Mạt Thế Xâm Nhập

Phải là nằm xuống chứ đồ ngốc!” Đường Húc Hải miệng sạt lại, thân thể lại không chút do dự nhào xuống đất!

Phó Sử Ngọ đã không nghe thấy tiếng hắn phun tào, lúc này y lại lần tiến vào trạng thái kỳ dị kia.

Bầu trời vẫn đổ mưa to nhưng trong mắt Phó Sử Ngọ, những hạt mưa trở nên cực kỳ thong thả, giống như bị đè vào nút quay chậm vậy.

Cảm quan của y bỗng khuếch trương ra chung quanh, y không cần mắt nhìn, cũng không dùng tai nghe, chung quanh hết thảy trở nên rõ ràng như lòng bàn tay!

Ba con alien từ ba hướng, lao về phía ba người họ. Bởi vì lưng tựa lưng, gặp phải alien tiến hóa, đối với ba người mà nói cũng là trí mạng.

Đường Húc Hải đã nằm vật xuống, Phó Sử Ngọ xô mạnh Ôn Triệu Minh, mình thì nghiêng người chạy hai bước, né con alien đang lao tới.

Lúc y thực hiện mấy động tác này, tốc độ cực kì nhanh, Ôn Triệu Minh còn chưa kịp phản ứng đã ngã xuống đất. Mà phía trên anh, bóng alien vừa xẹt vồ qua.

Đường Húc Hải tuy nằm sấp trên đất, nhưng song đao lại dựng thẳng lên, muốn đâm vào bụng alien từ phía dưới. Nếu alien này là loại bình thường, hắn còn có khả năng đắc thủ, đáng tiếc alien tiến hóa phản ứng đều rất nhanh, điều chỉnh thân thể một cái liền né thoát.

Ba alien vây quanh ba người, Phó Sử Ngọ và Ôn Triệu Minh hai người căn bản không giỏi cận chiến, lúc này không thể tránh khỏi thấy rất khẩn trương.

Phó Sử Ngọ hai tay nắm chặt báng súng, “Bình bình bình!” Bắn ra ba phát, ba phát này đều ngắm vào chổ hiểm của alien. Y không dám bắn nhiều, chỉ có ba phát, đáng tiếc bóng con alien kia lóe lên, trực tiếp né thoát hết cả ba.

Phó Sử Ngọ hung hăng cắn cắn môi, lách người né nhanh khỏi vị trí mình đang đứng mới gian nan mà né tránh hút quản do alien bắn tới.

Y há to mồm thở dốc, nước bị hít vào khí quản, sặc khiến y ho khan vài cái. Hô hấp trở nên khó khăn, Phó Sử Ngọ cũng không dám dừng lại một khắc, chỉ có thể thoăn thoát len lách trong đám người.

Con alien này như keo dán sắt chỉ nhắm vào y, không thèm để ý những người khác. Có vật cản trở nó đi tới, cũng không tránh, liền nhảy lên trời đạp đi qua.

Thân thủ của Phó Sử Ngọ có thể nói là kém cỏi nhất trong ba người, tốt xấu Ôn Triệu Minh trước khi chưa tàn tật, người ta còn đăng kí một khóa boxing một khoảng thời gian. Phó Sử Ngọ từ khi tốt nghiệp đại học đã không còn biết cái gì gọi là thể dục nữa rồi.

Phó Sử Ngọ ép sát thân thể, gần như ngã nghiêng ngã ngửa xuyên qua đám người.

Y quay đầu lại nhìn nhìn, bị đông đảo chướng ngại ngăn cản, tốc độ con alien kia sẽ không nhanh như vậy nữa.

Não Phó Sử Ngọ liều mạng chuyển động, như vậy mãi không được, chạy đến mép kho sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp. Vậy y nhất định phải chết!

Hai mắt y không tiêu cự mà nhìn tiền phương, hết thảy trước mắt đều khắc trong đầu, quỹ đạo hành động của mỗi người đều như bị vẽ ra. Y chỉ liếc nhìn một cái đã biết độ cung động tác kế tiếp của người này lớn bao nhiêu, sẽ đụng tới vị trí nào, mà alien lại đáp lại thế nào.

Trong Cảm quan, dị năng của mọi người xoay quanh trong không gian, cứ bay múa, nổ mạnh, không đánh vào người alien, thì là bất hạnh bắn trúng đội bạn.

Có!

Mắt Phó Sử Ngọ sáng bừng lên, trong lòng đã có kế hoạch. Y chuyển sang hướng khác, không chạy ra ngoài nữa, ngược lại thấy chỗ nào nhiều dị năng giả liền chạy về chỗ đó.

Y tay phải nắm báng súng, quay lại bắn một phát về phía sau. Vị trí của phát súng này rất kỳ quái, vừa không ngắm vào alien, cũng không bắn vào bất kì mục tiêu nào.

Phát đầu đã thất bại, Phó Sử Ngọ cũng không giận, ngược lại bắn tiếp phát thứ hai. Phát này cuối cùng có chút hiệu quả, nhưng cách mục tiêu vẫn kém một tý.

Chân Phó Sử Ngọ liều mạng luân phiên chạy, ngọn lửa cháy rực trong lồng ngực đau nhói, chân nặng như đeo chì, bên tai truyền đến tiếng thở dốc ồ ồ gần như át đi sự nhốn nháo ồn ào chung quanh.

Kiên trì! Kiên trì một chút nữa! Phó Sử Ngọ tự cổ động mình

Tay phải thụt lùi phía sau, lẳng lặng chờ đợi thời cơ, alien càng đuổi càng gần lòng Phó Sử Ngọ lại càng trầm tĩnh.

Phía trước là chiến trường các dị năng giả giao chiến cùng alien, lưỡi gió lượn tròn và hàng rào điện đầy trời.

Một dị năng giả lôi hệ hai mắt nhìn thẳng mục tiêu, hai tay tích lấy hai luồng tia chớp, mà mục tiêu alien của hắn mũi chân hơi kiễng, thân thể nghiêng về một bên, chờ động tác của nó chấm dứt, sẽ lập tức thoát khỏi phạm vi công kích của dị năng giả lôi hệ.

Cơ hội đến!


Phó Sử Ngọ cắn răng, quay lại bắn vào alien!

“Bình! Bình! Bình bình bình!”

Alien như chơi ảo thuật trên không, lấy động tác nhanh nhạy phức tạp né đạn của Phó Sử Ngọ, nó còn “Tê tê tê!” rít một tiếng, như đang cười nhạo Phó Sử Ngọ.

Nhưng ngay sau khi nó tránh thoát tất cả đạn, thân thể không thể tránh khỏi mà vắt ngang trên không. Mà ngay lúc này từ một hướng khác, một con nhảy lấy đà bật lên chỗ cao nhất, kết quả hai con alien tránh cũng không thể tránh đập mạnh vào nhau.

Chờ chính là lúc này!

Phó Sử Ngọ trầm tâm tĩnh khí, hai tay ôm lấy báng súng, nâng cánh tay lên, nổ súng.

“Bình!!”

Con alien đuổi theo y trên đầu bung ra một bông hoa máu, màu sắc rực rỡ đó rất nhanh bị làn mưa rửa sạch không thấy tăm hơi.

Xác con alien đã chết nằm đè lên con còn lại, nó chật vật ngã xuống đất, dị năng giả lôi hệ kia bắt lấy cơ hội phóng một quả cầu tia chớp thu gặt mạng của nó.

Lôi hệ dị năng giả nhìn y một cái, tựa hồ cảm thấy hai người đều là ngư ông quá may mắn trùng hợp vớt được mồi.

Hắn gật đầu với Phó Sử Ngọ, không chờ Phó Sử Ngọ đáp lại, liền chạy về hướng trận địa giao chiến khác.

Phó Sử Ngọ lại biết đây không phải may mắn trùng hợp, hoàn toàn đều là y thông qua tính toán quỹ đạo hành động của hai người hai alien mà phán đoán ra, rồi tài tình dẫn dắt nên thành.

Nhưng lúc này không phải thời điểm suy nghĩ chuyện y chưa kịp chào hỏi với người ta, Phó Sử Ngọ xoay người chạy trở về hướng ban đầu.

Đường Húc Hải cùng Ôn Triệu Minh không biết thế nào rồi?!

Ôn Triệu Minh thảm hơn y nhiều, bị y đẩy ngã xuống đất tuy lâm thời tránh khỏi một kiếp, nhưng ngã xuống rồi, anh lại tránh cũng không biết tránh thế nào.

Nhưng mà, liền tính anh còn ngồi trên xe lăn, cũng đuổi không kịp tốc độ nhanh như bay của alien tiến hóa.

Ôn Triệu Minh cũng không bỏ cuộc, mà lật người lại nằm trên đất, hai tay hai con rồng lửa phun ra ngoài, ngăn cản alien tới gần.

Con alien kia rít một tiếng, lắc mình tránh được công kích của anh.

Ôn Triệu Minh trong lòng vừa động, nằm ì trên đất thế nào, anh lại không cần lo bị tấn công sau lưng.

Ôn Triệu Minh không để ý đất cát lầy lội trực tiếp lăn vài vòng trên đất, vừa lăn, anh vừa bắn ra từng bức tường lửa, ngăn alien nhào tới gần.

Chờ càng về sau, anh dứt khoát dùng tường lửa bao lấy chính mình, khiến alien không cách nào tiếp cận.

Như vậy anh tạm thời được an toàn, nhưng cứ liên tục không ngừng sử dụng dị năng, không bao lâu, Ôn Triệu Minh đã cảm giác hậu lực không đủ.

Không xong, sắp hết dị năng! Ôn Triệu Minh trong lòng thầm kêu tiêu rồi, trước kia tuy anh cũng từng dựa hết vào dị năng mà chiến đấu ở công sự phòng ngự trên quốc lộ, nhưng chưa tới mức dầu thắp khô kiệt như hôm nay. Chủ yếu là hôm nay mưa to, để đốt lửa cháy lớn, anh không thể không cung cấp năng lượng gấp hai, nếu không phải vậy, anh còn có thể kiên trì lâu một chút.

Như nhìn thấu quẫn cảnh nơi này của anh, Đường Húc Hải hít sâu một hơi, kéo chiến trường bên hắn đến chung quanh tường lửa của Ôn Triệu Minh.

Thực rõ ràng, con alien biểu hiện kháng cự với lửa, nhưng vì đuổi giết Đường Húc Hải khiến nó không chịu bỏ cuộc.

Đường Húc Hải nhe răng cười một cái, chịu đựng tường lửa của Ôn Triệu Minh, mạo hiểm nguy cơ bị bỏng bắt đầu múa may trong ngọn lửa. Hai tay hắn luân phiên dùng từng chiêu từng chiêu mà bình thường có thể dễ dàng đẩy con người vào chỗ chết, nhưng đổi lấy chỉ là né tránh linh hoạt của alien.

“Đường Húc Hải!!!” Tiếng Phó Sử Ngọ đột nhiên truyền tới, “Chú ý!!”

Tâm tư Đường Húc Hải chuyển cực nhanh, còn chưa nghĩ kĩ y bảo mình chú ý cái gì, phía sau Phó Sử Ngọ không biết đứng nơi đó đã trực tiếp nổ súng bắn tới!


Kinh hãi chỉ trong nháy mắt, Đường Húc Hải lập tức nhớ tới tuyệt kĩ thần súng của Phó Sử Ngọ. Hắn không để ý súng đạn nữa, ngược lại càng tập trung đối phó hai con alien!

Từ khi tới gần tường lửa, hắn đem con alien vẫn có ý đồ công kích Ôn Triệu Minh nhét vào phạm vi tấn công.

Phát đạn của Phó Sử Ngọ gần như bắn sát qua thân thể hắn, đối mặt viên đạn bỗng bay vào vòng chiến, hai con alien không thể không phân tinh lực để đối phó, điều này khó tránh khỏi xuất hiện sơ hở.

Đường Húc Hải phát ra một tiếng gầm nhẹ, chân thật mạnh đạp một cái lên đất, phi thân lên. Song đao giao nhau, hung hăng chém vào cổ alien, cảm nhận một lực cản truyền đến từ thân đao. Đường Húc Hải đè mạnh xuống, tay bỗng nhẹ bẫng hắn liền bật người lên không.

Sau cổ alien xuất hiện một vết đao đan chéo, máu tươi vì áp suất máu mà bắn vọt ra, mà đầu của nó lúc này đang bay ra ngoài cùng thân thể tung lên không của Đường Húc Hải!

Phó Sử Ngọ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, đẹp mắt y như phim võ hiệp khiến y gần như quên chiến đấu trước mắt, cứ say mê rơi vào đó.

Sau đó y hồi thần, giơ súng bắn về hướng con alien bên cạnh.

“Tê tê tê tê!!!” Alien hung lệ khàn rít, có vẻ hết sức phẫn nộ vì cái chết của đồng loại.

Huy động xúc tua hất viên đạn ra, mắt alien lộ ánh tàn độc, nhưng đúng lúc này, từ bức tường lửa phía sau đột nhiên chồi ra một trụ lửa, cắn nuốt về phía nó.

Alien lập tức kích động mâu thuẫn, nếu né lửa, liền bị cái thứ nhỏ xíu bay cực nhanh này bắn trúng, nhưng nếu không tránh, nó sẽ bị lửa thiêu bị thương.

Alien tuy tiến hóa, nhưng đối với loại phân biệt loại vết thương nào nằm trong phạm vi chịu đựng được cũng không biết phân rõ. Không đợi nó nghĩ ra nên chọn cái nào, Đường Húc Hải liền quay phắt lại một đao cắm phập vào lồng ngực nó.

Mà đúng lúc đó viên đạn của Phó Sử Ngọ cũng bắn vào đầu nó, lửa của Ôn Triệu Minh liếm lên tay chân nó.

Chân Đường Húc Hải rơi xuống đất, rồi lui về sau mấy bước.

Phó Sử Ngọ thở dốc từng ngụm từng ngụm, sau đó buông súng xuống, chạy tới đỡ Ôn Triệu Minh ngồi dậy từ nước bùn.

“Anh thế nào? Không sao chứ?” Phó Sử Ngọ ngại trực tiếp thò tay sờ, chỉ quan tâm hỏi.

Ôn Triệu Minh còn đang kinh hồn rồi từ từ tỉnh táo lại, anh lắc đầu: “Tôi không sao.” Đường Húc Hải đẩy xe lăn lại đây, Phó Sử Ngọ trực tiếp nửa ôm nửa đỡ Ôn Triệu Minh lên xe lăn.

“Anh một mình được không?” Phó Sử Ngọ cúi đầu hỏi.

“Cậu muốn làm gì?” mũi song đao trong tay Đường Húc Hải chỉa xuống đất, máu dính trên thân đao bị mưa rửa hầu như sạch sẽ.

“Giết alien!” Phó Sử Ngọ hùng hồn nói.

Đường Húc Hải vui vui, nói: “Đi, cậu cũng đủ chí khí. Vậy cùng đi!”

Hắn quay đầu nhìn Ôn Triệu Minh.

Ôn Triệu Minh khoát tay, nói với: “Bên này alien cũng giết gần sạch rồi, rất an toàn, tôi nghỉ ngơi chốc lát lại đi tìm anh.”

Đường Húc Hải khóe miệng nhếch lên, không nói gì nữa. Nếu lúc này Ôn Triệu Minh yêu cầu hai người lưu lại một để bảo hộ anh, tuy sẽ không làm Đường Húc Hải xem nhẹ, lại không khâm phục như lúc này.

Phó Sử Ngọ không tưởng nhiều như vậy, y nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh. Từ khi ba con alien tiến hóa bên này bị đánh chết, non nửa khu vực này đã triệt để được quân đội và đội hành động đặc biệt tiểu đội dị năng giả quét sạch.

Cảm thấy Ôn Triệu Minh chờ ở đây không có nguy hiểm gì, Phó Sử Ngọ liền cùng Đường Húc Hải chạy vội về hướng khu vực bên kia.

Lúc này cách lúc alien phá miệng giếng đã qua gần một giờ, cơn mưa tầm tã rơi liên tục hơn một giờ rốt cục bắt đầu yếu bớt.

Tầm mắt càng thêm rõ ràng, cũng khiến càng nhiều người chú ý tới Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải phối hợp đánh chết alien có hiệu suất thần kỳ đến cỡ nào.


Biểu hiện xuất chúng của hai người càng khơi dậy tâm hiếu thắng của những dị năng giả đó. Nhất thời ánh hào quang của các loại dị năng lóng lánh, gần như chiếu sáng màn mưa đêm đen giữa kho trung tâm.

Đường Húc Hải làm gương cho binh sĩ, xông lên phía trước, mỗi khi hắn sắp tiếp cận alien, phía sau đều đúng lúc bắn ra một viên đạn. Đôi khi viên đạn này cung cấp cơ hội cho hắn, đôi khi lại trực tiếp chấm dứt tánh mạng của alien.

Chiến đấu dần tiến vào hồi kết, trời bắt đầu tờ mờ sáng, mưa cũng ngừng.

Ôn Triệu Minh vẫn luôn chờ trong góc, chờ đến Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải trở về, mới phát hiện pin của xe anh hình như hư rồi.

“Nếu không phải tôi đẩy anh, hẳn sẽ không hư.” Phó Sử Ngọ đẩy đẩy kính, cả người ướt đầm, trong lòng bất an nhìn Ôn Triệu Minh.

“Anh nếu không đẩy tôi một cái, tôi giờ đã mất mạng.” Ôn Triệu Minh lắc đầu nói: “Hơn nữa pin hình như bị vô nước, chắc không phải bị ngã hư đâu.”

“Tôi tìm người nghĩ cách cho anh.” Đường Húc Hải nói.

Trong ba người chỉ có Ôn Triệu Minh coi như khô một chút, nhưng anh cũng cả người dơ bẩn.

Bên ngoài kết thúc chiến đấu, quét tước chiến trường cũng không cần ba người, vì thế họ về kho hàng.

Người chết trong kho đã được nâng đi, nơi nơi đều lộn xộn tứ tung, cả cái lều của ba người cũng thế, bị người ta xô đẩy cong vẹo.

Nhưng cũng may bởi vì bên ngoài có đóng ván gỗ, đồ bên trong đều không bị hư.

Chỉnh lý một chút, thay quần áo, Phó Sử Ngọ cùng Ôn Triệu Minh hai người nằm vào túi ngủ ấm áp, lập tức liền ngủ.

Mà Đường Húc Hải thì khác ngày thường, lăn qua lộn lại nửa ngày mới đi vào giấc ngủ.

Alien đã có thể bò vào đường ống dẫn nước, lẻn vào kho trung tâm, chỗ này giờ đã khiền hắn không có cảm giác an toàn, làm sao có thể thả lỏng đi vào giấc ngủ.

Alien càng ngày càng yêu nghiệt, Đường Húc Hải thầm than một tiếng, về sau còn có chỗ nào an toàn?

Mơ mơ màng màng ngủ, chờ hắn đứng lên, Phó Sử Ngọ và Ôn Triệu Minh đã đi ra ngoài.

Một lát sau hai người cầm bánh màn thầu và nước trở lại.

“Bên ngoài thế nào?” Đường Húc Hải duỗi người lười biếng hỏi.

“Cũng đã dọn xong rồi.” vẻ mặt Phó Sử Ngọ ngưng trọng, “Chết rất nhiều người, rất nhiều.”

“Đêm qua alien lẻn vào kho trung tâm bước đầu tính ra alien bình thường có hơn 3000, tiến hóa thì gần tới hai mươi.” Ôn Triệu Minh kể.

“Nhiều như vậy?!” Đường Húc Hải cả kinh hỏi.

“Tôi lại thấy con số này không nhiều lắm.” Ôn Triệu Minh lãnh tĩnh phân tích: “Vân thành là thành phố cấp ba, nhân khẩu gần tới một trăm vạn. Từ khi màn trời mở ra, alien xuất hiện, mặc dù có alien không ngừng bị giết nhưng những con còn sống sót, những alien tích đủ năng lượng tiến hóa, có lẽ không ngừng ở con số này.”

Đường Húc Hải im lặng gật gật đầu.

Hiện tại cách lúc bắt đầu hiện tượng thiên văn đã qua hai tháng, phụ cận Vân thành có gần tới 4 vạn alien, mà đêm qua, chẳng qua một phần mười mà thôi.

“Kho trung tâm gặp nguy hiểm.” Đường Húc Hải vẻ mặt ngưng trọng nói.

“Đường Húc Hải, anh chớ trách tôi nói chuyện giật gân. Chúng tôi phải chuẩn bị tốt rút khỏi đây bất cứ lúc nào, phụ cận Vân thành tuyệt đối không thể nán lại.” Ôn Triệu Minh trịnh trọng nói.

“Vì cái gì?” Phó Sử Ngọ đang một bên nghe hai người nói chuyện, một bên phân thức ăn, bưng đến trước mặt hai người.

Ôn Triệu Minh cầm một tầng cặp lồng, thấp giọng nói tiếng cảm ơn rồi sau đó nói tiếp: “Đạn dược của Quân đội đêm qua đều hết gần như sạch, căn cứ phán đoán của tôi, liên đội đi đón súng ống đạn dược tiếp viện kia rất có thể sẽ dữ nhiều lành ít, liên đội vừa xuất phát cũng tương đối nguy hiểm.”

“Cái gì?!” Đường Húc Hải chấn động.”Anh nói lại có liên đội rời khỏi kho trung tâm?!”

“Đúng vậy!” Ôn Triệu Minh gật đầu, “Cả đội hành động đặc biệt cũng chia ra một nửa số người.”

“Đó không phải bảo họ đi chịu chết sao?!” Đường Húc Hải hung hăng đấm một cái xuống đất, “Không có đạn dược, cũng không có hỏa lực nặng, chỉ trông vào binh lính bình thường và chiến sĩ biến dị đi hơn 250 km tiếp ứng tiếp viện, còn có mạng mà về sao?!”

Ôn Triệu Minh có chút không hiểu, Đường Húc Hải làm sao biết rõ như vậy, cả bao nhiêu km cũng biết.

Anh nói: “Quân đội không thể không đi, không thì cũng chỉ có con đường bị alien bao vây chết.”


Sắc mặt Đường Húc Hải âm tình bất định, quyết định này quá lỗ mãng quá mạo hiểm, gần như là hoang đường, căn bản là lấy mạng người đi đổi tiếp viện. Nhưng ngẫm lại tình cảnh hiện tại kho trung tâm gặp phải cũng không có cách nào tránh khỏi.

“Cổng kho trung tâm hiện tại phòng ngự thế nào?” Đường Húc Hải nghe mấy chuyện này, một chút ăn không vô, lại buông thức ăn Phó Sử Ngọ nhét vào tay hắn xuống.

“Hiện tại do chiến sĩ một liên đội và một chi từ đội dị năng giả phòng thủ.” Giọng Ôn Triệu Minh thật thấp nói: “Tuy những dị năng giả đó thoạt nhìn rất có lòng tin, nhưng chúng ta phải đối mặt 3 vạn 6 ngàn con alien như thế nào, mặc dù có tường vây dày, nhưng cả chút đạn dược cũng không có. Anh cảm thấy chỉ dựa vào 200 sĩ binh, mấy trăm dị năng giả _ trong đó một nửa căn bản không đáng tin, có thể phòng thủ được bao lâu?”

“Tôi cảm thấy, không khả thi lắm.” Phó Sử Ngọ đẩy đẩy kính mắt, nói thẳng.

Đường Húc Hải liếc y một cái, sau đó nói với Ôn Triệu Minh: “Vậy anh nói phải triệt từ hướng nào?”

Ôn Triệu Minh chần chờ một chút, nói: “Hiện tại phương án một là hướng về nơi càng ít người càng tốt, còn một phương án nữa là đầu nhập vào quân khu cao hơn không có nguy cơ khan hiếm đạn dược.”

Đường Húc Hải nghĩ nghĩ: “Phương án thứ hai tôi hiểu, cái thứ nhất là có ý gì?”

“Hiện tại thức ăn chủ yếu của Alien là người, mà nơi càng nhiều người càng hấp dẫn chúng nó tụ lại. Ngược lại, nơi ít người lai vãng, mật độ alien lại thấp.”

Lũ alien căn bản đuổi theo dòng người, nơi nào nhiều người tập trung, chúng liền kéo về nơi đó.

Kho trung tâm hiện tại hội tụ mấy vạn nhân khẩu, là nơi đông dân nhất ở Vân thành, cũng khó trách lũ alien dù đâm đến đầu rơi máu chảy cũng muốn bò vào.

Ôn Triệu Minh hít sâu, giọng điệu vô cùng lo lắng nói: “Nếu đêm qua alien tiến hóa có thể tiến hành tập kích đầu tiên, như vậy liền có khả năng tiến hành thứ hai, thứ ba, chúng ta kiên trì không được bao lâu.”

Đường ống dẫn nước bên trong kho trung tâm hiện tại tuy đã có người trông coi, nhưng cũng không thể ngăn cản lũ alien lần thứ hai từ đây bò vào. Biện pháp tốt nhất là chặn ống lại, thế nhưng vì tu kiến tường vây, những loại xi-măng khô nhanh vật liệu xây dựng đặc biệt kia đều bị dùng hết.

Đường Húc Hải nghe Ôn Triệu Minh phân tích xong, suy nghĩ trước sau, hắn tìm được Liên trưởng cùng bị không kích trước kia, thuật hết tình huống lại.

Liên trưởng cười khổ nói: “Tình huống này chúng tôi không phải không rõ, nhưng lúc trước chúng tôi nhận được lệnh không tiếc mọi giá bảo vệ kho trung tâm. Các anh có thể triệt, chúng tôi thì không thể.”

“Bảo vệ?” Đường Húc Hải kinh ngạc.

“Đúng vậy, anh không biết. Hiện tại thành phố H đã có rất nhiều thành phố cấp 4 và hương trấn đều rơi vào khu hoạt động mạnh của alien, thành vùng cấm nhân loại. Nếu Vân thành cũng thất thủ, như vậy tỉnh H sẽ có hơn một nửa diện tích luân hãm, nhân loại càng bị động. Chỉ cần nơi này còn tại, sẽ như một cây đóng ở trong này, chờ đến ngày có thể phản kích, vị trí Vân thành sẽ rất trọng yếu.”

Đường Húc Hải im lặng, hắn hỏi lại: “Ông cảm thấy tình cảnh hiện tại thế này, nhân loại sẽ có ngày phản kích sao?”

“Tôi tin tưởng sẽ có, anh cũng có thể tin.” Liên trưởng đáp trả.

Liên trưởng quyết định đến chết cũng phải thủ, cứ việc trong lòng hai người đều biết rõ, cho dù là hy sinh tất cả mọi người cũng không có khả năng giữ được kho trung tâm.

Dưới bối cảnh này, Đường Húc Hải âm thầm chuẩn bị, cả ngày vây quanh chiếc SUV kia của Ôn Triệu Minh.

Một vài thứ đã được bỏ vào xe SUV, Ôn Triệu Minh và Phó Sử Ngọ đi tới trạm thông tin quân doanh.

Đường Húc Hải đã tìm người sửa xe lăn điện, bảo hai người họ đi tìm tiểu chiến sĩ kia.

Tiểu chiến sĩ như chẳng chịu ảnh hưởng bởi bầu không khí sóng ngầm này chút nào, hết sức nhiệt tâm hỗ trợ Ôn Triệu Minh.

“Cục pin này của anh vô nước hết rồi, rồi lại bị chạm mạch. Hiện tại đường dây thì tôi sửa giúp anh được, nhưng tuổi thọ cục phin này đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, lượng điện còn không đạt được một nửa ban đầu.” Tiểu chiến sĩ tiếc nuối nói.

Sắc mặt Ôn Triệu Minh tối lại, sau đó cười với tiểu chiến sĩ: “Vậy cũng được rồi, cám ơn anh.”

“Không cần khách khí.”

Hai người ra khỏi quân doanh, nhìn kho trung tâm như chẳng khác gì so với hôm trước, lòng cảm thấy phức tạp, cảnh tượng này còn có thể duy trì bao lâu?

Phó Sử Ngọ giúp Ôn Triệu Minh đẩy xe, đột nhiên nảy lên một cái.

“Xin lỗi.” Phó Sử Ngọ giải thích, sau đó cúi đầu.

Y cho rằng xe lăn xóc nảy là vì lăn trúng cục đá, nhưng y lại nhìn thấy một nhúm xi măng u lên.

“?” Phó Sử Ngọ không rõ, “Chờ một chút.”

Y ngồi xổm xuống, dùng tay cạy mặt xi măng rạn nứt ra.

Bên dưới, đẩy lớp xi măng đội lên, là một cây cỏ dại ngoan cường khỏe mạnh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui