người Vân thành.” Đường Húc Hải xoay đầu, hô một tiếng về hướng sau: “Chu Vĩ Hoa!”

Chu Vĩ Hoa chạy chậm lại đây.

Đường Húc Hải nói với vị quan viên này: “Đây mới là Bình Nam nè.”

Quan viên kia ngẩn người, nhưng vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười nói với Đường Húc: “Nhân dân Vân thành chúng tôi cũng rất là hoan nghênh. Các anh có bao nhiêu người?”

Đường Húc Hải cảm xúc không cao nói: “Không nhiều lắm, chỉ chừng hơn mười.”

Nụ cười của quan viên họ Chu không giảm, nói với Đường Húc Hải: “Yên tâm, cũng an bày tốt cho các anh.” Sau đó ông xoay người đi vài bước, nắm tay Chu Vĩ Hoa, lắc lắc nói: “Các anh vất vả! Thảm trạng của Bình Nam chúng tôi cũng có nghe qua, nhưng có tâm nhưng không đủ sức. Sử Chính hung ác, khiến nhân dân Bình Nam chịu đủ đau khổ, chúng tôi cũng cảm thấy rất đau lòng. Hiện tại tốt quá, các anh chỉ cần tới nơi đây, cũng không lo lắng sợ hãi nữa, người người đều có cơm ăn, có việc làm. Sống sẽ khá hơn.”

Chu Vĩ Hoa mây mù dày đặc, chỉ có thể bị quan viên họ Chu này dắt đề tài đi.

Ôn Triệu Minh đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng.

Phó Sử Ngọ không biết giải quyết loại trường hợp này nhất, đã sớm lạnh lùng nghiêm mặt đứng một bên giả thành tượng.

Mắt thấy ông ta chuyển dời mục tiêu đến bọn Chu Vĩ Hoa, liền len lén thở phào.

Sau đó y lại bắt đầu xét lại, y hiện tại chính là đội trưởng trong đội mà, làm sao có thể có tâm tính trốn tránh này, rất không nên.

Thế nhưng dạng như quan viên Chu này, quả là không dễ đối phó, thủ đoạn cao cấp hơn trưởng phòng của họ nhiều lắm.

Ngay lúc này Miêu Gia không biết từ đâu chui ra, ra dấu với ba người, Phó Sử Ngọ đẩy Đường Húc Hải một cái, Đường Húc Hải xoay đầu lại nhìn, ba người lặng lẽ đi qua một bên.

“Em đã hỏi thăm kĩ rồi.” Miêu Gia trộm nhìn cảnh tượng khí thế ngất trời bên kia, thấp giọng nói với ba người: “Trong thành phố đã trải qua thay đổi toàn diện. Chia thành ba phần: Khu khai phá phía đông, khu thành phố cũ, và khu thành phố mới. Trong đó khu thành phố cũ chính là nơi nhóm dân chạy nạn giờ mới tới phải đến, khu cũ chính là mảnh đất lớn quy hoạch ra từ những nơi coi như hoàn hảo ở đây, dùng để an bày người mới tới. Khu thành phố mới là sau này dùng dị năng của dị năng giả mới xây dựng hoàn toàn, mảnh này tập trung thương nghiệp, giải trí, ẩm thực, hành chính, nghiên cứu khoa học, cư trú, còn có người bản xứ trước kia may mắn còn sống đều dời đến khu này. Khu khai phá phía Đông là khu mới khai phá ban đầu, tiện nghi bên đó đều tương đối tốt, cũng không bị alien phá hư, đặc biệt thích hợp cư trú, bên đó thì cho quân đội, người có bối cảnh, với đoàn thể do dị năng giả hình thành ở.”

“Khu khai phá phía Đông sao?” Ôn Triệu Minh sinh ra và lớn lên trong thành phố này, anh trầm ngâm chút: “Chúng ta không cần đi khu cũ, bán hết những thiết bị y học, trực tiếp dọn đến khu khai phá phía Đông đi.”

Miêu Gia bất ngờ: “Nhưng nhà bên kia rất mắc, chúng ta bán đống thiết bị kia đi đủ không?”

Ôn Triệu Minh cân nhắc rồi nói: “Em có biết hiện giờ trong thành phố dùng cái gì để giao dịch không? Tiền chắc đã bị giảm giá mạnh, phỏng chừng tiền gởi trước kia của anh cũng vô dụng rồi.”

Ôn Triệu Minh là dân vùng này, theo lý thuyết anh sẽ có nhà ở, nhưng khi tai nạn xảy ra toàn gia bọn họ không có một ai. Cho nên sau khi xây lại cũng không biết nhà họ còn không nữa.

Miêu Gia gật gật đầu nói: “Cái này em hỏi rồi, chưa kịp nói với các anh. Trên đường em có coi trên mạng, hiện tại trong căn cứ sinh tồn lớn cũng đã ngừng sử dụng tiền nhà nước phát hành, nhưng không thiêu hủy, mà là thực hành một loại chế độ điểm công lâm thời. Tiền gởi ban đầu, chờ trật tự khôi phục có thể đổi thành tiền mới để tiếp tục sử dụng.”

Tiền không biến thành giấy vụn, đây là an ủi lớn nhất đối với dân chúng, có thể tiếp tục sử dụng khi khôi phục bình yên sau này, cũng coi như một loại hy vọng.

“Vậy giao dịch hiện giờ dùng điểm công à? Loại điểm công này lại giao dịch thế nào, từ nơi nào tới?” Phó Sử Ngọ hỏi.

“Điểm công đạt được nhờ lao động, mỗi ngày đi làm, liền cho điểm công nhất định, sau đó dùng điểm công giao dịch, có thể mua được đồ ăn vật dùng.” Miêu Gia giải thích, “Phương thức giao dịch rất đơn giản, trực tiếp quét chứng minh là được, hiện tại điểm công mỗi ngày phát ra đều trực tiếp tích lũy vào chứng minh.”

Giấy chứng minh?!

Phó Sử Ngọ nhăn mặt; “Chứng minh của anh đã sớm không biết đi về  nơi đâu.”

Đường Húc Hải rũ vai: “Anh cũng không thấy!”


Ôn Triệu Minh từ túi quần lấy ra một cái bóp da như sắp nát nhừ: “Anh thì còn.”

“Không sao, bây giờ có thể network, hệ thống dân cư bắt đầu dùng lại, chỉ cần nhập số chứng minh nhân dân, phù hợp với chân nhân là có thể làm lại một cái mới.” Miêu Gia nháy mắt, đắc ý nói: “Lại nói quên trước kia em làm gì sao, cảnh sát đó, cấp lại giấy chứng minh với em chẳng nhầm nhò gì.”

“Ok, vậy chúng ta kiếm điểm công thế nào, bán thuốc cùng thiết bị đi, có thể đổi bao nhiêu điểm công?”

“Em thấy cái này với chúng ta mà nói thì không khó.” Miêu Gia nhẹ nhàng nói, “Kỳ thật điểm công chỉ tương ứng với những người sinh hoạt trong thành thôi, mà như chúng ta thì có thể sử dụng một loại tiền tệ khác.”

“Đối với dị năng giả có thể qua lại giữa các thành thị, sử dụng tiền thông dụng tương đối tiện hơn. Có một cơ cấu chuyên môn phục vụ cho dị năng giả, tên là đại sảnh công tín. Ở chỗ đó, chính phủ sẽ tuyên bố một ít nhiệm vụ, thí dụ như giúp phòng thủ, diệt trừ alien, thu gom vật tư nào đó, thù lao chính là điểm số công tín. Ngoài ra người hoặc đoàn thể nào đó có nhu cầu cũng có thể tuyên bố nhiệm vụ trong đại sảnh công tín, đương nhiên điểm số phải trả là tự họ bỏ tiền túi ra.”

Đường Húc Hải nghĩ nghĩ, bọn họ về sau chưa chắc sẽ ở mãi trong một thành phố, cho nên vẫn là điểm số công tín tương đối tiện hơn.

Ôn Triệu Minh tương đối cẩn thận, anh hỏi: “Điểm công và điểm số công tín có gì khác nhau?”

“Hai cái không có gì khác, đều có thể tiêu, nhưng có một điều, điểm số công tín có thể đổi thành điểm công, điểm công lại không thể đổi thành điểm số công tín. Mà có thứ, thí dụ như hỏa lực đạn dược gì đó cũng chỉ có thể dùng điểm số công tín đến đổi.”

Ôn Triệu Minh gật gật đầu, như thế tương đối hợp lý, bởi vì so với điểm số công tín, điểm công kỳ thật có thể kiếm được khá nhiều trong thành phố.

“Chờ chúng ta vào thành, đi đại sảnh công tín nhìn trước lại bàn đi?” Phó Sử Ngọ nhẹ giọng bảo.

“Ừ.”

Bọn họ cũng không rời đi trước, ngược lại cùng đi theo dân Thành phố Bình Nam tiến vào tường vây.

Phía trong và phía ngoài tường vây quả thực chính là hai thế giới.

Một bức tường, giống như đã chắn tất cả sợ hãi và đau khổ bên ngoài. Người nơi này y như trước mạt thế bắt đầu, đi làm tan tầm sinh hoạt như thường.

Chẳng qua vẫn hơi khác trước kia, thường xuyên có người vội vàng xuyên qua giữa lòng thành thị, dòng xe cộ dòng người cũng ít đi rất nhiều so với trước thảm họa.

Đại đội nhân mã trùng trùng điệp điệp, thu hút ánh mắt tò mò của người đi đường.

Khu thành phố mới xây dựng tương đối không tồi, nếu không phải mạt thế, những cao ốc san sát này sẽ làm người ta như đặt mình vào một thành phố lớn quốc tế thời thượng hiện đại.

Đi thật lâu, xuyên qua lộ chính của khu mới, đi vào khu cũ, bọn họ mới nhìn ra dấu vết alien tác loạn.

Cũng có thể hiểu được bên này vì sao bị gọi là khu thành phố cũ.

Bởi vì có dị năng giả, hiện tại muốn xây nhà cũng không cần thiết bị xây dựng, càng không cần vật liệu từ nơi khác vận đến.

Hết thảy hiện có đều có thể thu gom lại mà tận dụng.

Dị năng giả Thổ hệ phát huy tác dụng thật lớn ở mặt này, mỗi người bọn họ đều có thể cung cấp lợi ích mà mọi người không thể tưởng được. Căn bản không cần tự động thủ, một tòa cao ốc liền đột ngột từ mặt đất mọc lên.

Đương nhiên cũng không thể thiếu các dị năng giả khác trợ giúp, nhất là dị năng giả kim loại, hai người phối hợp mới có thể xây xong một tòa nhà.

Vấn đề trang hoàng vân vân còn lại, dưới tình huống có dị năng giả, cũng hoàn thành rất nhanh.

Bởi vì yêu cầu tập trung một ít vật liệu xây dựng tu kiến khu thành phố mới, cho nên trừ lợi dụng những kiến trúc vô dụng ban đầu ở khu mới ra, khu cũ cũng bị đào đi không ít.

So với khu thành phố mới ngăn nắp, khu cũ liền có vẻ hơi mộc mạc chút.

Nhưng dù là vậy, đối với những người lang bạc không có chỗ ở cố định, cũng là một nơi ở rất vừa ý.

Không phải chỉ có ngoài tường bị đào vét một chút thôi sao? Tòa nhà vẫn ổn mà.

Huống chi, cũng không phải tất cả đều bị vét lõm chõm, cũng có một cụm nhà còn nguyên vẹn.

Tuy còn lưu lại một ít dấu vết chiến đấu, cửa sổ vỡ nát, mọi thứ tứ tung không trọn vẹn, nhưng đều có thể chịu được, sửa chút là ổn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui