Mạt Thế Xâm Nhập

Bốn người chậm rãi bước trên nơi hoang vắng này, cứ việc cuộc chiến đã qua hơn nửa ngày, nhưng thân tâm mỏi mệt cũng không dễ dàng khôi phục như vậy.

Có kinh nghiệm trước đó, bọn họ dễ dàng xuyên qua lớp trang bị chống bụi tiến vào bên trong khung trang bị.

Bên trong hoàn toàn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.

Bốn người ngồi bệt dưới đất, khốn đốn tụ lại bên nhau, bất giác liền ngủ quên.

Hai giờ sau, họ tỉnh lại. Nơi này có một thiết bị chiếu sáng quanh năm không tắt, cho dù hiện tại bên ngoài đã triệt để tối đen, cũng không gây trở ngại cho họ.

Bạch Khải Phong lấy linh kiện ra bắt đầu chậm rãi lắp ráp, Phó Sử Ngọ và Chân Tử thì rời đi tìm chút nhiên liệu đốt để chuẩn bị cơm. Đường Húc Hải thì một mình đi dạo trong đây.

Bên trong khung trang bị rất lớn, trừ chứa thiết bị tất yếu ra, còn cung cấp nơi cho nhân viên làm việc và nghỉ ngơi. Toàn bộ kiến trúc từ nhiều loại chất liệu cấu thành, trong đó còn có nguyên tố kim loại Đường Húc Hải chưa từng nhìn thấy.

Đường Húc Hải sờ sờ cấu kiện kim loại bên ngoài, ngửa đầu nhìn trần cao không thấy đỉnh. Từ khi kim loại trong thân thể bị hắn bắn gần hết ra ngoài, hắn cứ cảm thấy toàn thân nhẹ đến quái quái, không có đống kim loại dự trữ kia, lúc chiến đấu và bay lượn hắn cũng bị hạn chế rất nhiều.

Đường Húc Hải hơi cân nhắc, thử thăm dò hấp thu cấu kiện kim loại bên ngoài vào cơ thể, tuy không phân rõ được kết cấu, nhưng tổng thể mà nói đây là một loại kim loại. Vì thế Đường Húc Hải không chút khách khí tách rời đống kim loại kia ra tứ tung.

Bạch Khải Phong đang liều mạng mà lắp đặt, chợt nghe một trận binh binh đang đang, hắn đứng dậy đi qua coi có chuyện gì, trang bị đại khái dùng để lên xuống bên ngoài rơi cái uỵch, lăn khắp nơi nơi.

“Anh làm gì vậy?” Bạch Khải Phong không hiểu hỏi: “Phá hả?”

Đường Húc Hải nhe răng mỉm cười, nói: “Bổ sung dinh dưỡng.”

Không quản là thành phần gì, tóm lại nhét vào trong thân thể mình trước rồi nói, không thì đến lúc đó cũng không có đồ để hắn bắn nữa.

Lúc này cách thời gian họ ước định còn có ba ngày, mà từ khi bọn họ đi, trong khung trang bị thứ nhất, Miêu Gia một khắc cũng không được thanh nhàn.

Tuy cậu hoàn thành việc bóp méo tín hiệu mấu chốt nhất, nhưng cánh cửa tân thế giới chưa khám phá chói lọi đặt dưới mí mắt, cậu sao có thể kiềm chế lòng hiếu kỳ mà không đi chọt tay vào một phát chớ?

Ôn Triệu Minh đi đến bên người Miêu Gia – đã hoàn toàn đắm chìm vào thế giới không người lý giải, anh khom lưng xuống, vỗ vỗ bả vai Miêu Gia: “Em cũng nghỉ ngơi một chút đi, cẩn thận đột tử đó.”

Mặt Miêu Gia trắng bệch, treo hai quầng thâm đen thui dưới đáy mắt, vẻ mặt thì phấn khởi không bình thường, cũng không nhấc mắt mà nói: “Đừng lo, em có chừng mực mà. Em biết em đang làm gì.”

Ôn Triệu Minh thẳng lưng lên, ôm cánh tay, bất đắc dĩ nói: “Em đã duy trì trạng thái này liên tục cả tuần lễ rồi biết không hả!”

Miêu Gia nói: “Một tuần sao đủ chứ, chỉ cần cho em thời gian, sớm muộn gì em cũng phá giải nó cho xem!”

Ôn Triệu Minh bất đắc dĩ thở dài, nói: “Thời gian căn bản không đủ, cả em cũng nhận thấy mà.” Miêu Gia căn bản không trả lời anh, Ôn Triệu Minh cũng chỉ có thể bỏ cuộc không khuyên nữa mà thôi.

Mắt Miêu Gia lấp lánh nhìn số liệu lướt nhanh trên màn ảnh, ngón tay gõ mau đến mức muốn run rẩy.

Ôn Triệu Minh ở bên cạnh nhìn hồi lâu, cũng không có cách nào lý giải cậu đang làm gì.

Thời gian lại trôi qua hai ngày, Miêu Gia vẫn đắm chìm trong thế giới không người, đáng tiếc loại bình tĩnh này cuối cùng đã bị phá tan.


Viên Nhất Đạt sắc mặt không tốt chạy vào, hô to với họ: “Không ổn, một đám alien kéo đến!”

Ôn Triệu Minh biến sắc, Lưu Hoằng đứng bật lên nói: “Xảy ra chuyện gì? Là alien trở về sao?”

Mấy ngày nay có không ít alien trở về, số lượng cũng không nhiều, bị bọn họ thoải mái đuổi đi.

Viên Nhất Đạt thở dốc, lắc đầu, nói: “Tôi hôm nay đi xa một chút, phát hiện trên trời dưới đất có cả một triều alien đang lại gần, tôi không dám chậm trễ, nên nhanh chóng chạy về.”

Sắc mặt Ôn Triệu Minh bắt đầu không dễ nhìn, đây hoàn toàn là tình huống bất ngờ không đoán trước được, anh bình tĩnh nói với Lý Kế Tiên đang nhìn anh: “Cách thời gian ước định còn có hai ngày, hai ngày này, chúng ta phải chịu đựng!”

Lý Kế Tiên mờ mịt nhìn anh, chỉ năm người, nhưng có chiến lực cũng chỉ có bốn, Miêu Gia kia căn bản khỏi trông cậy vào.

Lưu Hoằng nắm tay gõ một chút nói: “Bất kể thế nào, không thể để chúng đánh sâu vào chỗ này!”

Viên Nhất Đạt nuốt một ngụm, nói: “Lão Lưu, anh theo tôi đi dựng phòng tuyến thứ nhất, Kế Tiên anh tới phòng thủ phòng tuyến thứ hai trên mặt đất.” Phòng tuyến thứ hai cũng là cái cuối cùng, sau đó hắn quay đầu nhìn Ôn Triệu Minh: “Phòng tuyến thứ hai trên không liền nhờ vào anh!”

Bốn người vẻ mặt nghiêm nghị thảo luận hoàn tất, Ôn Triệu Minh liền chạy tới chỗ Miêu Gia ngồi lì mấy ngày nay, Miêu Gia căn bản không nghe thấy bọn họ thảo luận, Ôn Triệu Minh lay mạnh cậu hai cái.

Miêu Gia hoảng sợ, quay đầu lọt vào trong tầm mắt chính là Ôn Triệu Minh sắc mặt không tốt, cậu nói nhanh: “Em biết, em biết, đã có tiến triển, chỉ cần cho em thêm chút thời gian…”

Ôn Triệu Minh đánh gãy cậu, nói: “Bên ngoài đến một triều alien, hiện tại chúng ta phải tiến hành phòng thủ, em ở lại trong này!” Ôn Triệu Minh nhét quả bom đã lắp ráp xong, còn chưa cài trung năng lượng tâm vào trong tay cậu, dặn dò: “Thời gian ước định còn một ngày, chúng ta phải dốc hết toàn lực đứng vững! Đến giờ em cứ cài bom đi!”

Miêu Gia lập tức trợn tròn mắt, ôm bom nhìn Ôn Triệu Minh chạy xa.

Sao lại đến một đàn alien, đàn này từ đâu mà tới chứ? Không ai có thể suy nghĩ cẩn thận. Nhưng tình cảnh họ gặp phải lại rất rõ ràng, không là mày chết chính là tao vong!

Trên trời dưới đất một đàn alien trùng kích vào khung trang bị số 1, tình cảnh này còn đồ sộ hơn lúc vây thành rất nhiều.

Viên Nhất Đạt dùng dị năng thổ hệ làm gồ lên tạo thành từng cái rảnh khổng lồ, hoàn toàn cắt đứt alien qua một bên, alien cấp 3 đi trên đất không có cách nào, chỉ có thể leo xuống đáy rảnh, bằng không thì phải đi vòng rất xa.

Lưu Hoằng trong tay ghìm súng, hỏa lực đạn dược của năm người bọn họ hiện tại đều để lại cho anh.

Ôm súng, Lưu Hoằng đứng trên tường đất, bắn phá lên không trung.

Viên Nhất Đạt hô to với anh: “Anh cẩn thận một chút!”

Lưu Hoằng trầm giọng nói: “Không cần lo cho tôi, tôi có chừng mực.”

Kinh nghiệm đối phó alien của Lưu Hoằng không thể nói không phong phú, từ ngày đầu tiên alien rơi xuống anh đã bắt đầu chiến với alien. Súng máy trong tay phụt ra lưỡi lửa, nháy mắt một ổ đạn đã bắn hết, Lưu Hoằng mau lẹ thay ổ thứ hai.

Alien thật sự nhiều lắm, chỉ vừa lộ sơ hở, alien cấp 5 liền lao xuống vồ vào người Lưu Hoằng, Viên Nhất Đạt gầm lên, một cây địa thứ từ mặt đất đâm lên chọt về phía không trung, mà dịch ăn mòn phun xuống cũng được hắn dùng lá chắn đất chắn lại.

Hai người hợp tác tận khả năng tiêu diệt lũ alien này, nhưng bởi vì alien cấp 5 ở trên trời, mà bọn họ ở dưới đất, vẫn có không gian tầm bắn với không tới làm alien cấp 5 có thể lướt qua đỉnh đầu bọn họ, bay đi.

Ôn Triệu Minh sử dụng trang bị bay tốt hơn bất cứ người nào, căn bản cứ như một phần thân thể mình, anh treo giữa không trung, mắt không chớp một cái nhìn hướng alien bay tới.


Từng cụm lửa nổ tung trên không trung, trong không khí lan tỏa thứ mùi khét lẹt. Ở vĩ độ thấp hơn, Lý Kế Tiên một mình đóng giữ tuyến phòng thủ ngăn cản ở ngoài trang bị chống bụi, sôi trào sức mạnh huyết hệ làm alien tới gã vặn vẹo biến dạng quái dị.

Miêu Gia ôm bom trong tay, đứng trong trang bị chống bụi, từ hướng này của cậu, có thể nhìn thấy nhóm đồng đội trên trời dưới đất đang liều chết mà chiến đấu.

Mấy ngày mấy đêm không ngủ, gần như đã vét sạch sức lực trong người cậu, đầu từng đợt choáng váng, ngón tay Miêu Gia trắng bệch nắm lấy vỏ bom chừng cỡ quả táo.

Cậu cắn cắn môi, quay đầu đi vào trong trang bị.

Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, quả thực sống một ngày bằng một năm.

Dị năng tiêu hao quá nhiều, ba dị năng giả há mồm nuốt thuốc năng lượng, chiến đấu từ ban ngày liên tục đến ban đêm, cả một ngày bọn họ chưa uống một giọt nước, môi sớm đã khô nứt cả ra.

Trời đã triệt để tối đen, alien lại vi phạm bản tính tiến hành công kích vào ban đêm. Viên Nhất Đạt cùng Lưu Hoằng không thể không khoan nhượng, lui về phía sau hơn hai mươi mét, để nương theo ánh đèn ngoài khung trang bị để chiến đấu.

Liền tính là quân nhân chuyên nghiệp như Lưu Hoằng, phải chiến đấu lâu như vậy, phản lực của súng không ngừng tác động lên người, cánh tay anh sớm đã bắt đầu sưng vù lên.

“Cố kiên trì thêm vài giờ…” giọng Viên Nhất Đạt khô khốc, mỏi mệt nói.

Dưới cố gắng không tiếc dị năng của Viên Nhất Đạt, Lưu Hoằng chưa bị alien tập kích trúng lần nào.

Lưu Hoằng liếm liếm môi, anh không rên một tiếng đổi vũ khí, một ngày trôi qua, ổ đạn tiêu hao hầu như không còn lại lần nữa tràn ngập năng lượng, nhưng không đến 24 giờ, năng lượng khôi phục chỉ có một nửa.

Tâm anh biết rõ ràng, chút hỏa lực này sớm hay muộn gì cũng có ngày hết sạch, nhưng cứ như vậy mà bỏ cuộc sao? Anh không cam lòng!

Bất lực mà thất bại một lần là đủ rồi, lần này bất kể thế nào cũng không thể thua.

Lòng Lưu Hoằng dấy lên một ngọn lửa, viên đạn giữa đêm tối phát ra ánh sáng lam nhạt, bay vụt về hướng trời cao, cứ như tiếng rống giận của anh.

Viên Nhất Đạt quá mức mỏi mệt cắn mở thuốc năng lượng, đây đã là lọ cuối cùng, dị năng tuy coi như tràn đầy, nhưng cảm giác uể oải gợi nên do chán ngán chiến đấu trong tâm hồn, cũng không phải dễ dàng trừ khử như vậy.

Bất quá hắn vẫn cố lên tinh thần. Tính cách hắn thuộc dạng bảo hộ, nếu chỉ có một mình hắn chưa chắc sẽ kiên trì được lâu như vậy, nhưng Lưu Hoằng còn cần hắn bảo vệ, điều này kích phát dục vọng chiến đấu của hắn.

Lúc này trong lòng Viên Nhất Đạt chỉ có một niềm tin, đó là bảo hộ chiến hữu của hắn.

Alien cấp 3 bị hắn dùng dị năng hất rơi vào khe rãnh, Viên Nhất Đạt thao túng dị năng thổ hệ qua lại ngăn cản đòn công kích của lũ alien cấp 5.

Cái rãnh Viên Nhất Đạt tạo ra rất sâu, nhưng sâu cách mấy cũng có đáy. Alien cấp 3 ùn ùn không ngừng rơi vào hố, tầng tầng lớp lớp, dày dày đặc đặc, cuối cùng dùng số lượng kinh người để lấp đầy cái rãnh này.

Mà do sắc trời ảnh hưởng, Viên Nhất Đạt chuyên chú không phát hiện alien cấp 3 đã leo lên, chờ alien cấp 3 bò lên tường đất, Viên Nhất Đạt đã không có dư lực để tạo ra thêm cái rãnh sâu nào nữa.

“Ngô!!” Viên Nhất Đạt hự một tiếng, tốc độ của alien cấp 3 quá nhanh, chỉ chợt lóe tại một góc độ mơ hồ, Viên Nhất Đạt đã bị xúc tua của nó cuốn lấy.


Viên Nhất Đạt chỉ kịp dựng lá chắn đất lần cuối cùng cho Lưu Hoằng, xúc tua không ngừng siết chặt khiến trước mắt hắn biến thành màu đen, triệt để mất đi ý thức.

Lưu Hoằng chuyên chú tại trên không, chờ Viên Nhất Đạt bị alien cấp 3 kéo vào giữa bầy alien, anh mới phát hiện đạo phòng tuyến cuối cùng trước người đã mất đi tác dụng, đại lượng alien cấp 3 tràn vào.

“Đến đây đi!! Lũ khốn!” lúc này trong đầu Lưu Hoằng cái gì cũng không nghĩ, chỉ kéo ổ đạn, vói tay vào trang bị chuyển hoá nguồn năng lượng phân tử Nguyên, dùng sức nhấn mạnh một cái.

Huyễn quang lam sắc khổng lồ đột nhiên bùng lên, tất cả năng lượng trong ổ đạn đều bị kíp nổ theo mắt xích, rầm rầm rầm – vụ nổ thổi tung một ngọn lửa khổng lồ.

Ôn Triệu Minh không cảm xúc nhìn chằm chằm vào nơi đó, sau đó liền chuyên chú vào tình cảnh trước mắt. Cứ liên tục thiêu đốt, cả hơi nước trong người anh cũng đã bốc hơi hết rồi.

Không có phòng tuyến thứ nhất, Ôn Triệu Minh và Lý Kế Tiên lại kiên trì một ngày. Mà trong lúc này, lúc đêm đầu tiên trôi qua, Miêu Gia đã cài bom vào thời gian ước định xong.

Ôn Triệu Minh sử dụng hết lọ thuốc năng lượng cuối cùng, anh không biết còn có thể kiên trì bao lâu. Thừa dịp còn có dư lực, dứt khoát làm một vố cuối cùng thật lớn đi!

Quanh thân Ôn Triệu Minh dấy lên đại hỏa, như một viên hỏa cầu vọt vào giữa bầy cấp 5, anh thúc trang bị bay, từng vòng từng vòng liệt hỏa hình thành năng lượng vặn vẹo cả không khí.

Lý Kế Tiên nắm chặt thời gian, thừa dịp Ôn Triệu Minh đang bùng nổ, lấy thuốc năng lượng ra rồi mở miệng. Đây đã là mấy lọ cuối cùng, là Phó Sử Ngọ cho gã, gã vẫn luôn quý trọng giữ gìn, nhưng thời gian này không thể không dùng đến.

Căn bản không có thời gian hay cơ hội chia cho người khác, Lý Kế Tiên yên lặng để miệng bình đến bên môi, nhưng vừa ngửi liền phát giác mùi càng nồng hơn, gã chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, cũng chưa kịp nghĩ nhiều.

Đây là bình lẫn trong mớ Phó Sử Ngọ cho gã, gã chỉ đơn thuần cho rằng là thuốc bổ sung càng đậm hơn, cũng có lẽ là Phó Sử Ngọ không cẩn thận cho gã. Đối với việc trong tay thủ lĩnh đoàn đội luôn có chút thứ tốt, gã có thể lý giải.

Chẳng qua bây giờ còn chưa đến thời điểm cuối cùng, Lý Kế Tiên đặt lọ thuốc kia vào túi áo khác, mở bình còn lại ra mà uống.

Ôn Triệu Minh hao hết tia dị năng cuối cùng, lắc lư lảo đảo bay về, dúi đầu ngã vào nơi gần Lý Kế Tiên.

Lý Kế Tiên chạy tới kéo anh về, nhìn ra anh chỉ thoát lực mà không nguy hiểm đến tánh mạng. Lý Kế Tiên mắt sắc nhìn thấy trên người Ôn Triệu Minh đều là vết thương, thậm chí chi giả cũng bị cực nóng vặn vẹo hình dạng.

Thừa dịp Ôn Triệu Minh đốt cháy alien cấp 5 trên không hết sạch, Lý Kế Tiên kéo Ôn Triệu Minh vào trang bị chống bụi.

Miêu Gia hai mắt đầy tơ máu nhào qua: “Anh Ôn làm sao vậy?”

Lý Kế Tiên lãnh tĩnh nói: “Anh ta thoát lực, đã không thể tiếp tục chiến đấu.” Miêu Gia tiếp nhận đỡ lấy Ôn Triệu Minh, lúc này Ôn Triệu Minh cả ngồi cũng không còn sức.

Lý Kế Tiên nói: “Sau hừng đông, liền mang theo anh ta phá vây đi.”

Miêu Gia giật mình ngẩng đầu, Lý Kế Tiên lấy ra một lọ thuốc nhét vào tay Ôn Triệu Minh, nói: “Hiện tại chỉ còn ba người chúng ta, chờ bom bổ sung năng lượng còn dư lại ngày cuối cùng. Phải có người ở lại chỗ này thủ, tôi ở lại hai người các anh đi.”

Ôn Triệu Minh khàn khàn nói: “Tôi với anh cùng ở lại, để Miêu Gia đi.”

Lý Kế Tiên nói: “Một mình cậu ta cũng chỉ đi chịu chết, căn bản không thoát được. Anh không cần giành, sức công phá của tôi yếu hơn anh một chút, nếu anh ở lại thủ vệ rất có thể sẽ thiêu hủy khung trang bị. So với lưu lại, không bằng mang theo Miêu Gia phá vây, có thể đi một người thì hay một người. Tôi hiện tại đã là cao nhất cấp 5, dị năng huyết hệ khôi phục lại nhanh, càng thích hợp lưu lại cản ở phía sau hơn anh.”

Miêu Gia hai mắt đỏ bừng nhìn gã, nói: “Anh ở lại rất có khả năng sẽ không kịp đến nơi an toàn lúc phát nổ.”

Lý Kế Tiên đáp: “Chết nhiều người như vậy, cũng không kém mình tôi. Nguyên nhân quan trọng nhất để các anh đi là, tôi huấn luyện trễ hơn các anh cả tháng, sử dụng trang bị bay tệ hại nhất, mà trong chúng ta chỉ có Ôn Triệu Mi bay nhanh nhất, tỷ lệ phá vây cũng cao nhất.”

Ôn Triệu Minh nhìn gã trong chốc lát, giơ thuốc năng lượng trong tay lên, nói: “Vậy anh cầm, tôi không cần. Chờ hừng đông tôi có thể khôi phục một phần dị năng.”

Lý Kế Tiên nói: “Đừng gạt tôi, đừng quên tôi chuyên trách chữa bệnh và chăm sóc. Anh không còn chút dị năng nào, muốn khôi phục không tốn mấy ngày là không có khả năng.”

Ôn Triệu Minh không kiên trì nữa, gật đầu nói: “Được, đến lúc đó tôi mang theo Miêu Gia phá vây.”

Lý Kế Tiên hơi mỉm cười, gương mặt khô gầy của gã vốn đã không dễ nhìn, cười rộ lên cũng không thảo hỉ.


Lý Kế Tiên bổ sung chút nước và thức ăn, không trung bị Ôn Triệu Minh dọn sạch lại bắt đầu xuất hiện lại lũ cấp 5. Dị năng huyết hệ của Lý Kế Tiên đã hoàn toàn khôi phục nhờ thuốc bổ sung, bởi vì tính khôi phục chữa khỏi của huyết hệ, mỏi mệt cũng biến mất rất nhiều, từ mọi phương diện mà nói gã đúng là người thích hợp cản phía sau nhất.

Nói cũng kỳ quái, đây rõ ràng là hành động chịu chết, nhưng lúc này Lý Kế Tiên lại chẳng cảm nhận được chút sợ hãi nào, gã phi thường thản nhiên.

Trước mặt Lý Kế Tiên là xác alien đầy khắp núi đồi, alien chết càng nhiều, máu Lý Kế Tiên có thể thao túng càng tăng. Vài giờ sau hừng đông, Miêu Gia xách bao đựng lap lên trên người, cõng Ôn Triệu Minh trên lưng đi ra.

Dị năng huyết hệ của Lý Kế Tiên tăng vọt, máu tươi bắn nhanh đánh ngã một tảng lớn alien trước mắt, gã nói nhanh: “Phá vây xong các anh đến thung lũng giấu phi thuyền chờ họ trở về!”

Chi giả của Ôn Triệu Minh biến dạng, hiện tại anh căn bản không thể dựa vào bản thân để đứng thẳng, sau khi đi ra, Ôn Triệu Minh khống chế trang bị bay bay lên, Miêu Gia cũng bay theo sau.

Lý Kế Tiên nói: “Phá vây hướng trái ngược đó, alien hẳn sẽ không đuổi theo các anh, liền tính đuổi theo cũng không có mấy con. Đi đi! Đừng rề rà nữa!”

Lý Kế Tiên khoát tay ực hết lọ thuốc năng lượng đặc biệt nồng kia, rất nhanh một sức mạnh khổng lồ liền đốt cả người gã nóng lên, Lý Kế Tiên không rõ lí do vì sao lại thế, nhưng nó xuất hiện lại làm gã tung ra được đại chiêu, sương máu đầy trời nổ tung, một ngõ nhỏ xuất hiện trước mắt bọn họ.

“Đi mau!”

Cơ hội không thể bỏ qua, Ôn Triệu Minh mang theo Miêu Gia dọc theo con đường bay ra ngoài.

Lý Kế Tiên cảm giác toàn thân có khí lực dùng mãi không hết, gã thậm chí có loại ảo giác có thể một mình đấu với alien vua.

Ôn Triệu Minh vừa đánh vừa đi, cũng không ham chiến, đa số chỉ bổ alien ra liền tiến lên, Miêu Gia gắt gao che chở cái túi lap, tay còn lại siết chặt súng ống bắn phá liên tục. Ôn Triệu Minh nhìn cậu một cái, Miêu Gia khẩn trương cái lap của cậu không phải chuyện ngày một ngày hai, nên anh cũng không để ý lắm.

Sau hừng đông, lượng alien càng nhiều, chỉ còn lại mình Lý Kế Tiên độc thủ. Đối mặt với biển alien như vô biên vô tận, dị năng huyết hệ của Lý Kế Tiên sôi trào, cứ phóng ra đại chiêu. Loại năng lực này khiến Lý Kế bùng nổ tự tin, nhưng theo thời gian trôi qua, trị số của thuốc năng lượng từ từ chậm lại, Lý Kế Tiên liền phát giác dị năng của mình bắt đầu yếu dần.

Tự tin ban đầu một mình đấu alien vua lại rơi về ban đầu, thậm chí còn từ từ hạ xuống, Lý Kế Tiên uống liều thuốc năng lượng cuối cùng, lại như muối bỏ biển, rốt cuộc không thể khôi phục đến trạng thái ban đầu được nữa.

Mắt thấy thời gian sắp tới lúc cho nổ, Lý Kế Tiên trong lòng không cam, gã chết thế nào cũng được, nhưng đừng chết trong tay lũ alien.

Lý Kế Tiên cắt đứt cổ tay mình, trước khi dị năng ngã xuống cấp 5, thúc dục máu toàn thân bạo thành một lớp sương máu, mỗi một hạt sương đều ẩn chứa năng lượng sung túc, ngưng tụ máu của alien đã chết ở chung quanh, hình thành một cái chắn khổng lồ.

Chỉ cần alien dám dính vào cái chắn, sẽ bắt đầu nhanh chóng suy nhược, khí quan suy kiệt, chưa xuyên qua lớp sương máu là đã chết.

Mất máu quá nhiều khiến Lý Kế Tiên choáng váng, gã chậm rãi ngã xuống mặt đất, dựa lưng vào khung trang bị, nhắm hai mắt lại. Phía sau gã, quả bom đã bổ sung năng lượng tới 98%.

Ôn Triệu Minh và Miêu Gia không thuận lợi phá vây, tuy đa số alien bay về hướng khung trang bị,  nhưng vẫn có một số nhỏ đuổi theo bọn họ. Mặc dù Ôn Triệu Minh không ham chiến, nhưng alien theo tới góp gió thành bão cứ bám sát theo phía sau, nhất thời vùng thoát không được.

Ôn Triệu Minh quay lại, đẩy Miêu Gia một cái, xô mạnh cậu về phía trước, anh thì lao về hướng alien.

Phía xa xa một ánh sáng chói lòa bùng lên, trong chớp mắt cả thiên địa cũng thất sắc.

Miêu Gia quá sợ hãi, chờ cậu quay đầu lại, dư âm vụ nổ ở khung trang bị cũng đã quét tới, Miêu Gia lắc lư bay bất ổn. Đám Alien cũng vì dòng khí này mà hỗn loạn cả lên.

Nhân cơ hội này, Ôn Triệu Minh nhào người qua, ép sát vào lũ alien cấp 5 rồi tuôn ra một cụm lửa hừng hực.

Tuy bị sáp lá cà, nhưng alien cấp 5 cũng không tránh né, một ngụm dịch ăn mòn phun phèo ra, trúng ngay giữa bả vai Ôn Triệu Minh.

Miêu Gia rốt cục buông cái tay đặt trên túi lap ra, hai tay cầm súng, không ngừng bắn lũ cấp 5 chưa có bị thiêu cháy kia.

Vai Ôn Triệu Minh đau nhói, nhưng vẫn cắn răng xử lý lũ cấp 5 còn lại.

Miêu Gia nhìn alien cấp 5 càng ngày càng ít, đến khi con cuối cùng cũng rơi rụng cậu còn chưa kịp mừng rỡ, trang bị bay trên vai Ôn Triệu Minh đã vì bị dính phải dịch ăn mòn mà triệt để mất đi tác dụng, Ôn Triệu Minh như diều đứt dây mà ngã xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui